Xông lên.
Đạp trở lại.
Trận chiến bây giờ của hai người họ giống như một trận thi đấu không cùng đẳng cấp, hai người hoàn toàn không phải là đối thủ cùng một cấp bậc. Diệp Thu là một thanh niên tráng kiện đầy sức lực, còn Yến Thanh Phong lại chỉ như một đứa trẻ yếu đuối vừa mới tập đi, chỉ bị đánh chứ không thể trả đòn.
Đây đã là lần thứ mấy rồi?
Lần thứ hai mươi chín? Hay là ba mươi?
Diệp Thu đã không thể nhớ rõ mình đã đạp Yến Thanh Phong đi bao nhiêu lần nữa. Trong quá trình này, nhị trong kinh, tam trọng kinh, tứ trọng kinh lần lượt được hắn biểu diễn ra.
Thậm chí, sau khi thuốc gen trong cơ thể Yến Thanh Phong đã qua thời gian phát huy tác dụng, mất đi tất cả những tác dụng phụ trợ thì Diệp Thu chỉ cần một quyền đơn giản nhất cũng đã có thể đá bay người Yến Thanh Phong ra xa.
Trận chiến này sớm đã kết thúc rồi, không biết hắn còn kiên trì cái gì nữa.
"Yến gia. Haizz. Yến gia vẫn còn có người..." Thái Kinh lầm bẩm nói.
Hắn chỉ là bị tinh thần bất phục của Yến Thanh Phong làm cho cảm hóa, chứ không có ý gì khác. Nhưng lo lắng lời này để cho Bối Khắc Tùng nghe thấy sẽ không thoải mái liền thêm vào một câu: "Tuấn kiệt như vậy mới có thể là đối thủ của Diệp Thu. Rất nhiều người vẫn không đủ tư cách này." Bối Khắc Tùng lúc này mới quay đầu lại, nhìn Thái Kinh một hồi rồi cười nói: "Ở Yến Thanh Phong không có ai có thể coi thường được một nhân vật như Yến Thanh Phong. Bất kể là đứng ở lập trường nào thì anh ta đều là một người đáng để người ta đối đãi thật sự." Bối Khắc Tùng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thu trên đài thi đấu, lòng nghĩ: "Nếu như không phải tôn trọng hắn thì e là Diệp thiếu sớm đã ra tay thật mạnh để cho Yến Thanh Phong lăn đùng ra đấy rồi phất áo rời đi rồi. Hắn vốn không phải là một người thích lãng phí thời gian." Mà hắn làm như vậy cũng chính là để lập uy cho Yến Thanh Phong.
Tuy Yến Thanh Phong đã thất bại, hơn nữa còn bại rất thảm. Nhưng nếu như hôm nay hắn không chết thì nhất định có thể đoạt được uy vọng cực đại. "Diệp thiếu, không được có lòng nhân từ của đàn bà. Lúc trước không phải cậu đã dạy tôi phải ác độc mà cắt đứt tất cả sao." Ngồi trong phòng trà, Bối Khắc Tùng có chút lo lắng.
Máu, men theo khóe miệng chảy ra.
Từng giọt lớn chảy xuống làm đỏ một mảng đất.
Không chỉ trên miệng mà cả mắt, mũi, tai cũng đều có một chút máu rỉ ra, màu đỏ thẫm làm cho người ta vừa nhìn cũng biết là nội thương rất nghiêm trọng.
Máu này là chảy ra từ lục phủ ngũ tạng, cho nên lượng máu ít mà màu sắc lại thâm đen hơn.
Yến Thanh Phong bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, ngũ quan vặn vẹo, không còn bộ dạng anh tuấn phóng khoáng.
Rất cố gắng muốn làm cho cơ thể ngay ngắn lại nhưng những vết thương khiến cho hắn rất khó có thể làm được.
Xương sườn của hắn đã đứt làm mấy đoạn, cột sống cũng bị vặn vẹo.
Diệp Thu đứng đối diện với hắn, khuôn mặt lạnh lùng nhìn đối thủ.
Trên người hắn khoác lên vô số những ánh huy hoàng, con trai cả Yến gia, đội trưởng đội năm, nhất nhất song kiệt Yến Kinh.
Còn nữa, hắn còn là đối tượng mà vô số đàn ông Yến Kinh ngưỡng mộ.
Thế sự vô thường, ai có thể tưởng tượng được hắn giờ lại rơi vào cảnh ngộ như thế này?
Trong hội quán không ai lên tiếng nữa. Tất cả mọi người đều bị trận chiến thảm khốc làm cho chấn động.
Một trận đấu đầy nhiệt huyết như vậy vốn phải làm họ kích thích mới đúng, tại sao lúc này trong lòng lại cảm thấy bị kìm nén đè nặng?
"Đừng đánh nữa. Tôi cầu xin hai người đừng đánh nữa." Có một cô gái trẻ vẫn giữ một dáng vẻ thiện lương hiếm thấy gào khóc nói.
"Dừng lại đi, đừng đánh nữa. Chúng tôi không muốn xem nữa." Có người lại nói thêm vào. Lần này là một người thanh niên trẻ đeo kính.
"Người phụ trách đâu? Tất cả những người phụ trách đâu? Sao thế? Muốn để cho người ta bị đánh chết à?...mẹ nó chứ, người phụ trách đâu mau ra đây cho tôi. Trận đấu này đánh đến đây thôi. Ông mày không xem nữa."
Một người đàn ông béo ú nói giọng Sơn Tây tức khí hét lên.
Những người khác cũng hét theo đòi dừng trận đấu, hét gọi tất cả những người phụ trách phải ra điều đình.
Nhưng điều mà họ không biết chính là quyền quyết định trận đấu này chỉ nằm trong tay hai đương sự của trận đấu.
"Anh còn lời gì muốn nói không?" Diệp Thu lên tiếng hỏi.
Hắn tôn trọng đối thủ này, cho nên mới tiếp hắn đấu đến cùng.
Bây giờ nên kết thúc triệt để rồi.
Yến Thanh Phong đã chết rồi, hắn không thể tạo cho mình một đối thủ cường đại khác.
Nếu như hôm nay mình mềm yếu một chút thì Yến Thanh Phong sau khi trùng sinh sẽ trở thành tấm bia đá bất hủ mới ở Yến Kinh:
Bia đá anh dũng.
"Cảm ơn." Yến Thanh Phong hé mồm nói không rõ mấy tiếng. Răng của hắn đã bị Diệp Thu đá bay đi mấy chiếc.
"Vậy...chúng ta kết thúc nhé." Giọng của Diệp Thu giống như đang trưng cầu ý kiến, lại giống như tổng kết.
"Được. Kết thúc đi. Phải kết thúc rồi." Yến Thanh Phong nói.
Lúc này, cơ thể rất lâu không thể đứng thẳng dậy của hắn đột nhiên lại thẳng lên như cây tùng.
Chỉnh lại một chút quần áo đang nhàu nát trên người, rồi hơi khom người chào khán giả dưới đài thi đấu.
Cảm tạ những vị khán giả đã chứng giám cho sự nỗ lực cuối cùng của cuộc đời mình.
Cảm tạ những tiếng vỗ tay cổ vũ của họ.
Cảm tạ. Cảm tạ sự đồng cảm thương tình mà mình vốn không muốn của họ.
Người xem như đã dự cảm được điều gì đó sắp xảy ra, toàn bộ đều đứng lên, dành một tràng pháo tay như sấm cho hắn.
Những tiếng vỗ tay rất đều nhịp, không có một chút hỗn tạm. Yến Thanh Phong vui vẻ nở một nụ cười, quay đầu lại nhìn Diệp Thu nói: "Rất vinh hạnh có thể trở thành đối thủ của cậu." "Tôi cũng vậy." Diệp Thu gật đầu cảm thán nói.
Trong cuộc đời nếu như không có một đối thủ tương xứng với mình thì thật cô đơn.
Đáng tiếc hắn sắp đi rồi.
Nhận được câu trả lời khẳng định của Diệp Thu, nụ cười trên mặt Yến Thanh Phong càng đậm hơn. Thậm chí, kéo khuôn mặt hắn dãn ra càng thêm khó coi.
Yến Thanh Phong lại một lần nữa công kích, cũng là lần cuối cùng.
Hắn động rồi.
Tốc độ rất chậm, hai chân còn có chút lảo đảo.
Hắn nắm chặt tay nhưng cánh tay vẫn lỏng lẻo, xem ra không còn chút sức lực nào.
Nhưng ánh mắt hắn lại khác hoàn toàn trước, dường như muốn nói cho mọi người biết cho dù phía trước là đao sơn địa ngục hắn cũng sẽ không lùi bước.
Diệp Thu bình tĩnh đợi, đợi hắn đến gần.
Cũng đợi tiễn hắn đi chết.
Ba mét...hai mét...một mét... Tứ trọng kinh. Diệp Thu bây giờ đã nắm được tuyệt học tối cao.
Yến Thanh Phong một lần nữa lại bị đánh lui.
Cơ thể hắn như bay lượn trên không trung, giống như một con diều được buộc bằng sợi cước trắng. Giống như chỉ cần có người đứng phía dưới giật giật dây thì hắn có thể bay lên cao hơn. Bay đi càng xa.
Bộp!
Yến Thanh Phong đã bay lên cao một hồi rồi cuối cùng rơi xuống.
Lại một lần nữa đập lên bàn của khán giả.
Những khán giả đó vốn có cơ hội để tránh ra, nhưng họ không tránh.
Họ muốn đỡ lấy Yến Thanh Phong. Họ cùng đưa tay ra đỡ.
Đáng tiếc, trọng lượng của Yến Thanh Phong quả thật quá nặng. Trọng lượng của cơ thể và trọng lượng của cả tinh thần, hoàn toàn không phải là thứ họ có thể thay đổi được.
Mọi người kinh hô khi bị Yến Thanh Phong đè xuống, còn Yến Thanh Phong ở trên cùng đã nhắm mắt một cách yên lành.
Đây là trận đấu mà hắn muốn.
Là kết quả mà hắn muốn.
Diệp Thu đứng trên đài hành lễ với Yến Thanh Phong ở phía dưới.
Uông Kiếm Hàn đứng phía sau cũng tỏ ra trang nghiêm, giơ cánh tay phải lên, tiễn đưa Yến Thanh Phong đi.
Người con gái áo trắng đứng bên cạnh hắn mắt khóc đỏ hoe.
Còn có một số quân nhân, họ cũng giơ cánh tay phải của mình lên.
Hắn là một quân nhân, hắn xứng với nghi lễ quân nhân này.
Diệp Thu nhảy xuống lôi đài, bước lên ra phía cửa.
.............
Trong bệnh viện. Phòng bệnh của cán bộ cao cấp.
Một đám người đứng dè dặt ở bên cạnh, thở cũng không dám thở mạnh.
Trên giường bệnh, một ông già mặc trang phục bệnh nhân sọc xanh đang dựa người vào gối, một người thanh niên đang đứng giơ chiếc máy DV. Bên trong là những pha chiến đấu của Diệp Thu và Yến Thanh Phong.
Sắc mặt ông già đó rất bình tĩnh, giống như đang xem trận đấu của hai người không liên quan đến mình.
Cho dù tới thời khắc kích thích nhất, đặc sắc nhất cũng không thấy vẻ mặt ông ta có bất kì thay đổi nào.
Thậm trí hai mắt cũng chẳng chớp một cái.
Trong màn hình chiếc tivi nhỏ đó, mỗi lần Yến Thanh Phong xông lên lại là một lần bị Diệp Thu đạp ra xa. Động tác của hắn càng lúc càng chậm, bước chân cũng càng lúc càng nặng. Nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc. Đến tận thời khắc cuối cùng.
Màn diễn đã kết thúc, người thanh niên cầm chiếc tivi đó mặt đầy nước mắt, khóc không thành tiếng.
Bộp!
Ông già luôn lạnh lùng bình tĩnh đột nhiên nhảy xuống, tát một bạt tai vào mặt người thanh niên.
"Vô dụng. Người chết lại không phải là mày. Khóc cái gì chứ? Cút. Cút ra ngoài cho tao." Ông giả đó nghiêm mặt chửi.
Yến Khang vô cớ bị một cái bạt tai, ánh mắt hiện lên một tia thâm độc, nhưng lại không dám phản kháng, vội vàng ôm mặt chạy ra ngoài.
"Chết cũng đáng đời." Yến Khang thầm chửi bới.
"Ông chủ, ông đừng quá kích động. Tức giận làm gì với mấy đứa không ra gì?" Một người đàn ông trung niên mập mạp nói.
"Hừ. Ta có thể không tức giận sao? Thể diện mà Thanh Phong để lại cho Yến gia ta đều bị tên tiểu tử này làm mất hết."
Ông già tức giận bất bình nói.
"Được lắm. Thanh Phong quả nhiên không hổ là đàn ông của Yến gia ta. Cũng không hổ là cháu của ta. Trận này đánh hay lắm, đánh hay lắm." "Lát nữa các cậu cũng đi tìm đoạn phim đó mà xem, cũng cho cả con cháu các cậu xem nữa. Sống phải như Thanh Phong, để cho chúng nó học được một chút." "Vâng." Đám người đó cùng đáp lại lời. Họ đều là những nhân vật quan trọng của Yến phái, lúc này sao có thể làm trái lời ông chủ.
Ông già xua xua tay, nói: "Mọi người đều về đi. Ta muốn ngủ một lát." Đám người an ủi mấy câu rồi chạy nhanh khỏi phòng bệnh như đi trốn nạn vậy.
"Thanh Phong thế nào rồi?" Ông già quay đầu lại hỏi người đàn ông trung niên duy nhất còn ở lại, hỏi han ân cần. Người đàn ông trung niên này chính là cha của Yến Thanh Phong.
"Tình hình không rõ, có điều...rất tồi tệ. Sợ là không còn hi vọng gì." Người trung niên đau thương nói.
"Thanh Phong là một đứa trẻ tốt. Là một đứa trẻ tốt." Ông già lẩm bẩm nói.
Ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, nước mắt bắt đầu trào ra, chảy xuống đôi gò má gầy gò.
Lão già thật rồi!