Không có kẻ nào có thể sống sót từ tay của Tula, Tiểu Bạch hoàn toàn không vì việc chiếc xe đó đã bị bắn nổ lốp mà buông tha. Một tay cầm súng, trực tiếp lái xe về phía chiếc xe vừa đâm vào lan can đó. Cánh cửa xe được mở ra, một người áo đen vừa thò đầu ra đang chạy ra bên ngoài.
Sắc mặt của Tiểu Bạch lạnh băng băng, trong mắt càng là không hề có chút tình cảm của con người, hắn nhanh chóng giơ súng lên, bắn thẳng vào vị trí bình xăng của chiếc xe.
Bùm!
Sau khi một tiếng nổ vang lên, xăng xe bắt đầu chảy ra ngoài.
Bùm!
Lại là một phát đạn bắn vào vị trí vừa nãy, bình xăng gặp phải nhiệt lực mà viên đạn thứ hai bắn đến, phụp một tiếng liền bắt đầu cháy rực lên, bình xăng chịu sức nóng nghiêm trọng, “uỳnh” một cái nổ tung.
“Nhanh chạy”. Người đàn ông áo đen chạy ra đầu tiên hét lớn.
Cánh cửa bên trái xe bị kẹt vào lan can, căn bản là không cách nào mở ra được, chúng chỉ còn có thể hi vọng thoát ra từ cánh cửa bên phải, nhưng cánh cửa này quá nhỏ, chỉ có thể từng người ra một, khi tên thứ nhất vừa nhảy ra được khỏi xe thì chiếc xe đã phát nổ.
Người áo đen vừa chạy ra được khỏi xe đó quay đầu lại nhìn, bị một cánh cửa xe bay đến đập thẳng vào người.
Bụp!
Sau một tiếng va đập, người áo đen này nằm trên mặt đất, thịt máu lẫn lộn. Một người áo đen khác chạy ra từ cửa phía sau cũng bị một miếng thủy tinh cắm vào cổ, không kịp kêu lên một tiếng liền ngã ra đất.
Những người không kịp chui ra khác đều bị thiêu sống trong xe, thân người của chúng cùng với vụ nổ của chiếc xe bắn tung tóe khắp nơi.
Những người áo đen trên chiếc xe phía trước đã nhìn thấy cảnh thượng hãi hùng phía này, chúng cũng phát hiện ra hung thủ là người đang lái chiếc xe mô tô. Lập tức có hai người giơ súng ra ngoài cửa xe, nhả đạn về phía Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch đang lái xe mô tô, căn bản là không có công cụ gì có thể chống đỡ được, chỉ còn cách quay đầu xe chạy ngược lại.
Chiếc xe hơi thấy Tiểu Bạch chạy mất hút, liền lập tức tăng tốc, đuổi theo chiếc BMW đang chở Lâm Bảo Nhi. Chúng biết mục tiêu của mình là gì, tên sát thủ biến thái đó nếu như có thể tạm thời bỏ qua thì cứ bỏ qua đã, hắn sẽ được đồng sự khác càng lợi hại hơn của chúng đến đối phó.
Tiểu Bạch thấy chúng không đuổi theo mình, lại quặt ngược đầu xe lại 180 độ, sau đó kéo mạnh tay ga, bánh trước của chiếc mô tô chồm lên, lao vút về phía trước đuổi theo chiếc xe hơi đó.
Lần này Tiểu Bạch cũng vẫn là không tiếp cận gần chúng, lại một lần nữa vừa kéo ga vừa bắn nổ lốp chiếc xe. Có bài học từ lần thứ nhất, lần này thì những người trong xe đều đã có sự chuẩn bị. Khi vừa cảm thấy lốp chiếc xe đã bị bắn thủng, cả đám lập tức đẩy cửa xe nhảy ra ngoài. Tiểu Bạch căn bản là chưa kịp bắn vỡ bình xăng thì chúng đã nhảy sạch ra ngoài rồi.
Bọn chúng không còn xe, sẽ không thể nào đuổi theo được mình. Tiểu bạch không thèm để ý đến chúng nữa, lao vù vù đuổi theo chiếc BMW. Tên mập lái xe liếc nhìn ra phía sau một cái, kinh ngạc nói: “Ý, hai chiếc xe đó đâu rồi”.
Lâm Bảo Nhi nói một cách bình tĩnh: “Bị một người khác bắn nổ rồi”.
“Sao cô biết vậy?”. Lái xe hỏi.
“Lắm lời quá, tôi luôn nhìn vào kính chiếu hậu đấy”. Lâm Bảo Nhi bĩu môi một cách khinh thường, nói: “Vẫn còn một chiếc mô tô đang đuổi ở phía sau, không biết là người tốt hay là người xấu. Có điều Diệp Thu ca ca nói không được dừng lại giữa đường, ông cứ tiếp tục tăng tốc đi, chạy thẳng đến số 3 vịnh Thâm Thủy”.
“Được”. Lái xe trả lời. Hai chiếc xe đuổi riết phía sau đột nhiên không thấy đâu nữa, điều này làm cho áp lực của tên mập tài xế được giảm đi không ít. Tuy phía sau vẫn còn một chiếc mô tô bám theo, nhưng người đó không hề tăng tốc đuổi lên, chỉ là giữ khoảng cách không gần không xa ở phía sau, xem ra hắn đang hộ tống họ đến địa điểm cần đến.
Quãng đường còn lại bình yên vô sự, người lái xe trong tình trạng bị Lâm Bảo Nhi chĩa súng vào đầu có thể nói là vô cùng dốc sức, lái xe đến tận cổng chính của Tây Môn gia ở số 3 vịnh Thâm Thủy mới dừng lại.
“Đợi ở đây”. Lâm Bảo Nhi dọa nạt một câu, liền chạy nhanh đến đại sảnh của Tây Môn gia, vừa chạy vừa gào lên: “Tây Môn Hướng Đông, Tây Môn Hướng Đông, nhanh ra đây, nhanh ra đây”.
Cô hoàn toàn quên mất trước đây Tây Môn Hướng Đông là vị hôn phu của cô, lúc này đang cần nhờ người ta giúp đỡ mà còn trực tiếp gọi tên của người ta ra. Cô muốn Tây Môn Hướng Đông lập tức phái người đi ứng cứu Diệp Thu, nếu như hắn không chịu, Lâm Bảo Nhi nắm chặt lấy khẩu súng bạc trong tay, nghĩ thầm, vậy thì sẽ bắn nát sọ hắn.
Tây Môn Hướng Đông vừa hay hôm nay không ra ngoài, hắn đang đánh cờ với ông nội ở phòng khách, nghe thấy tiếng gọi của Lâm Bảo Nhi, cười khổ một tiếng liếc nhìn ông nội, nhưng vẫn là nhanh chóng bước ra ngoài, hỏi: “Bảo Nhi, có chuyện gì vậy?”.
“Nhanh, Diệp Thu đánh nhau với người ta rồi, có người muốn giết chúng tôi, ở đại lộ Tân Hải”. Lâm Bảo Nhi vừa thở hồng hộc vừa nói.
Tây Môn Hướng Đông giật mình, sau đó hét lớn một tiếng: “Đội hộ vệ, tất cả đi theo tôi”.
Vừa nói hắn vừa chạy về phía bãi đỗ xe, một hàng người áo đen đứng ở cửa không ai nói tiếng nào toàn bộ bám theo hắn.
Tiểu Bạch nhìn thấy chiếc BMW an toàn về đến Tây Môn gia, hắn liền quay mạnh đầu xe, một lần nữa lao đi như bay theo hướng vừa đến.
Diệp Thu nấp phía sau một cồn cát, đến đầu cũng không dám thò ra, dưới sự bao vây của Yukiko và đám tân binh đó, Diệp Thu khó khăn lắm mới đột phá vòng vây để đến được chỗ này.
Bên trong súng vẫn còn 6 viên đạn, đó cũng là băng đạn cuối cùng trên người hắn. Còn Yukiko có được sự bổ sung về quân hỏa, về phương diện đạn dược, chắc chắn là hắn sẽ có lợi thế hơn Diệp Thu.
Lúc này Diệp Thu muốn học theo mấy pha trong phim biết bao, tức là dắt súng vào cạp quần, ném một đôi găng tay màu trắng về phía mấy thằng cha đấy, nói: “Nào, có bản lĩnh thì chơi vài đòn với lão gia đây”. Sau đó cái đám đần độn đó cũng học theo dắt súng vào cạp quần, đeo đôi găng tay mà mình ném cho chúng, gào thét mà xông về phía mình.
Diệp Thu muốn đánh giáp lá cà với chúng, như vậy tuy là hắn lấy ít địch nhiều, nhưng hắn cũng sẽ có được 8 phần hi vọng giành thắng lợi.
Tình hình hiện tại là vô cùng bất lợi với hắn, hắn chỉ có một khẩu súng, còn đối phương có đến 8 khẩu. Không những thế bên chúng còn có một cao thủ dùng súng có thể áp chế được hắn, hắn chỉ cần để lộ ra một sợi tóc, đều có thể bị một phát đạn của hắn bắn gẫy làm đôi.
CMN, đây chắc là chiêu bách bộ xuyên dương trong truyền thuyết, cũng không biết những người này tu luyện như thế nào mà thành.
Có điều, điều làm Diệp Thu vẫn cảm thấy có chút an ủi là, ở đây là bãi cát, ở bãi cát thì thứ gì là nhiều nhất?
Đương nhiên là cát rồi.
Nhưng, bên trong cát cũng sẽ có những hòn sỏi, những hòn sỏi này sẽ là nguồn hỏa lực bất tận của Diệp Thu.
Chính là bởi vì có tiền đề này, Diệp Thu mới dám liều mạng hao phí đạn của hắn, bắn cứ gọi là không thua kém gì với mấy khẩu súng bên đối phương.
Chúng áp chế Diệp Thu vào cái góc nhỏ này, nhưng Diệp Thu cũng làm cho chúng không có cách nào tiếp cận thêm một bước.
Cứ như vậy đi, nếu như Bảo Nhi đã quay về rồi, thì chắc chắn sẽ có cứu binh đến đây.
Mình là binh, còn những thằng cha này là tặc, tặc bao giờ cũng sẽ sợ hao phí thời gian hơn binh.
Quả nhiên, phía bên kia lại phát động lượt tấn công mới.
Hai người áo đen thành một nhóm, chia thành 4 nhóm mò về phía này.
Bất luận là Diệp Thu thò đầu ra để bắn nhóm nào, thì cũng đều là để lộ mục tiêu, tạo cơ hội cho nhóm khác xuất kích.
Diệp Thu không thò đầu lên, hắn sờ soạng bàn tay trên mặt đất, lọc những viên cát nhỏ đi, sau đó lựa chọn lấy một số viên sỏi tương đối to, nắm chặt trong tay.
1
2
3……..
Diệp Thu nín thở, ghé tai lắng nghe những tiếng loạt soạt được phát ra từ bước chân giẫm trên cát của những người áo đen để xác định mục tiêu.
Đột nhiên Diệp Thu nhảy vọt một cái lên, một tay vung ra, sỏi bay kín trời chụp đến phía đám người áo đen.
Linh cảm của chiêu này của Diệp Thu đến từ câu nói “quăng lưới cả mẻ” trong triết học kinh điển của tình thánh khi hắn tán gái, kiểu gì cũng sẽ có con cá đen đủi bị mắc lưới không thể thoát ra.
Bình thường Diệp Thu rất chăm chỉ tập luyện lực cổ tay, không những thế trò ném đá còn là một trong những môn tuyệt học của hắn. Chiêu này là cực kì có hiệu quả, chỉ nghe thấy những tiếng á á vang lên, Diệp Thu chỉ cần nghe thôi cũng biết, có ba tên bị ăn sỏi.
Nhưng vị trí dính chưởng cụ thể thì hắn hoàn toàn không biết, hắn không dám mạo hiểm lò đầu ra để xem xét. Bởi vì hắn biết, viên đạn bất thình lình của Yukiko lúc nào cũng chầu chực hắn lò đầu ra để lao đến.
Nói thực, tên trẻ tuổi người Nhật mà hắn đang đối diện đó là cao thủ dùng súng thứ hai mà hắn gặp, ngoài tay súng thần Smith bị hắn giết trên thuyền ra, thì tên này chính là hung mãnh nhất.
Đúng là chỉ đâu bắn đấy, không hề có sự sai sót, đối với họ mà nói, súng đã trở thành một bộ phận của cơ thể .
Đột nhiên những tiếng bước chân soạt soạt vang lên.
Nếu như nói trước đó những người áo đen này chỉ là di chuyển một cách từ từ, vậy thì lúc này là lao đi như bay.
Chúng cứ như vậy xuất hiện trước mặt Diệp Thu, dùng phương thức một mất một còn xông về phía cồn cát Diệp Thu đang ẩn nấp.
“Lại là họ, lại là chiêu này”. Diệp Thu rên một tiếng đau khổ. Những người này đều đã được tẩy não, bất kì lúc nào, bất kì nơi đâu cũng đều có thể xông đến ôm lấy bạn để chơi bài đồng quy vu tận, cơ thể của họ từng được cải tạo, mỗi một cơ thể đều giống như một quả bom không hẹn giờ làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Diệp Thu biết, không được để chúng lao đến đây.
Nếu như để chúng lao đến đây, thì coi như mình xong xác. Cái cồn cát nhỏ này chỉ sợ sẽ bị chúng san bằng.
Diệp Thu từng đụng độ hai lần với chúng, hắn biết sự khủng khiếp khi chúng phát nổ.
Không thể tiếp tục đợi.
Diệp Thu đột ngột chui lên, một tay cầm súng, ngắm chuẩn vào đầu của ba người áo đen đang lao đến, bóp mạnh cò súng.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Ba phát đạn bắn trúng giữa trán của ba người áo đen, lực công phá cực mạnh của viên đạn làm nó xuyên qua xương sọ của chúng, sau đó tiếp tục lao vun vút về phía sau.
Bước chân của ba người này khựng lại, sau đó cùng nhau đổ uỳnh xuống đất.
Lúc này, Yukiko từ đầu đã mai phục ở phía đó cuối cùng cũng đợi được cơ hội nổ súng.
goper