Mục lục
Cận Thân Bảo Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì sợ Trầm Mặc Nùng biết chuyện Đường Quả và Lâm Bảo Nhi bị bắt cóc sẽ vô cùng lo lắng, vì thế vẫn chưa nói cho cô biết chuyện này. Mấy lần cô gọi điện thoại tới, mọi người chỉ trả lời qua loa, bảo cô tiếp tục ở chung cư Lam Sắc chờ Đường Quả, Lâm Bảo Nhi chủ động trở về, chắc tối nay là một đêm không ngủ với cô.
Diệp Thu được người thu xếp cho một phòng nghỉ khác, mặc dù không có giường, nhưng chiếc ghế sofa đắt tiền trong phòng cũng thoải mái không kém giường là mấy, thậm chí còn tốt hơn một chút so với chiếc giường thanh sắt trong căn phòng nhỏ của Diệp Thu.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Diệp Thu lại bị tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức, lúc mở mắt ra, trời đã sáng choang, ánh nắng rực rỡ từ khe hở cửa sổ khẽ hắt vào trong căn phòng khiến lòng người có cảm giác ấm áp như bức tranh trừu tượng.
Diệp Thu dụi dụi mắt, hỏi: “Ai đó?”
“Diệp tiên sinh, lão gia đợi cậu ở phòng làm việc”. Bên ngoài truyền tới giọng nói bình thản của Uông bá.
Diệp Thu đi ra mở cửa phòng, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Uông bá, hỏi: “Chú Đường đang ở phòng làm việc?”
“Ở phòng làm việc”
“Một mình?”
“Hai người”
“Vậy thì tốt. Chút nữa cháu sẽ tới” Diệp Thu nhìn Uông bá, sau đó quay người đi vào trong tắm rửa.
Mấy ngày nay vận động mất nhiều sức lực, đầu tiên là một trận với Tô Hàng tứ thiếu, sau đó lại dã chiến với Tống Ngụ Thư một trận, tiếp theo lại lặn lội đường xa từ Tô Hàng chạy về Yến Kinh, sau đó lại một mình lái xe đi tìm Đường Quả và Lâm Bảo Nhi, nếu lượng vận động như thế đặt lên một người bình thường, có lẽ đã sớm mệt ngã quỵ rồi. Làm cho Diệp Thu cũng mơ hồ có chút cảm giác uể oải.
Sau khi tắm xong, lúc Diệp Thu tới phòng làm việc của Đường Bố Y, Trịnh Như đang đặt mấy chén trà đã pha sẵn bên cạnh, nói: “Diệp Thu, cháu đến thật đúng lúc, cô đã mua cho mọi người đồ ăn sáng rồi, cháu cũng lại đây ăn một chút đi. Việc của Quả Quả phải nhờ cháu giúp đỡ nhiều mà.”
Diệp Thu thấy quần áo nàng mặc trên người vẫn là quần áo công sở màu đen ngày hôm qua, biết nàng chắc là vẫn ở lại đây, thậm chí không có cả thời gian về nhà thay quần áo, nói: “Không sao ạ, đó là việc cháu nên làm”.
Diệp Thu thật ra cũng không khách sáo tới ngồi ăn sáng với Đường Bố Y
“Bố Y, thật sự không cần báo cảnh sát sao? Nếu bọn họ lừa nhiều tiền như vậy, nhưng người lại chạy mất thì phải làm thế nào?” Trịnh Như ngồi bên cạnh Đường Bố Y, khuôn mặt lo lắng nhắc nhở.
“Không thể báo cảnh sát. Ta tình nguyện mất số tiền này, cũng không thể để bọn họ làm hại Quả Quả.” Đường Bố Y nhét một miếng bánh vào miệng, lắc đầu nói.
Ngẫm nghĩ, Đường Bố Y lại ngẩng đầu nhắc nhở: “Đúng rồi, chuyện này ngoài mấy người chúng ta ra, không được cho người khác biết.”
“Vâng”, Diệp Thu gật đầu, “Người nhà Bảo Nhi không có phản ứng gì sao?”
“Nhà bọn họ giao việc này cho chúng ta giải quyết” Đường Bố Y đưa mắt nhìn Diệp Thu, lại cúi đầu ăn sáng.
“Bên kia đã gọi điện thoại tới chưa?”
“Tạm thời thì chưa. Nhiều tiền như vậy, bọn họ không có lý do để không sốt ruột”
Đang nói, tiếng chuông điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên, Đường Bố Y và Trịnh Như đều giật mình, ngay cả Diệp Thu cũng giật mình theo hai người. Chuyện này nếu không nhanh chóng giải quyết, ai cũng đều bị hành hạ thành tinh thần mệt mỏi.
Đường Bố Y vứt đũa trong tay, cũng không thèm lau tay, đứng dậy chạy tới nhận điện thoại.
“Alo, ông chủ Đường, tiền chuẩn bị xong hết rồi chứ?” Trong tai nghe truyền tới tiếng nói khiến người ta ghi nhớ sâu sắc.
“Vâng, đều đã chuẩn bị xong hết rồi?” Đường Bố Y trả lời, “Lúc nào các người thả Quả Quả và Bảo Nhi?”
“Ông chủ Đường, không cần sốt ruột, ông chuyển tiền vào tài khoản chúng tôi đã cung cấp, chúng tôi tất nhiên sẽ thả con gái ông! Số tài khoản đó ông còn nhớ chứ? Đừng có gửi sai đấy, nếu không, con gái ông chắc sẽ không gặp lại ông nữa đâu?”
“Không thể sai, chắc chắn không thể sai.” Đường Bố Y lau mồ hôi trên trán nói.
“Rất tốt. Vậy thì bắt đầu thôi. Đợi chúng tôi kiểm tra tiền của ông chắc chắn gửi tới rồi, tôi sẽ liên lạc lại với ông, nói cho ông biết đi đâu để đón nữ nhi bảo bối của ông trở về”, Người đàn ông nói, loảng xoảng một tiếng rồi cúp máy.
Đương Bố Y đặt ống nghe xuống, gọi ra bên ngoài: “Uông bá, gọi điện thoại tới ngân hàng để chuyển khoản.”
“Một khoản tiền lớn đột ngột như vậy, có thể khiến người khác chú ý không?” Diệp Thu hỏi, đột nhiên chuyển ba triệu năm nghìn vạn, nếu vậy mấy ngân hành lớn tại Yến Kinh của Trung Quốc cũng sẽ kinh động, hơn nữa cũng không thể đột ngột chuyển đi một khoản tiền lớn như vậy.
“Làm sao mà dám sử dụng tiền của công ty. Ngân hàng trong nước cũng không thể huy động được. Ta đã mở một tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ rồi, chuyển thẳng từ bên đó đi, hơn nữa là chuyển khoản trong cùng một hệ thống ngân hàng, chắc sẽ không gây sự chú ý của người khác đâu” Đường Bố Y xoa huyệt thái dương nói.
Lúc sự việc đã tới bước mang tính quyết định này, hắn lại bắt đầu lo lắng. Nếu những người đó nhận được tiền rồi mà vẫn không chịu thả con gái mình ra thì làm thế nào? Nếu bọn họ lại nuốt lời thì làm sao? Nếu bọn họ giết người diệt khẩu thì làm thế nào?
Không nghĩ còn tốt, vừa nghĩ tới các tình huống có thể sẽ gặp phải, áo sơ mi trên người Đường Bố Y lại ướt hết mồ hôi.
Mặc dù người bắt cóc kia nói phải tin tưởng vào đạo đức nghề nghiệp của bọn chúng, nhưng Đường Bố Y ngay cả lời bọn họ nói cũng không tin, làm sao có thể tin vào đạo đức nghề nghiệp của bọn họ?
Lúc nào mà bắt đầu, ngay cả chó mèo đều đặt hai chữ đạo đức thành nhãn hiệu treo trên cổ rồi, trên đường phố nhìn đâu đâu cũng thấy cả một hàng dài kỹ nữ.
“Chú Đường, không cần lo lắng. Đường tiểu thư sẽ không có chuyện gì hết” Diệp Thu nhìn bộ dạng này của Đường Bố Y thật sự rất đáng thương, lúc này đâu còn giống như ông chủ của một tập đoàn lớn nữa, cũng giống như một người dân bình thường có con gái xảy ra chuyện vậy.
“Hy vọng là thế” Đường Bố Y đón lấy chén trà Trịnh Như đưa cho đưa lên miệng uống, Trịnh Như đã hô chậm một chút, trong miệng Đường Bố Y bỏng rát.
Sau đó nửa tiếng, tiếng chuông điện thoại trong văn phòng mới lại vang lên, lại là Đường Bố Y xông tới đầu tiên nhận điện thoại, thật ra cũng không có ai tranh với hắn.
“Ông chủ Đường, chúng tôi đã nhận được tiền rồi. Rất tốt, mọi người hợp tác vui vẻ.”
“Không cần khách sáo, hi vọng….hi vọng các người sớm thả con gái ta ra” Đường Bố Y theo điều kiện phản xạ suýt chút nữa đã nói ra hi vọng lần tới tiếp tục hợp tác, hi vọng mãi mãi không có cơ hội hợp tác nữa.
“Ha ha, yên tâm đi ông chủ Đường, ông hào phóng như vậy, chúng tôi sao có thể không giữ chữ tín chứ? Con gái ông hiện giờ đang ở trong một căn phòng bên cạnh hồ nước Nam Loan. Ông cho người tới đón nó về đi, nếu chậm trễ, nó lại biến mất nữa, vậy thì không liên quan gì tới chúng tôi cả.”
Người đàn ông nói xong, lại loảng xoảng tiếng cúp máy.
“Hồ nước Nam Loan ở đâu?” Đường Bố Y hỏi.
“Cháu cũng không rõ”
“Lão gia, ta biết nơi đó” Uông bá lên tiếng nói.
“Tốt, bác Uông, bác dẫn Diệp Thu đi đón Quả Quả” Đường Bố Y nói.
“Vâng, lão gia”
“Chờ một chút, ta vẫn nên đi cùng các người”, Đường Bố Y cũng không quan tâm mình ra ngoài rất dễ thấy, hắn chỉ muốn trước tiên nhìn thấy con gái vẫn an toàn đã.
“Bố Y, em cũng đi cùng anh” Trịnh Như lên tiếng nói.
“ Em ở nhà đợi bọn anh là được rồi, đông người rất dễ gây sự chú ý của người khác” Đường Bố Y vỗ vỗ lưng Trịnh Như nói.
“Thôi được, vậy mọi người nhanh đi đón Quả Quả và Bảo Nhi về đi, thấy người vẫn an toàn thì lập tức gọi điện cho em, cũng để em yên tâm”
“Được” Đường Bố Y cầm áo khoác rồi theo Diệp Thu, Uông bá đi ra ngoài, bước chân gấp gáp.
Trịnh Như tiễn ra đến cửa, đợi sau khi bóng người bọn họ đã đi xa rồi, lúc này mới quay trở về phòng nghỉ ngơi của văn phòng Đường Bố Y. Đây là nơi hẹn hò của cô và Đường Bố Y, các vật dụng gia đình đều đủ hết, bình thường hai người hay qua đêm ở đây.
Trịnh Như kéo tấm rèm cửa màu vàng nhạt ra, ánh nắng bên ngoài lập tức ùa vào trong, cả căn phòng đều uể oải.
Thành phố hiện đại hóa Yến Kinh này đã thức tỉnh, dòng xe cộ đông đúc bên ngoài,trên tầng cao mười mét, vẫn nghe thấy tiếng xe cộ đi lại vù vù bên dưới .
Trịnh Như ghé vào cửa sổ, đợi tới lúc một chiếc xe màu đen chạy ra từ nhà để xe của tòa nhà Đường Thị, trên mặt mới lộ ra vẻ vui mừng, chiếc xe đó tất nhiên không phải của Đường Bố Y, mà là xe Uông bá lúc bình thường ra ngoài giải quyết công việc sử dụng. Để che dấu tai mắt người khác, bọn họ tất nhiên không lái xe của Đường Bố Y ra ngoài.
Trịnh Như đợi cho xe đi xa rồi, lúc này mới lấy từ trong túi xách ra một chiếc điện thoại vẫn luôn tắt nguồn. Sau khi mở khóa máy, lại ấn một dãy số gọi đi.
Đợi bên kia nhận điện thoại, vẻ mặt Trịnh Như trang trọng báo cáo: “Đường Quả đang ở hồ nước Nam Loan, mau đi tiếp ứng”
Điện thoại bên kia không có tiếng gì liền cúp máy, Trịnh Như lại tắt máy đi, nhấc túi xách, lúc đang định nhét vào, loảng xoảng một tiếng nổ truyền tới, chấn động đầu óc người?
Trịnh Như giật mình nhìn ra ngoài, ba người rõ ràng đã đi xa Đường Bố Y, Diệp Thu, và Uông bá đang đứng ở cửa, Diệp Thu với vẻ mặt trêu tức, Uông bá với vẻ mặt bình thản nghiêm nghị như ngày thường, còn Đường Bố Y lại sắc mặt xanh mét, tức tới toàn thân run lên.
Trịnh Như bỗng hiểu ra, hóa ra chuyện này ngay từ đầu hoàn toàn là một cái bẫy nhằm vào mình.
ng0ctu231
Quyển 4: Bảo tiêu thủ vệ đội

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK