Sự thực bày ra trước mắt, bị nắm đấm của Thiết Điệu vẫn còn nhục nhích trong sợ hãi, chỗ cụt tay máu tươi chảy ròng ròng, như vòi nước chảy, nhưng hắn vẫn không thể tin vào những gì hắn nhìn thấy.
Điều này sao có thể?
Chính mình rõ ràng dùng An hồn khúc ngưng thành tính chất tấn công để chế ngụ. Hắn ôm đầu dáng vẻ đau đớn như thật, còn ánh mắt tuyệt vọng và tiếng kêu bi phẫn…Lẽ nào tất cả đều là giả sao?
An hôn khúc là thuật công kích tinh thần, với lực tinh thần yếu ớt của hắn, sao có thể chống đỡ để không bị thương tổn như vậy? Càng huống hồ mình đột ngột tấn công tới, hắn hoàn toàn không có bất cứ phòng bị nào.
“Chuyện gì xãy ra vậy? Rốt cuộc là chuyện gì?” Tammy đè nén đỏ ngầu hai mắt, trong lòng gào thét hỏi.
Không có lý do, tự bại trong tay một người chưa từng ai biết đến.
Nếu hắn cố ý che dấu, thì bắt đầu đã cố ý diễn kịch, muốn dụ mình mắc câu. Lúc mình sơ xuất nếu ra một đòn sắc bén, vậy thì người này rốt cuộc là một võ gia hay là một diễn viên?
Hắn học võ công gì vậy? cứ đi đóng phim đi. Xà Vương biết, hành động bình thường đối với những người thân mang tuyệt học như mình không có bất kỳ hiệu quả gì.
Đúng, Diệp Thu đang diễn trò.
Xà Vương lấy sáo trúc từ lưng quần ra, đưa lên miệng thôi, mình chính là muốn xem hắn muốn làm gì?
Cho dù là “Bích hải triều thanh khúc” của Hoàng Lão Ta trong “Anh hùng xạ điêu” hay An hồn khúc của xà vương Ấn Độ đều hoàn thành từ nhạc cụ sáo trúc này. Mặc dù Diệp Thu có nghe thấy, cũng có phòng bị, nhưng lúc hắn nhào về phía Xà Vương, đại não vẫn đột nhiên bị âm luật này gây thương tổn.
Một luồng sóng tinh thần như sóng biển, động vào tận xương tủy. Trong đòn tấn công thứ nhất, Diệp Thu không có sức nhúc nhích. Đầu óc đau như muốn rơi ra, mê man. Đâu còn có thể phản công. Nhưng chính lúc Diệp Thu lúng túng lo lắng nghĩ cách, một hơi lạnh từ ngón tay thâm nhập thẳng tới não vực làm cho biến dị lần trước trong não, ngưng kết lại thành giọt, giọt này bị khối năng lượng lôi đi, lại tiếp tục chuyển động, không ngừng lan tỏa ra năng lượng, như gió nhẹ mưa phùn đi xâm lấn khiến người ta đau đớn tơi điên cuồng.
Diệp Thu biết, là tấn công tinh thần của hắn dẫn phát công năng hộ chủ của chiếc nhẫn mê hồn.
Cho dù Xà Vương với lực tinh thần lớn mạnh sao có thể so sánh với chiếc nhẫn một ngày hai tư tiếng không ngừng tự hấp thụ năng lượng chứ?
Vì vậy, đòn phản khách tiếp theo không cần Diệp Thu lo lắng nữa. Chiếc nhẫn hoàn toàn quấy nhiễu và cùng luồng sóng tinh thần xâm lấn trong đầu chiến đấu chém giết lẫn nhau. Giọt màu đen chuyển động đâu vào đấy, nuốt toàn bộ số sóng tinh thần chạy vào lại.
Diệp Thu biết cơ hội của mình tới rồi, hắn tương kế tựu kế, vẫn giả bộ mình bị âm luật tấn công, đau tới muốn chết gầm rống lên. Cuối cùng, cao thủ một đời Xà Vương trước mặt hắn buông lỏng phòng bị, sau đó lúc tới gần hắn, bị hắn đánh một chưởng.
Thật ra Diệp Thu vô cùng tham lam, hắn muốn một đòn tất sát (phải chết). Lúc tới gần Xà Vương, rạch ngục gọt bụng hắn, đánh tiếc, cánh tay của Xà Vương chặn ở trước, mong muốn của Diệp Thu không thể thực hiện được.
Thậm chí ngay cả bọn đầu gấu cũng chưa tỉnh táo lại từ nỗi khiếp sợ trong lòng, ánh sánh phảng phất soi sáng phía chân trời vẫn chưa trục xuất khỏi đầu hắn.
“Tên khốn kiếp, hắn chơi xỏ” Hi Hận thầm nghĩ.
“Đáng chết, ngươi phải chết” Xà Vương đờ ra hồi lâu, cuối cùng cũng tiếp nhận thảm trạng hiện giờ của mình, gầm rú phẫn nộ. Dùng tay ném sáo trúc về phía Diệp Thu.
Nếu như ngay từ đầu hắn muốn dùng phương thức này quyết đấu với Diệp Thu, có lẽ, tình trạng của Diệp Thu bây giờ sẽ rất phiền phức.
Nhưng một chiêu thua, thua toàn bộ.
Diệp Thu biết hắn lúc này kiệt lực lại đang trọng thương, hoàn toàn không thể hình thành phòng ngự hiệu quả gì, Diệp Thu khẽ vuốt chiếc nhẫn phệ hồn, một luồng sáng bạc yếu ớt lóe lên, chiếc nhẫn nhanh chóng chuyển động, sau đó Diệp Thu lợi dụng năng lượng tron nhẫn, đánh thẳng vào trong trí nhớ của Xà vương.
Bịch!
Xà Vương trọn thương không có bất kỳ phòng bị gì, bị Diệp Thu tấn công vào não vực thành công. Trong quá trình chạy nước rút về phía Diệp Thu, đột nhiên ngã sấp xuống, gục trên đất, toàn thể mọi người lại một phen khiếp sợ.
Đặc biệt là đám người Diệp Hổ và Lạc Thiên Quân luôn chú ý tới trận chiến của Diệp Thu nhìn thấy Diệp Thu đột nhiên phản đòn, đều có chút không dám tin vào chính mắt mình.
Lúc trước tiếng kêu của Diệp Thu thê thảm như vậy, khiến người ta nghe thấy mà đau lòng, nghe mà rơi nước mắt. Hơn nữa lúc Xà Vương đi về phía Diệp Thu, Diệp Hổ và Ngân Ly quả thực cũng rơi lệ. Bọn họ biết, một khi Xà Vương tới gần, Diệp Thu sẽ xong đời rồi.
Người khác cũng kêu là ầm ĩ, liều lĩnh muốn tới cứu giúp Diệp Thu. Nhưng đối thủ trước mặt họ lại giống như một bức tường rắn chắc, cho dù bọn họ có cố gắng thế nào, cũng không thể chặn bức tường này lại.
Thấy Diệp Thu đột nhiên phát uy, Diệp Hổ càng khóc nước mắt càng chảy ào ào. Người này lại không có cách nào thể hiện vui sướng trong lòng mình, chỉ lớn tiếng hò hét: “Ta biết ngươi mà”.
“Tính toán cái rắm. Lão tử một quyền đánh chết bọn họ”.
Vừa lớn tiếng rêu rao, tốc độ và lực ra quyền lại nhanh hơn, toàn thân tràn đầy năng lượng, giống như Altman chiến đấu dưới mặt trời.
Diệp Thu biết, não vực của Xà Vương bị mình làm trọng thương, nhưng chưa chắc đã chết, chỉ cần có thể nghỉ ngơi và điều trị đầy đủ, hắn vẫn có thể khỏe lại.
Nhân lúc hắn bệnh, phải lấy mạng hắn, ra sức đánh kẻ sa cơ thất thế chính là thói quen tốt đẹp của Diệp Thu học được từ ông.
Một tay đấm tới, lao người xông tới Xà Vương, có vế xe đổ của Xà Nữ lúc trước, lần này Diệp Thu định tách rời hắn thành tám mảnh.
Ngươi không phải có thể hợp lại sao? Ngươi nát thành tám mảnh, ta không tin người vẫn có thể có cách hợp lại mình?
“Chết đi”. Bọn đầu gấu sầm mặt, trên tránh hình cương xoa hiện lên lấm chấm màu tím hồng quang. Hồng quang đó chỉ lóe lên rồi biến mất, sau đó liền khôi phục lại bình thường.
Người Diệp Thu nhanh chóng tới gần, chỉ còn khoảng cách vài bước, hai bước là tới, ngồi xổm xuống, lần thứ hai ánh sáng trong tay đại phát, mang theo tàn ảnh cắt về phía cổ Xà Vương đang nằm úp trên đất.
Đầu tiên, chặt đứt đầu rắn.
Tay Diệp Thu giơ lên trong không trung, nhưng thế nào cũng không thể chém tiếp được.
Bởi vì, Lạp Đỉnh Hi không biết lúc nào đã tới trước mặt hắn, hơn nữa còn nắm lấy cổ tay hắn. Trong lòng Diệp Thu thất kinh, người này rốt cuộc lạ người hay quỷ? Tới lúc nào? Hơn nữa còn có thể bắt được cổ tay đã đi vào quỹ đạo tấn công của mình, việc này cần lực lượng lớn cỡ nào ?
Cho dù là Diệp Không Nhà, thì sau khi chiêu thức của Diêp Thu xuất ra, hắn cũng chỉ có thể phản đòn và nét tránh, nhưng không thể giống như hiện giờ giơ tay ra chặn lại. Điều này cần dũng khí và lực lượng vô cùng lớn.
Bởi vì không cẩn thận, có thể không giữ được cổ tay của đối phương, mà còn có thể bị vũ khí của đối phương gây thương tích.
Tay không đoạt dao găm?
Diệp Thu bị kích động muốn đập tường, mình xuất đạo nhiều năm như vậy, vẫn còn bị chiêu thức đơn giản như vậy giữ cổ tay lại.
Trong nháy mắt Diệp Thu bị giữ cổ tay, liền phản ứng lại, tay đột nhiên xoay lại, một phương thức tấn công như tự sát, nếu không cắt được cổ tay Lạp Đỉnh Hi, vậy có khả năng sẽ cắt phải chính cánh tay mình.
Đang !
Lạp Đỉnh Hi giơ ngón tay bắn ra, dao trong tay bay ra.
Trong lòng hiện lên cảm giác bất lực, chiến đấu với đối thủ như vậy, hoàn toàn là tìm chết.
“Người trẻ tuổi, ngươi quá độc ác” Lạp Đỉnh Hi lên tiếng nói, ánh mắt hận thù nhìn Diệp Thu.
“Được làm vua thua làm giặc, ngươi giết người còn ít sao?” Diệp Thu cười nhạt nói, lại giơ tay trái đánh về phía mắt Lặp Đỉnh Hi.
Bốp !
Cổ tay Lạp Đỉnh Hi run lên, đánh Diệp Thu bay ra ngoài. Người lăn lộn rơi xuống, toàn thân đau đớn, cổ tay bị hắn giữ được lại bị hắn kéo xuống như vậy, tay phải hoàn toàn không dùng lực được.
Lúc Diệp Thu và Lạp Đỉnh Hi đánh nhau, Xà Nữ ở bên cạnh đã xông tới cướp đi cơ thể của Xà Vương. Trên người đại xà vương màu trắng ấy trườn tới trườn lui, thỉnh thoảng thè lưỡi liếm trên mặt hắn. Xà Nữ cảnh giác đứng canh bên cạnh.
Lạp Đỉnh Hi thấy tấn công hồi lâu mà vẫn vậy, sắc mặt hơi giận, đọc lớn vài câu Phạn văn.
Mười hai thần tướng đột nhiên tản sang xung quanh, sau đó ba người một tổ, xếp thành bốn hình tam giác, nhanh chóng chuyển động, giống như rồng cuộn gió cuốn về phía ba tiểu đội Lôi Đình.
Chỉ thấy chưởng ảnh tung ra, bọn họ giống như đột nhiên có trăm nghìn cánh tay, nhanh chóng tới kinh người, một người lóe lên, đội viên phía sau lại tới, hơn nữa, bọn họ đối mặt với một thành viên của tiểu đội Lôi Đình. Cũng chính là nói, một thành viên của tiểu đội Lôi Đình không thể chống lại kiểu tấn công xoay tròn của ba thần tướng bọn họ.
Bốp!
Cuồng không tránh ra, bị chưởng của một người đánh vào ngực, đội hình chiến đấu bốn phía của một tổ lập tức thiếu đi một góc.
Bốp ! Bốp !
Lại hai tiếng truyền tới, tổ hai và tổ ba có một đội viên bị bọn họ đánh ngã. “Đội hình biến ảo” Thiên Quân lớn tiếng hô. Thành viên tiểu đội Lôi nhanh chóng di chuyển, cũng biến ảo thành hình tam giác, như vậy, không có lỗ hổng bị bọn họ đánh tới.
Lạp Đỉnh Hi nhìn nhìn mười hai tướng, biết người của mình nắm vững thao thắng quyền, hắn cũng không có ý định tiếp tục chờ đợi, sải bước tới chỗ Diệp Thu đang ngã sấp trên đất.
“Lạp Đỉnh Hi, người thật sự muốn xuống địa ngục sao?” Một giọng nói trong trẻo truyền tới, một bóng người mỹ sắc từ xa tới gần, nháy mắt tới.
Lạp Đỉnh Hi rùng mình, cơ thể không khỏi lùi sau hai bước.
Cô gái nâng Diệp Thu dậy hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
“Ta không sao” Diệp Thu cười lắc đầu, chỉ chỉ Lạp Đỉnh Hi nói. “E là chỉ có cô mới có thể đối phó được hắn”.
“Phật không phổ độ, ngục thành khoảng không, bọn họ không vào ngục, thì ai vào ngục?” Ánh mắt Long Nữ lạnh lùng, nhìn Lạp Đỉnh Hi nói: “Yên tâm, ta sẽ giết sạch đám súc sinh này”.
o0o