Biết dùng kiếm, còn có thể dùng kiếm tốt như vậy, Tô Hàng chỉ có một người. Diệp Thu không đếm xỉa đến ánh bạc đột ngột hiện của kiếm quang kia, rơi nhẹ xuống đất. Giày da dẫm trên mặt đất phát ra tiếng vang cộp rất nhỏ.
Từ chạng vang hôm qua lại bắt đầu tuyết rơi, trận tuyết càng lúc càng lớn, bây giờ toàn bộ Tô Hàng đã thế giới trắng xóa.
Sang!
Kiếm hoa vẽ một vòng trước ngực Diệp Thu, liền biến mất nhanh như chớp. Một tiếng thanh minh, trường kiếm đã thu vào vỏ.
"Tiến bộ nhiều". Diệp Thu cười nói. Xem ra gã đã lĩnh ngộ lời mình nói ngày đó, cũng thay đổi phong cách của mình.
Nam nhân mặc thanh sam mở hồ lô rượu trong tay, ngẩng đầu lên uống một mạch, sau đó đưa hồ lô rượu cho Diệp Thu.
Diệp Thu nhìn thoáng qua vết rượu ở miệng bình, nói: "Tôi không uống đồ nam nhân uống qua".
Trong một số phim trên TV, những nam nhân kia vì thể hiện hào sảng của mình, một bình rượu mười mấy người uống, anh uống một ngụm rồi truyền cho tôi, tôi lại truyền cho người kế tiếp... chẳng lẽ không biết giữ vệ sinh sao?
Phong Tử mở miệng cười to, cũng không để ý lời Diệp Thu nói, lại ngửa đầu uống một ngụm, nói: "Hắn đáng tin sao?"
"Anh hoài gì điều gì?" Diệp Thu cười hỏi. Vừa mới nhảy ra, trên người đã đọng một tầng tuyết mỏng. Tuyết này là càng rơi càng lớn. Vốn tưởng loại thời tiết ẩm ướt ở Tô Hàng sẽ ấm áp một chút. Không ngờ rét lạnh bên này cũng không kém so với Yến Kinh chút nào.
"Đã sớm tra ra chỗ của đám lưu manh kia. Sao không động thủ trước?" Phong Tử với cách làm của Hàn Ấu Lăng có chút hoài nghi. Sợ gã là cố ý trì hoãn, lại từ trong đó có tâm tư xấu gì đó.
Diệp Thu cười lắc đầu: "Bây giờ hợp tác với Hàn Ấu Lăng còn ở vòng bí mật. Hắn sẽ không ngu đến nổi giữ chiêu sau với tôi. Hơn nữa, đối với tôi có chiêu sau gì tốt chứ? Tôi ở Tô Hàng một nghèo hai trắng. Hắn và người ta đấu mà lưỡng bại câu thương, không sợ tôi ngược lại cầm hắn một quân sao?"
Diệp Thu lại lần nữa vuốt tuyết đọng trên người rơi xuống đất, tránh bông tuyết tan trên quần áo làm ướt y phục, cười nói: "Lưu bọn chúng lại cũng là chuyện tốt. Ngày mai chính là thời gian tra hỏi. Chi trưởng Quách gia muốn làm nhân chứng bẩn. Nếu bọn họ lên ánh Quách Minh Vũ thậm chí cha của Quách Minh Vũ - Quách Thiên Lý. Quách gia còn không bị Hàn Ấu Lăng bắt gọn sao? Mấy chi trưởng Quách gia vào cục cảnh sát. Cũng chỉ có thể khiến Quách gia nguyên khí tổn thương nặng nề. Nhưng nếu Quách gia trên Nhậm gia chủ cùng Nhâm gia chủ này đều có án. Vậy Quách gia còn có thể sống yên ở Tô Hàng sao?"
Phong Tử khoát tay, nói: "Những tâm địa gian xảo này của mấy người tôi không biết. Tôi cũng không muốn biết. Tôi chỉ cần quan tâm giết người và uống rượu là tốt rồi".
Diệp Thu liếc hồ lô rượu trong tay Phong Tử một cái, nghĩ thầm, Hàn Ấu Lăng này quả thật là ẩn rất sâu. Vốn cho là hắn bên trong cái gọi là Tứ công tử Tô Hàng là phế vật nhất. Nhưng bây giờ có lẽ mình phải thay đổi cách nhìn. Ra chiêu khiến người ta hoa mắt làm bậy. Dồn Quách gia từng bước từng bước vào ngõ cụt.
Ngày mai, chính là thời khắc Quách gia chính thức rời khỏi sân khấu Tô Hàng sao?
Tô Hàng. Thanh Thạch Hạng.
Trong tiểu viện trơ trọi, hai nam nhân giơ xẻng đào bới ở góc tường một hồi. Đột nhiên, nghe được môt tiếng giòn vang.
Hai nam nhân vứt xẻng xuống, xốc lớp nhựa xám phía trên lên, sau đó mang ra một cái rương to. Lúc gõ cửa phòng im lặng không chút tiếng động, cửa phòng mở ra rất nhanh, một cỗ ánh sáng phóng ra. Sau khi hai người tiến vào, cửa phòng lại lần nữa khép lại.
Tiểu viện lại khôi phục sự im lặng, chỉ có thanh âm bông tuyết rơi xuống đất.
Loảng xoảng!
Lúc thả rương xuống đất vang tiếng trầm muộn, hiển nhiên thứ bên trong rất nặng. Quách Thành Dương ghim nhánh phi tiêu cuối cùng trong tay lên tâm bia trên tường, lại giống trước đó, một lần nữa ở ngay hồng tâm.
"Mở ra". Quách Thành Dương phân phó hai thủ hạ Việt Nam kia. Những người này đều là thành viên tổ chức gã ở Mỹ phấn đầu tạo ra, có người da đen, có người Z. Còn có người Trung Quốc. Người da đen khó tín nhiệm, người Trung Quốc sợ sẽ để lộ tin tức, mà người Z chưa quen cuộc sống ở đây, lại anh dũng hiếu chiến, dẫn bọn họ về chấp hành nhiệm vụ là thích hợp nhất.
Một thuộc hạ ngồi xổm xuống, từ bắp chân rút ra một thanh chủy thủ, sau đó dùng chủy thủ cắm vào chỗ đinh ở rương gỗ, dùng sức nạy lên, nắp rương gỗ đã bị gã mở ra. Lại mở một lớp vải dầu cũng không thấm nước. Sau đó bên trong chính là vũ khí đen nhánh.
Những người Z kia sắc mặt kích động. Một người dùng tiếng Trung không chuẩn nói: "Thủ lĩnh, lần này chúng ta có thể làm chuyến lớn rồi. Vốn tưởng nước Trung Quốc giám thị với thứ này rất nghiêm. Không ngờ còn có đồ tốt như vậy".
"Cái này tình là gì chứ? Đợi đến khi nhiệm vụ lần này hoàn thành, dẫn các người đi mở mang tầm mắt". Quách Thành Dương đưa tay lấy toàn bộ súng ngắn tự động, ở trước gắn ống giảm thanh ra, sau đó nhét đạn vào, bắn về phía tấm bia, phát súng liền trúng tâm.
Quách Thành Dương một thân một mình lưu lạc Mỹ, mặc dù dẫn thân gia không ít, nhưng vẫn có thể đứng vững gót chân ở New York chỗ hắc bang mọc lên như rừng, còn có thân thủ cao siêu cùng thủ đoạn âm tàn. Kỹ thuật bắn của hắn ở đó cũng vô cùng có danh tiếng.
Chỉ chỉ súng ống đạn được trong rương trên mặt đất, Quách Thành Chiếu nói: "Cũng lựa một cái mình am hiểu đi. Thử thuốc súng một chút, đừng để đến lúc đó tịch ngòi. Sau đó chúng ta lại nghiên cứu lộ tuyến ngày mai một chút. Tương lai Quách gia chúng tôi phải dựa vào các anh em giúp đỡ cứu lại đó. Nhất định không thể để hai tên phản bội Quách Khai và Quách Dũng kia lên tòa".
Nông trường Ngũ Tứ ở vùng ngoại thành phía Đông của Tô Hàng, là ngục giam giam giữ phạm nhân trọng yếu của Tô Hàng. Đội cảnh sát cũng ở vùng ngoại ô phía Đông này, hai đơn vị cách không xa, còn gần hơn cả láng giềng, về phương diện an toàn là tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề.
Hai gã nhân chứng bẩn trong án gia tộc dính hắc đạo lớn nhất ở Tô Hàng năm gần đây cũng bị giam ở đây. Thay vì nói là giam giữ, thật ra nói chính xác hơn là bảo vệ. Không chỉ có cai ngục bảo vệ, người hai đội cảnh sát cũng chịu trách nhiệm theo dõi, thậm chí ngay cả Thị cục cũng có người phụ trách trực ban 24 tiếng.
Hàn Ấu Lăng thật vất vả mới xúi giục hai người lên án Quách gia, hơn nữa trong tay hai người còn nắm giữa phần lớn sự thật phạm tội của Quách gia, đang định nhờ bọn họ đánh gãy đối thủ mạnh mẽ Quách gia này, tất nhiên sẽ xem họ như bảo bối, trước khi chưa ra tòa, dù thế nào cũng không thể để họ bị người hại.
Nếu không phải sợ Quách gia kiếm cớ công kích, Hàn Ấu Lăng hận không thể nhốt hai người vào tư trạch của mình, bản thân theo dõi bọn họ 24 tiếng.
Hôm nay là ngày chính thứ thẩm lý và phán quyết Quách Khai và Quách Dũng. Hai người dựa theo giao dịch lúc trước, đẩy tất cả trách nhiệm lên người Quách Minh Vũ đang quản lý Quách gia hiện tại, thậm chí ngay cả cha của Quách Minh Vũ, Quách Thiên Lý đã sớm thoái ẩn sau màn cũng sẽ có liên quan vụ án ở mức khác nhau.
Trong ngục giam âm u ẩm ướt, một cỗ ẩm mốc đập vào mặt, từng tầng cửa sắt mở ra, bốn cảnh ngục mặc vũ trang áp giải Quách Khai và Quách Dũng ra ngoài. Bên cạnh còn có hai cảnh sát mặc y phục thường đi theo.
Trong sân của ngục giam đỗ một chiếc xe tù, bên cạnh xe có bốn cảnh sát cũng mặc vũ trang. Cảnh ngục sau khi nói chuyện với cảnh sát vũ trang, một người đàn ông vung tay lên, Quách Khai và Quách Dũng đã bị người giải lên xe. Ba cảnh sát vũ trang ở phía sau, một cảnh sát vũ trang ôm súng ngồi ở chỗ phụ lái.
"Anh Cường, phiền các anh". Một cảnh sát mặc y phục thường từ trong túi lấy thuốc lá ra, cung kính đưa cho cảnh sát vũ trang ngồi ở vị trí phụ lái.
"Khách khí gì chứ? Đều làm cùng một vụ án, hợp tác tốt mới là đúng lẽ. Không hút thuốc lâu rồi, dọc đường cẩn thận một chút. Hôm nay là tốp cuối cùng, chúng ta cũng không thể ở thời khắc cuối rơi dây xích được". Nam nhân ở tay lái phụ nghiêm mặt nói.
"Yên tâm đi anh Cường. Anh em chúng tôi hiểu mà. Chúng tôi ở phía trước mở đường cho anh, với lại tôi thấy nhiều súng thế, còn có người dám đi lên ăn đạn sao". Cảnh sát mặc y phục thường khoát tay, đi tới một xe cảnh sát phía trước. Xe cảnh sát dẫn đầu chạy ra ngoài nhà ngục.
Toàn bộ xe áp giải trang bị võ trang cũng theo sát phía sau, rất nhanh chạy về phía toà án nhân dân cấp thành phố ở trung tâm Tô Hàng.
Xe sau khi chạy qua đoạn đường rất thưa người ở vùng ngoại thành kia. Cảnh sát vũ trang và cảnh sát thường phụ trách áp giải Quách Khai và Quách Dũng rõ ràng đều thở phào nhẹ nhõm. Đoạn này không xảy ra vấn đề gì, vậy sau khi tiến vào nội thành ai còn dám làm bậy chứ? Động thủ có thể chạy trốn sao? Có chắp cánh cũng chẳng thể bay.
Còi cảnh sát hú inh ỏi, xe cảnh sát ở trước dẫn đường. Thị dân Tô Hàng ở ven đường lộ vẻ tò mò nhìn hai chiếc xe phóng nhanh qua này. Lại có ai đó phạm tội sao?
"Anh Lý. Không cần lo. Chúng ta lần này còn chút nữa là xong rồi". Một người đàn ông ngồi ở chỗ phía sau xe cảnh sát cười nhẹ nói, từ trong túi móc ra một gói thuốc lá, đưa cho đồng nghiệp bên cạnh một điếu. Thậm chí ngay cả lái xe phía trước cũng thản nhiên châm một điếu thuốc. "Xong rồi thì tốt. Chết sớm thì sớm siêu sinh. Án này cấp trên đã nhìn chằm chằm, những thuộc hạ như chúng ta trong 24 tiếng cũng không dám nháy mắt".
"Hắc hắc, anh Lý, buổi tối đi thử giãn chứ không? Tân Thiên Địa lại có thêm mấy cô Hàn Quốc đó. Tướng mạo rất được, nghe nói dã vị không tệ thì phải? Chúng ta đi nếm thử thế nào?
"Tính sau đi. Mẹ kiếp, hai ngày qua mệt quá tiểu đệ của tôi sợ là không đứng dậy nổi đó... ơ, chú ý phía trước. Mau phanh lại".
Lý ca gào lên chỉ phía trước, một người mù đeo kính râm chống gậy đột nhiên từ trên lối đi bộ bước xuống, đi thẳng tới trước xe hơi.
Tài xế lái xe giật mình, vừa vặn mạnh tay lái, vừa phanh xe. Trên người cũng túa mồ hôi đầm đìa, điều thuốc ngậm trên miệng cũng rớt xuống. Đốt một lỗ lớn trên thảm trải trên xe cũng không phát hiện.
Két!
Không biết là người mù này mạng lớn hay là tài xế lái xe kỹ thuật thật sự cao. Xe khó khăn lắm mới dừng lại trước mặt người mù. Người mù đã bị kinh hãi, đặt mông ngồi trên đất.
"Mẹ nó thật là sát". Lý ca lau mồ hôi trên trán. Một cước đá văng cửa xe chạy tới chỉ vào người mù chửi: "Mẹ, mắt mày bị mù, đầu cũng bị vô nước à? Đường tốt thì mày không đi, chạy tới giữa đường cái đi dạo. Muốn tìm đường chết à?"
Nhớ tới tình cảnh nguy hiểm vừa rồi, lại nhịn không được mà tiến tới đá người mù mấy cái, mắng: "Mày *** đứng lên cho tao. Mẹ nó đừng có giả bộ. Ông đây căn bản không hề đụng vào mày".
"Anh Lý. Bớt giận. Bớt giận. Đó là người mù, cần gì chấp nhặt với hắn. Đang có không ít người nhìn đó, nếu bị quay lại, truyền trên mạng thì chúng ta có thể tiêu đó. Mẹ nó, anh cũng biết, những bạo dân trên mạng kia thích nhất là chiêu này".
Thấy Lý ca dưới sự phẫn nộ mà còn định đánh người mù, đồng nghiệp của gã đã chạy tới kéo gã.
"Chó ***. Đầu năm nay người muốn chết thật là nhiều. Nếu đâm phải thì làm sao? Vừa rồi nếu không phải tôi nhắc nhở kịp, anh cho là bây giờ kết quả chúng ta là gì? Khinh, thật là xui mà. Tiểu Uông, nhanh quăng hắn sang một bên đi, chúng ta phải nhanh chở người đi".
Lý ca thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, cũng không dám đánh người mù nữa. Sau khi ở bên cạnh mắng hai câu, liền chui vào trong xe.
"Này, anh không sao chứ?" Tiểu Uông ngồi xuống định đở người mù dậy.
"Tôi không sao". Người mù dùng tiếng phổ thông cũng không tiêu chuẩn nói. Hơn nữa, còn cười rất quỷ dị với TIểu Uông.
"Không có việc gì thì..." Lời của Tiểu Uông còn nói chưa hết, liền kinh ngạc há to miệng.
Gã có thể không giật mình sao? Bởi vì một họng súng đen sì nhắm ngay đầu mình.
"Thái độ của mày không tệ. Cho nên, tao không hành hạ mày". Lúc người mù nói chuyện, dứt khoát bóp cò.
Pằng!
Đầu Tiểu Uông đập xuống đất, ngược lại chết cũng không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Lúc Lý ca đang tựa trên ghế ngồi hút thuốc, đột nhiên thấy người mù kia đứng lên. Đẩy cửa xe ra đang muốn hỏi Tiểu Uông xảy ra chuyện gì, người mù đột nhiên giơ súng, nhắm ngay ngực Lý ca mà bắt đầu bắn liên tục.
Tài xế ở buồng lái lúc này mới kịp phản ứng, lúc đẩy cửa muốn chạy trốn, lại bị dây đai an toàn trên người buộc chặt. Đầu đau nhói, người liền không còn tri giác nữa. Trên cửa kính xe máu văng tung tóe.
Quần chúng vây xem lúc bấy giờ mới biết đã xảy ra án đấu súng, khóc la chạy khắp bốn phía. Cả con đường đều loạn thành một đoàn.
Xe cảnh sát phía trước không đi, xe áp tải theo sau cũng chỉ có thể đứng ở ven đường. Lúc bọn họ đang ở sau xem náo nhiệt, một đám người ôm súng xông về phía bọn họ.
tdvcb44