Lâm Thương Giải gập lại máy tính, sau đó khuyên giải: "Vì lợi ích một số người có thể làm bất cứ chuyện gì. Ông nội, người không nên nổi giận, vì kẻ đánh mất nhân tính mà giận thật không đáng."
"Đúng vậy đó ông nội, cháu chỉ muốn để người hiểu rõ tình huống, nếu như làm ảnh hưởng tới thân thể người, đó chính là lỗi của cháu." Diệp Thu cũng tiến lên khuyên nhủ, sau đó đi tới phía sau Lâm lão gia tử, dùng thủ pháp mát xa lưng cho lão.
Nhà có một lão như có bảo tàng, mà đối với nhà làm chính trị lại càng thể hiện rõ nét điểm này.
Có đôi khi đối thủ chính trị chỉ là so đấu xem ai nhiều hơn, lâu hơn một số thứ, bên có nhân tài là bên thắng. Mặc dù nói cha Lâm Thương Bạc thuận lợi tiếp, thế nhưng nếu có Lâm lão gia tử chống lưng, vậy thế lực của Lâm gia tất nhiên càng thêm củng cố.
Đứng ở lập trường của Diệp Thu cũng không hi vọng Lâm lão gia tử tức giận sẽ có chuyện không hay xảy ra. Uông Kiếm Hàn cũng ở bên cạnh nói chuyện khôi hài an ủi., Lâm lão gia tử thờ dốc một hơi, cuối cùng mới bình tĩnh lại.
"Diệp Thu, ta hỏi cậu, làm cách nào mà cậu có được những thứ này? Cậu phải nói thật với ta. Khi ta tới nói chuyện với các ngành có quan hệ cũng phải nói thật với bọn họ." Lâm lão gia tử vỗ vỗ tay Diệp Thu, ý bảo hắn không cần xoa bóp cho mình nữa, lên phía trước mà nói. Diệp Thu đi đến phía trước Lâm lão gia tử, thành khẩn ngẩn đầu, ánh mắt nhìn thẳng, nói.
"Ông nội, mỗi câu nói của cháu đều thiên chân vạn xác. Ở trước mặt người cháu không cần phải nói dối."
"Lần trước chấp hành nhiệm vụ có liên hệ với đám người Thiên giới, chúng cháu cưỡi trên du thuyền tại vùng biển quốc tế bị đại pháo oanh kích rơi xuống nước, cháu có cứu một người đàn bà, người đàn bà này chính là kẻ phụ trách chủ yếu của tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới, Ber.
"Ừ, ta có biết tổ chức này, ở trong một ít tư liệu có ghi qua." Lâm lão gia tử gật đầu nói, rất hân thưởng vì thái độ của Diệp Thu.
"Cô ta còn có một thân phận khác nữa, đó chính là một trong những người đứng đầu của Ber, cũng chính là cháu gái ruột của vị thủ lĩnh tổ chức này. Cháu đã thiết lập minh hữu với nàng, cho nên sau khi cháu biết thân phận của cô ta, cô ta đã đưa phần tài liệu này cho cháu."
Diệp Thu không dám đem chuyện mình hợp tác với đám người kia nói ra, dù sao còn chưa tiến thêm một bước hiệp đàm tiếp theo, hắn sợ còn có chuyện biến cố phát sinh.
"Ừm, nếu như không có cơ duyên xảo hợp như thế, cháu chỉ sợ chân tướng sẽ mãi bị chôn vùi, tráng sĩ phơi thây tại ngoại, hơn nữa sau khi chết lại chịu oan khuất như vậy thật sự là khiến lòng người nguội lạnh." Là người xuất thân từ quân nhân cho nên Lâm lão gia tử không đành lòng chứng kiến những nam nhân vì quốc gia hi sinh lại phải chịu ủy khuất.
"Còn có Diệp gia... Lúc trước Diệp gia có ân với cháu, nhưng sự tình phát sinh thật quá bất ngờ, trong vòng một đêm cũng khiến mọi sự thay đổi. Qua nhiều năm như vậy bọn họ cũng nhận được đãi ngộ không công bằng."
"Kính xin ông nội thay cháu làm chủ." Diệp Thu chứng kiến Lâm lão gia tử có thái độ tán thành với chuyện này, cho nên hắn lập tức thỉnh cầu.
"Không cần vì ngươi làm chủ, mà là làm chủ thay Diệp Trọng, cha cậu. Làm chủ cho những quân nhân bị hàm oan mà chết." Lâm lão gia tử lắc đầu thở dài nói: "Diệp Thu, cậu đem những vật này tới cho ta cũng không được thích hợp."
"Cháu hiểu rồi, kính xin ông nội chỉ điểm sai lầm." Diệp Thu gật đầu nói. Làm thế này hắn coi như vượt cấp báo cáo, ở trên quan trường là điểm tối kỵ. Cũng khiến cho người ta có ấn tượng Lâm gia dùng thế lực cưỡng chế lật lại bản án.
"Tiểu tử cậu thật thông minh đấy." Lâm lão gia tử chỉ chỉ vào mặt Diệp Thu, nói: "Ta hiểu được một chút tâm tư của cậu, chẳng phải là cậu muốn kéo ta cùng xuống nước sao? Ấn tượng của ta đối với Diệp Trọng cũng rất tốt, hắn là một kẻ yêu nước. Nếu như sống tới hiện tại còn có tiền đồ hơn ngươi nhiều. Cứ đi như vậy ta thật không tiện gặp mặt. Trước tiên cậu đem thứ này cho Nhiễm gia gia nhìn xem, chuyện này là do hắn trước kia phụ trách. Tuy hiện tại hắn cũng đã lui nhưng vẫn còn quyền lên tiếng. Nếu hắn nói ra, ta lại gọi một cuộc điện thoại, người này cũng không dám làm qua loa."
"Được ạ, hiện tại cháu sẽ qua đó." Diệp Thu kích động nói.
Mặc dù còn chưa từng gặp qua cha một lần, thậm chí cũng chưa hề cảm giác được tình phụ tử thiêng liêng, thế nhưng nhất định phải giúp cha sửa lại án oan, khiến cho cha chết được nhắm mắt. Nhất định ở dưới suối vàng mà cảm thấy cao hứng!
"Lão đầu tử, mẹ cậu, còn có Uông Yến Tử nữa, nhưng người kia đều rất quan tâm tới hắn, nhất định hi vọng có một ngày có thể giải oan cho hắn.
"Đi thôi, Nhiễm lão nhân rất thích uống rượu, cậu qua đó tiếp hắn vài chén, hàn huyên vài câu rồi ở bên cạnh lão dùng cơm trưa đi." Lâm lão gia tử vừa cười vừa nói.
Từ khi Nhiễm Đông Dạ đi Hồng Kông bận bịu thu album mới, bản thân mình cũng không tới Nhiễm Gia nữa. Hiện tại Diệp Thu đang đứng trước cổng nhà Nhiễm gia, thật đúng là có chút không yên.
Nhiễm lão gia tử là người đàn ông rất nghiêm túc, nói chuyện không hòa ái dễ gần như Lâm lão gia tử. Nhiễm Đông Dạ không có ở đây, chỉ sợ lão sẽ không chào đón mình tới.
Trong chốc lát thủ vệ đi thông báo cuối cùng có người ra mở đại môn.
"Là cô?" Diệp Thu nhìn người tới nghênh đón là một phụ nữ, vẻ mặt cũng kinh ngạc.
Đầu tiên đập vào mắt chính là ánh mắt to xinh đẹp, tướng mạo có sáu bảy phần giống Nhiễm Đông Dạ, chẳng qua cô gái này còn lãnh diễm hơn so với Nhiễm Đông Dạ.
Trên người cô gái này còn toát ra tư vị cao quý, trên thân mặc chiếc áo trắng bó sát người, áo được bỏ trong quần jean màu xanh. Bên hông còn thắt một chiếc đai lưng rộng. Bộ ngực no đủ, thân thể xinh đẹp, chính là mỹ nhân hiếm có.
"Vì sao không phải là tôi?" Cô gái nhíu mày, khiêu khích mà hỏi thăm.
"Ha ha, không ngờ cô có ở nhà." Diệp Thu vừa cười vừa nói. Trong lòng thầm nghĩ xui xẻo, không ngờ ở Nhiễm Gia lại gặp được Nhiễm Tinh Thần.
Nếu như không có chuyện quan trọng, Diệp Thu thật sự là không muốn liên quan tới nàng. Nếu nàng không có hảo ý hỏi quan hệ giữa mình cùng Đan Đông Dạ, mình biết trả lời thế nào?
Chẳng lẽ nói: cô không cần lo lắng, em gái cô đang ở chung rất tốt với mấy người bạn gái của tôi?
“Đây là nhà tôi, vì sao tôi không thể ở trong nhà mình?" Nhiễm Tinh Thần khoanh tay trước ngực nói. Sau đó nàng phì một tiếng, cười nói: "Thoạt nhìn có vẻ anh rất sợ tôi thì phải?"
"Không có, chỉ là có chút bất ngờ mà thôi." Diệp Thu xấu hổ cười.
Không ngờ chỉ trong nháy mắt khẩn trương đã bị nàng nhìn thấu, thật là một cô gái khôn khéo.
Lúc trước không yêu nàng thật sự là một chuyện chính xác cỡ nào.
Nhiễm Tinh Thần vũ mị liếc mắt nhìn Diệp Thu, nói: "Anh không cần lo lắng, chuyện của hai người, Đông Nhi đã gọi điện giải thích với tôi. Mặc dù nói nó là em gái tôi, thế nhưng nếu nàng đã coi đó là con đường hạnh phúc của mình, như vậy tôi cũng không còn gì để nói. Anh hãy chăm sóc nó cho tốt là được. Vào đi. Ông nội ở trong phòng chờ anh đó." Nói xong nàng tránh sang một bên.
Diệp Thu vội nói lời cảm ơn rồi đi vào.
Nhiễm lão gia tử đang ở trong phòng uống trà, có thể là đã sớm nhận được điện thoại của Lâm gia. Sau khi thấy Diệp Thu đi vào, lão liền tùy ý bảo Nhiễm Tinh Thần cầm máy tính tới.
Diệp Thu biết Đan lão gia tử không có cháu trai, chỉ có hai đứa cháu gái, đứa cháu gái nhỏ Nhiễm Đông không thích chính trị, chỉ thích ca hát, dưới sự trợ giúp của chị gái, nàng đã bước vào làng giải trí. Mà cô cháu gái Đan Tinh Thần lại không thể không thừa nghiệp của cha ông, hiện tại được Nhiễm Gia coi như nhân vật trọng điểm để bồi dưỡng.
Nàng lưu lại nghe ngóng chuyện này cũng không có gì là kỳ quái, lúc trước thực hiện kế hoạch Sa Ngư cũng do nàng phụ trách. Có thể thấy được nàng được một số lão nhân cao tầng yêu mến cỡ nào.
Nhiễm Tinh Thần ôm máy tính tới, đem usb cắm vào trong khe cắm, sau đó nhập mật mã mà Diệp Thu đưa cho, trong trong máy tính xuất hiện mấy file tư liệu. Đương nhiên những tài liệu này là do Ngân Nhãn đưa cho hắn.
Nhiễm lão gia tử nhìn tư liệu trên màn hình, cũng không nói gì, sắc mặt vẫn không thay đổi, không thể nhìn ra thứ gì trên măt lão. Trái lại Nhiễm Tinh Thần lại cảm thấy cực kỳ hứng thú với phần tài liệu này, trong chốc lát nàng nhìn phần tư liệu trên màn hình, chốc lát lại liếc nhìn Diệp Thu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Đều là thực đúng không?" Nhiễm lão gia tử ngẩng đầu hỏi.
"Chuyện này cháu làm sao dám làm giả chứ?" Diệp Thu vừa cười vừa nói.
"Còn có chứng cớ khác hay không?"
"Nhân chứng à? Bọn họ làm rất bí mật, không để lại bất cứ các loại nhân chứng nào!"
Nhiễm lão gia tử nhẹ gật đầu hỏi: "Cậu nghĩ muốn kết quả thế nào?"
"Kết quả dạng nào?" Diệp Thu ngẩn ra, nghĩ một lát sau đó nói: "Cháu hi vọng vụ án oan của cha cháu được làm rõ, khôi phục lại danh dự cho người. Mặt khác cháu cảm thấy đám người phạm sai lầm kia xứng đáng bị xử phạt."
"Ta hiểu rồi, cậu về trước đi. Nếu có tin tức gì ta sẽ điện cho cậu." Nhiễm lão gia tử nói.
"Dạ?" Diệp Thu có phần há hốc mồm. Còn đang chuẩn bị dùng cơm trưa mà lão đã hạ lệnh tiễn khách là sao?
"Tôi tiễn anh." Nhiễm Tinh Thần thấy Diệp Thu không được ở lại liền lấy làm vui mừng, nghĩ thầm, ngươi không phải là muốn dùng miệng lưỡi để làm lão nhân gia vui sao? Lần này thì hay rồi!
"Được, chuyện của cháu còn làm phiền Nhiễm gia gia rồi." Diệp Thu cung kính nói với Đan lão gia tử.
Nhiễm lão gia tử nhẹ gật đầu, đợi sau khi Diệp Thu cùng Nhiễm Tinh Thần rời đi, lão mới bắt đầu nhấc chiếc điện thoại bên cạnh rồi gẩy số.
"Trần cục trưởng, có một chuyện tôi muốn nhờ cậu. Đúng, cậu lập tức tới nhà tôi đi...”
"Lâm trưởng phòng à, có một số việc cậu hẳn là có quyền quyết định đúng không...?"
"Lý lão, có một chuyện có liên quan tới đội số năm. Trước kia lão là người phụ tránh trực tiếp của đội số năm, chuyện này hẳn là lão rõ ràng..."
Nhiễm Tinh Thần tiễn Diệp Thu tới cửa, thấy bộ dáng của hắn cau mày như có điều suy nghĩ, biết hắn vẫn còn nghi hoặc vì thái độ của ông nội, cho nên nàng vừa cười vừa nói: "Yên tâm đi, ông nội là dạng người điển hình trong nóng ngoài lạnh. Gia gia đã tiếp nhận chuyện này như vậy nhất định sẽ tra ra manh mối, sẽ chủ trì công đạo cho cha anh."
"Tôi biết." Diệp Thu nhẹ gật đầu, nói: "Tôi chỉ kỳ quái là tại sao gia gia không lưu tôi ở lại dùng cơm trưa?"
"Anh...." Nhiễm Tinh Thần tức giận nói: "Anh cho rằng bản thân mình là người người thấy đều mê sao? Mỗi người đều muốn mời anh dùng cơm? Muốn để ông nội mời anh ăn cơm cũng được, anh hãy rời xa những người đàn bà khác sau đó kết hôn với em gái tôi là được!"
Diệp Thu thoáng mở to hai mắt, lắp bắp nói: "Là do cô nói, cô nói chuyện của tôi với Đông Nhi cho ông nội?"