Mục lục
Cận Thân Bảo Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những vệ sĩ áo đen toàn bộ đều là đám người theo Tây Môn Hướng Đông tới sân bay đón Diệp Thu, được Diệp Thu đánh giá là cao thủ thực lực cấp C, mà đều giơ súng trong tay, vì Diệp Thu quá cường hãn, cũng chỉ có thể sợ ném chuột vỡ bình.
Có mấy tên vệ sĩ áo đen lo DIệp Thu gây bất lợi với Tây Môn lão gia tử, liền xông vào phòng chắn trước Tây Môn Chấn, xây một bức tường người giữa Diệp Thu với lão.
Thiết Ngưu thả bọc trên lưng xuống, vọt tới phía trước Diệp Thu, mắt như chuông đồng, trợn sắp rách, hét lớn: "Ai dám lên?"
Lúc nói chuyện, trong tay đã nhanh như chớp mà mang vào một đôi găng tay đen. Động tác này mau lẹ vô cùng, làm thế nào bạn cũng chẳng cách gì liên tưởng đến gã đần độn ăn như sói nuối hổ vồ trước đó. Găng tay là Diệp Thu đưa cho gã, là vũ khí còn sót lại của cao thủ Đại Trà Hồ thời Mãn Thanh. Có thể xưng là "Găng tay như sấm" của vua tấn công nhanh.
Thật ra Thiết Ngưu không am hiểu tấn công nhanh. Nhưng cái găng tay này lại có những huyền cơ khác. Hơn nữa vô cùng thích hợp với loại cao thủ dạng đôn hậu như Thiết Ngưu.
Dựa theo cách làm của một thân sĩ, Thiết Ngưu hẳn là nên che ở trước Đường Quả hoặc Lâm Bảo Nhi, chú ý toàn bộ tới sự an toàn của nữ nhân mới đúng.
Nhưng rất hiển nhiên, Thiết Ngưu lại không trải qua sự giáo dục như vậy. Trong lòng gã, chỉ cảm thấy không thể để Diệp Thu bị chút thương tổn nào. Còn thân thể mình bị những mầm mống này bắn cho trăm ngàn lỗ cũng được.
Giương cung bạt kiếm. Không khí thoáng cái liền khẩn trương tới cực điểm. Một số thành viên của gia tộc Tây Môn ngay cả thở mạnh cũng không dám. Sợ mình không cẩn thận liền phá vỡ sự yên lặng khắc nghiệt này. Có điều trong ánh mắt của bọn họ lại lóe ra tia vui mừng. Giết chết kẻ khiến gia tộc Tây Môn mất thể diện, ngược lại cũng là biện pháp lấy lại uy vọng tốt nhất.
Nhưng lão gia tử luôn bình tĩnh hôm nay sao lại kịch liệt thế chứ? Truyện "
Trong mấy người này còn có tiểu công chúa Lâm gia mà. Mà người nam nhân kia... người nam nhân kia cũng bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng rồi. Bây giờ còn dùng thân phận con rể Lâm gia tới bái phỏng, chẳng lẽ lão gia tử muốn đoạn tuyệt hoàn toàn với Lâm gia?
Không được. Cái này không hợp lợi ích của gia tộc Tây Môn.
Một số trí sĩ đang muốn tiến lên một bước, đi khuyên lão gia tử mấy câu. Không ngờ tình huống bên kia lại phát sinh biến hóa.
Lâm Bảo Nhi giống như một đầu sư tử nhỏ, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, tức giận trong mắt cho dù là đứa ngốc cũng có thể nhận ra.
Lâm Bảo Nhi chạy tới trước Thiết Ngưu, chỉ vào Tây Môn Chấn mắng: "Lão già, cháu coi lão là bạn của ông nội cháu nên cháu mới gọi lão một tiếng ông. Vốn bọn cháu tới xin lỗi cũng là ý của ông, không hề có chút liên quan gì tới chuyện muốn khoe khoang với lão cả. Nếu không, bọn cháu ăn no rỗi việc, chạy tới tận Hong Kong chỉ để khoe khoang một phen sao?"
"Cháu biết lão suy nghĩ cái gì. Lão không phải là cảm thấy cháu không thích cháu của lão khiến nhà Tây Môn lão bị mất mặt mũi sao? Cháu thích gì hắn? Cháu căn bản chưa từng gặp hắn. Chẳng lẽ lão muốn cháu thích một gã cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp chứ? Tình yêu của Lâm Bảo Nhi cháu không có rẻ mạt như vậy đâu".
"Cháu. Diệp Thu chỉ là cùng cháu... hắn là cháu chủ động theo đuổi, cũng là cháu buộc hắn đi tới nhà cháu cầu hôn. Chuyện này chẳng có chút quan hệ gì với hắn cả".
"Được. Lão không phải là muốn lấy lại mặt mũi sao? Cháu đây trịnh trọng nói xin lỗi với lão. Lần này là phía Lâm gia bọn cháu sai trước. Không nên đáp ứng chuyện đám hỏi với nhà Tây Môn. Diệp Thu là nam nhân của cháu, là con rể của Lâm gia bọn cháu. Nếu lão vì nguyên nhân như vậy mà gây bất lợi với Diệp Thu, vậy lão trước tiên nổ súng bắn chết cháu đi. Nhà Tây Môn không phải là mặc người nhào nặn. Lâm gia bọn cháu cũng không phải dễ bị khi dễ. Công đạo hôm nay, tự có người Lâm gia tới trả lại các người".
Lâm Bảo Nhi lộ vẻ không sợ hãi trước mặt Tây Môn Chấn, không đếm xỉa một ít họng súng tối như mực kia, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói.
Một cô gái vốn nhỏ xinh yếu đuối đột nhiên như cao lớn vô số lần giống như có thể vì người mình yêu mến mà che gió che mưa.
Không biết chuyện gì xảy ra mà trong lòng Diệp Thu không ngờ lại có chút cảm động.
Cô bé này. Đã trưởng thành rồi!
"Này, cô chắn trước mặt tôi". Thiết Ngưu đưa tay muốn kéo Lâm Bảo Nhi. Không biết có phải đầu gã đơn giản hay không. Dù sao gã cũng cảm thấy không thể để con gái chắn trước mặt gã.
"Cút ngay". Lâm Bảo Nhi hất tay Thiết Ngưu ra, con mắt lạnh lùng nhìn Tây Môn Chấn nói: "Nhà Tây Môn các người không phải là nhiều súng à? Vậy nổ súng bắn chết cháu trước đi. Cháu muốn cho lão nhìn một chút, Lâm gia có bao nhiêu khẩu súng".
Diệp Thu thiếu chút nữa cười ra tiếng. Cô bé này ngay cả chiêu uy hiếp đe dọa này cũng đã dùng tới rồi.
So nhiều súng, gia tộc Tây Môn sao có thể là đối thủ của Lâm gia chứ?
Những người khác cũng thấy lão gia tử làm chuyện này hồ đồ. Chẳng lẽ thật phải nổ súng bắn chết mấy người Lâm gia sao?
Đây còn chẳng phải là lật trời à? Người của Lâm gia sao có thể bỏ qua? Bọn họ nghe nói Lâm Bảo Nhi này rất được Lâm lão gia tử yêu thương. Quả thật như miếng thịt trong lòng bàn tay vậy.
Tây Môn Hướng Đông biết sản nghiệp gia tộc đang dời vào trong. Đầu tư ở Thẩm Quyến, Quảng Châu đã không dưới mười trăm triệu. Mà đó chỉ mới là thử giai đoạn đầu. Giai đoạn sau còn tổ chức đầu từ quy mô lớn hơn nữa.
Nếu ngay lúc này trở mặt ầm ĩ với Lâm gia, mười trăm triệu kia không nói kiếm tiền, có thể thu hồi vốn không cũng còn chưa biết nữa là.
Tây Môn Hướng Đông đi tới trước mặt Tây Môn Chấn, nhỏ giọng nói: "Ông, người xin bớt giận, là Hướng Đông không tranh được, khiến ông thất vọng. Loại tình cảm này vốn là không thể miễn cưỡng được. Hơn nữa em Bảo Nhi và Diệp Thu tiên sinh lại biết nhau trước... làm người trong cuộc, nên chúc phúc bọn ở trong lòng".
Tây Môn Thiển Ngữ cũng bị một loạt thay đổi này làm cho giật mình, thấy anh nói hộ cho bọn Diệp Thu, cũng kéo ống tay áo của ông, nói: "Ông, không nên tức giận. Cùng lắm thì sau này cháu không hút thuốc lá, không mặc áo quần như vậy nữa có được không? Tuổi bọn họ đều không xa cháu lắm. Ông giận dỗi với một đám vãn bối, sẽ ảnh hưởng nhiều tới hình tượng anh minh thần uy của ông á. Đúng không? Ông không biết, cháu rất sùng bái ông. Ông cũng đừng làm chuyện điên rồi để vị trí trong lòng cháu giảm sút đó".
Những thành viên khác của gia tộc Tây Môn thấy cháu gái Tây Môn Chấn cưng chiều nhất mở miệng cầu xin, cũng có người tiến lên khuyên giải.
Bọn họ là hy vọng Tây Môn Chấn dạy dỗ Diệp Thu một chút. Nhưng nếu muốn lấy mạng người, hiển nhiên rất nhiều người không muốn nhìn thấy. Đặc biệt những thành viên gia tộc Tây Môn hiểu biết kinh tế trong nhà.
Nhưng khuôn mặt Tây Môn Chấn lại giống như không nhúc nhích chút nào. Con mắt nhìn thẳng Diệp Thu, một bước cũng không nhường.
Đường Quả cảm thấy mình rớt sau Lâm Bảo Nhi rất nhiều, cũng muốn vọt tới trước oai phong một trận với lão đầu tử Tây Môn Chấn này để lão biết lợi hại, nhưng lại bị Diệp Thu kéo lại.
Diệp Thu vỗ vỗ vai Thiết Ngưu, lại vỗ vỗ đầu Lâm Bảo Nhi, đi tới đứng đầu trước mọi người, cười với lão gia tử Tây Môn Chấn nói: "Lão gia tử. Khảo hạch thông qua chưa?"
Lão gia tử Tây Môn Chấn vẫn luôn nghiêm mặt không ngờ lại cười, mặc dù nụ cười chỉ chợt lóe nhưng vẫn khiến người nhà Tây Môn kinh ngạc không thôi. Truyện "
Tây Môn Chấn nhẹ gật đầu nói: "Không tệ. Người đại ca nhìn trúng quả thật là bất phàm. Hướng Đông thua không oan".
Tây Môn Hướng Đông phất phất tay với đám áo đen kia, nói: "Tất cả lui ra đi".
Đám người áo đen lúc này mới biết hóa ra ông chủ nói giỡn với người ta. Nguyên một đám mặt không biểu tình mà cất súng nhanh chóng lui ra ngoài.
Thấy hết thảy đều gió êm sóng lặng, Tây Môn Hướng Đông và Tây Môn Thiển Ngữ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tây Môn Chấn chỉ, nói: "Đến đây đi. Tất cả mọi người đều ngồi đi. Ta chỉ muốn xem một chút đại ca coi trọng dạng gì mà thôi. Có dũng có mưu. Rất tốt. Bảo Nhi phó thác cho cậu, ta cũng yên tâm. Bị Lâm gia từ hôn, mặc dù Tây Môn gia ở trước mặt đồng nghiệp ở Hong Kong sẽ mất mặt mũi một chút. Nhưng những thứ này so với hạnh phúc của Bảo Nhi thì không tính là gì. Không có sự trợ giúp của Lâm lão ca năm đó, nhà Tây Môn làm sao có ngày hôm nay?"
Tây Môn Chấn lại nhìn Lâm Bảo Nhi xấu hổ đứng ở đó, nói: "Bảo Nhi cũng ngồi đi. Một lần khảo nghiệm nho nhỏ mà chọc Bảo Nhi gần trở mặt với ta. Chứng minh tình cảm các người vô cùng sâu đậm".
Tây Môn Chấn nhìn Lâm Bảo Nhi, cảm thán nói. Mới vừa rồi còn là cô bé cục xúc bất an trước mặt mình. Khi nam nhân của mình bị uy hiếp, lại có thể bộc phát ra lực lượng cường đại như thế. Thật đúng là khiến người ta thay đổi cách nhìn triệt để.
Lâm Bảo Nhi mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Ông Tây Môn... cháu chỉ là... là quá kích động. Thật xin lỗi".
"Ha ha, bây giờ không gọi ta là lão già nữa à? Ta đúng là không dám so nhiều súng với nhà Lâm gia đâu". Khóe miệng Tây Môn Chấn hàm chứa ý cười nói.
Lâm Bảo Nhi rốt cuộc chịu không nổi sự trêu chọc của lão gia tử mà trốn thẳng ra sau lưng Đường Quả.
Cô bé đáng yêu này nhăn nhó khiến người trong phòng cười vang. Không khí khẩn trương bị đè nén vừa rồi thoáng cái liền biến mất vô ảnh vô tung.
Vốn Diệp Thu nghĩ nếu sau khi gây ầm ĩ liền lập tức dẫn Đường Quả, Lâm Bảo Nhi và Thiết Ngưu đi sân bay. Để Thiết Ngưu hộ tống hai cô nàng này trở về Yến Kinh, còn mình thì ở lại Hong Kong. Mặc dù mình không giúp được bao nhiêu, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Long Nữ một mình lâm vào khốn cảnh.
Trước kia, đều là Long Nữ vô tư ở sau lưng trợ giúp cho Diệp Thu. Lần này, Diệp Thu cho dù thế nào cũng không cách gì một mình rời đi được.
Đưa Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đi có thể giải trừ nỗi lo về sau. Mặc dù làm như thế bản thân các nàng nhất định sẽ mười phần không tình nguyện. Đường Quả mặt dày mày dạn đi theo tới đây còn chưa đi dạo phố, còn chưa mua sắm thoải mái, còn chưa đi chơi một phen. Sao chịu trở về chứ?
Có điều nếu cần Diệp Thu cũng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn mang tính cưỡng chế.
Bây giờ nếu không xảy ra xung đột với gia tộc Tây Môn, Diệp Thu tất nhiên sẽ không thể lập tức mang người rời đi. Vậy ngược lại là không tôn trọng gia tộc Tây Môn.
Trải qua một phen thử nghiệm trước đó, Tây Môn Chấn đánh giá Diệp Thu tương đối cao. Người thanh niên này từ đầu đến cuối đều không có bất cứ tâm tình khẩn trương gì lộ ngoài mặt. Hơn nữa có thể thoáng cái nhìn ra mục đích khảo nghiệm của mình. Trí tuệ cũng không thể khinh thường.
Cuộc nói chuyện kế tiếp, giống như là trao đổi ngang hàng. Lâm lão gia tử cho phép, vậy Diệp Thu tiến vào Lâm gia chính là chuyện chắc như đinh đóng cột. Tây Môn Chấn biết độ yêu quý của Lâm lão gia tử đối với cháu gái lão. Yêu ai yêu cả đường đi. Chắc chắn tên cháu rể này cũng không kém.
Tương lai của hắn, là không thể lường được. Gia tộc Tây Môn tự nhiên sẽ không cần phải làm tiểu nhân ngay lúc này, đối nghịch với con rể Lâm gia sắp sửa được sủng ái này.
Có điều Tây Môn Chấn thỉnh thoảng trong lời nói nhắc tới chuyện chính trị trong nước. Diệp Thu liền trả lời hết thảy đều lập lờ cho qua. Hắn không tự đại đến mức nghĩ mình có thể bàn hướng đi chính trị tương lai của Lâm gia và nước Trung Quốc.
Phòng của Diệp Thu, Lâm Bảo Nhi, Đường Quả và Thiết Ngưu an bài ở Vu uyển. Đây là chỗ ở của con cháu đời ba của gia tộc Tây Môn. Tây Môn Hướng Đông và Tây Môn Thiển Ngữ đã ở gian phòng trong Vu uyển.
Sở dĩ có một cái tên lịch sự tao nhã như vậy là vì người thiết kế Tây Môn Thiển Ngữ của đại viện này là một người thích "Hồng Lâu Mộng". Nàng thích nhất chính là nhân vật Tiết Bảo trong đó. Lúc kiến thành biệt thự này nàng liền đơn giản lấy ký danh của Tiết Bảo.
Những người khác cảm thấy cái tên này rất đẹp, cũng không cảm thấy cái gì không thể. Cho dù không hề thích tên này, cũng chẳng người nào nguyện ý bởi vì chút chuyện nhỏ này mà tranh cao thấp với cháu gái được lão gia tử sủng ái nhất.
Một phen cãi vả vẫn là đối phương chiến thắng, mình cũng trở thành kẻ đáng ghét trong lòng lão gia tử. Thế không phải là tự đòi mất mặt à?
Thiết Ngưu cũng tiến vào chỗ này. Đây là sự cố ý an bài của Tây Môn Hướng Đông. Nếu không, gã có thể lại bị kéo đi tới ở tiểu viện của người hầu
Lão gia tử Tây Môn giao sự an toàn của đoàn người Diệp Thu cho Tây Môn Hướng Đông chiêu đãi. Dù sao, nếu để lão già hắn tự mình tiến vào ngược lại sẽ khiến những thanh niên này cảm thấy gò bó. Bữa trưa rất thịnh soạn, nhưng người tham gia đều là đệ tử trẻ tuổi của gia tộc Tây Môn. Tây Môn Hướng Đông và Tây Môn Thiển Ngữ tất nhiên là chủ cùng những đệ tử gia tộc Tây Môn khác cho dù là ngôn hành cử chỉ tất cả đều khiến Diệp Thu tán thưởng. Truyện "
Thanh niên của gia tộc này nhân tài đông đúc. Đúng là so với Diệp gia nghèo túng thì mạnh hơn nhiều lắm.
Nhớ tới hiện trạng của Diệp gia, Diệp Thu liền cảm thấy trong lòng khó chịu như bị đá đè, đã từng là gia tộc cũng huy hoàng như thế, sao hôm nay lại tới bước như vậy chứ?
Chính mình gánh nặng đường xa!
Hơn nữa Diệp Thu còn phát hiện đệ tử gia tộc Tây Môn cực kỳ ủng hộ và kính yêu với Tây Môn Hướng Đông. Điều này ở trong đại gia tộc là cực kỳ hiếm thấy.
Phải biết rằng, địa phương có người thì có giang hồ, địa phương có lợi ích thì có tranh đấu. Tây Môn Hướng Đông là con trưởng, cũng là người thừa kế đời thứ ba của gia tộc Tây Môn, có thể thu phục những anh em họ này. Bản lĩnh của gã có thể thấy được.
Người này, tuyệt không phải đơn giản như gã biểu hiện ra ngoài.
Ăn cơm xong, Tây Môn Thiển Ngữ nói đi xem Mã Hội. Mã Hội là một trong những tiết mục mà người khác sau khi tới Hong Kong cần phải xem.
Cuộc thi Mã Hội tồn tại ở Hong Kong đã có mấy trăm năm lịch sử. Hội nghị trù bị lần đầu tiên của Mã Hội ở Hong Kong là cử hành mít-tinh với thành viên bao gồm các người ngoại quốc từ hội sở Đức, hội sở Mỹ, hội sở phương Tây cùng các hiệu buôn của các quốc gia phương Tây. Khi đó cuộc thi Mã Hội không cho người Trung Quốc nhập hội, chỉ có thể làm khách. Mãi đến sau chiến tranh thế giới lần thứ nhất, cuộc thi Mã Hội mới thu hội viên rộng khắp. Người Trung Quốc giàu có cũng có thể trở thành hội viên và chủ ngựa.
Phát triển đến nay, đua ngựa càng trở thành hoạt động giải trí của toàn dân thành thị, một số người có thể đặt cược ngựa thậm chí hiểu rõ một chút bên trong cũng sẽ tham dự.
Diệp Thu với cuộc thi thể dục này là nghe danh đã lâu, nhưng thật ra hắn lúc đi du lịch trong nước trước kia, đã học được cỡi ngựa. Nhưng loại vận động này lại không phổ biến lắm. Truyện "
Tựa như người biết lái xe có rất nhiều nhưng có hơn phân nửa là không có xe. Diệp Thu ở Yến Kinh thì không có ngựa.
Hắn cũng không có biết hưởng thụ như Yến Thanh Phong, từ Ai-len mua hai thớt ngựa thuần đặc biệt nuôi ở trường ngựa. Có thời gian thì tới cưỡi một con. Đường Bố Y cũng là người yêu ngựa. Ở trường ngựa Yến Kinh nuôi hai con ngựa, mỗi năm đầu tư vào đó không dưới trăm vạn.
Đầu năm nay cỡi ngựa còn quý hơn cưỡi gái. Đi phương Đông tìm gái hồng lâu có thể dùng hết bao nhiêu tiền chứ?
Lúc Diệp Thu vừa mới tới Yến Kinh, Đường Quả cũng thỉnh thoảng đi cỡi ngựa. Chỉ là lúc đó sự an nguy của Đường Quả đã bị ngấp nghé. Diệp Thu nào dám mang nàng đi ra ngoài chơi chứ?
Sau đó hai người lại vì sự kiện đấu súng ở quảng trường Thiên Hà Thành ầm ĩ. Cho nên Diệp Thu vẫn chưa có cơ hội đi trường ngựa thử thân thủ một lần.
Bây giờ nghe đề nghị của Tây Môn Thiển Ngữ, khó tránh khỏi tâm dao động.
Mà Đường Quả và Lâm Bảo Nhi càng không cần phải nói. Con mắt đều muốn phát sáng. Chỉ cần là chuyện vui chơi, các nàng sẽ không cự tuyệt. Ngược lại Thiết Ngưu thì lại nuôi dễ, chỉ cần bảo gã ăn thì sẽ không ầm ĩ. Tầm mắt của người nào chuyển tới gã, gã liền cười ngây ngô với người đó.
Hong Kong không ít người cá ngựa, không kể những phú gia công tử này. Đề nghị của Tây Môn Thiển Ngữ được mọi người nhất trí thông qua. Em trai họ của Tây Môn Hướng Đông Tây Môn Tình Thiên, Tây Môn Đạo, Tây Môn Kinh Vĩ cùng một đám em gái Tây Môn Dạ, Tây Môn Nhan, Tây Môn Huệ, Tây Môn Hướng Trân cũng cảm thấy rất hứng thú.
Người xấu thì ngàn lạ trăm quái, nhưng người xinh đẹp lại chỉ là những loại đơn giản như vậy. Gen di truyền của gia tộc Tây Môn rất tốt. Cho dù là nam nữ đời hai hay đời ba đều rất anh tuấn xinh đẹp. Đương nhiên, kiệt xuất nhất vẫn là Tây Môn Hướng Đông và Tây Môn Thiển Ngữ. Tây Môn Dạ và Tây Môn Nhan cũng là hai đại mỹ nữ. Lúc Diệp Thu ăn cơm dám nhìn các nàng, hay không cẩn thận liếc mắt nhìn thì hai bên trái phải sẽ lần lượt nhói lên.
Hết cách. Ai bảo Đường Quả và Lâm Bảo Nhi chia ra ngồi hai bên hắn chứ. Ý tứ giám sát rất rõ ràng.
Ban đầu nghe Tây Môn Hướng Đông giới thiệu nhóm nam nữ trẻ tuổi này, Diệp Thu rất đau đầu. Lúc ngồi nếu chuyển tên cùng mặt của bọn họ thêm một vòng, nói không chừng Diệp Thu sẽ quên mất bọn họ ai là ai mất.
Nghĩ thầm, nếu có người tên Môn Khánh thì có lẽ mình có thể nhớ ngay. Hơn nữa sẽ đọc mãi không quên.
Đoàn người dùng sáu chiếc xe đi, ngoài ra còn có ba chiếc là lực lượng vệ sĩ phụ trách an toàn những người này. Diệp Thu, Lâm Bảo Nhi, Đường Quả và Thiết Ngưu, Tây Môn Hướng Đông vẫn ngồi chiếc xe dài trước đó. Còn những người khác đều có xe riêng của mình. Cũng không dùng những chiếc xe điều phối tới.
Diệp Thu không biết Hong Kong không quá an toàn trong miệng Tây Môn Hướng Đông là có ý gì. Nhưng người ta đã nguyện ý phái vệ sĩ bảo vệ an toàn. Người khách như hắn cũng không nên có ý kiến gì. Hơn nữa lúc ra cửa có một đám người ủng hộ như vậy, loại cảm giác này cũng không phải quá tệ.
Vì kỳ thi nhân viên công vụ gì bị thất bại ở Trung Quốc, không phải trong một hai ngày có thể thu xếp à? Vậy sau nay cho dù đi tới nơi nào, đằng sau đều có một đoàn người đi theo sao?
Thẻ của Lâm Bảo Nhi và Đường Quả đều là thẻ thường. Để ở Hong Kong có thể chơi thống khoái không chịu ước thúc, trước khi đi ra ngoài các hạng mục trò chuyện quốc tế đều không mở ra. Nhưng Diệp Thu còn kiêm nhiệm chức đội trưởng tiểu đội Violet, mặc dù người đang ở bên ngoài, nhưng trong nhà có tình huống gì khẩn cấp, hắn đều muốn biết trước tiên. Cho nên, trước khi đi Hong Kong hắn đã khai thông các hạng mục. Ở Hong Kong cũng có thể nhận được điện thoại ở khắp nơi.
Lúc xe ở trên đường, Diệp Thu nhận được điện thoại của Nhiễm Đông Dạ, hỏi Diệp Thu bây giờ ở đâu. Nàng vừa mới hết bận liền nghĩ tới tìm bọn Diệp Thu đi dạo phố.
Diệp Thu suy nghĩ một lát, nói bọn họ đang trên đường đi trường đua ngựa Sa Điền. Nhiễm Đông Dạ lập tức kêu lên kinh ngạc, nói mình cũng muốn đi. Hai người sau khi hẹn tập hợp ở trường ngựa Sa Điền, mới cúp điện thoại.
Diệp Thu nói với Tây Môn Hướng Đông: "Tí nữa còn có bạn tới. Có tiện không?"
"Sao lại thế được? Bạn của Diệp Thu tiên sinh cũng là bạn của tôi mà". Tây Môn Hướng Đông lịch sự nói. Đây quả thật là nguồi hoàn mỹ không chút tì vết.
Nhưng Lâm Bảo Nhi và Đường Quả bên cạnh ngược lại lại nghe hết cuộc trò chuyện của Nhiễm Đông Dạ với Diệp Thu. Lâm Bảo Nhi véo Diệp Thu nói: "Là chị Nhiễm phải không?"
"Ừ. Nàng nói một mình ở Hong Kong nhàm chán. Tới tìm các em đi dạo phố". Diệp Thu cười nói, muốn đẩy trách nhiệm lên cả trên người Đường Quả và Lâm Bảo Nhi.
Đường Quả bĩu môi, nói: "Nàng là muốn đến gặp anh thì có ấy?"
"Ha ha. Dù sao chúng ta cũng đều ở chung một chỗ. Nàng tới đây, ai cũng có thể nhìn thấy". Diệp Thu xấu hổ mà giải thích.
Trong lòng Tây Môn Hướng Đông thầm giật mình. Xem ra lại một cô gái có gút mắc với Diệp Thu. Người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu hồng nhan đây?
Gã không phải kẻ ngu, đã sớm nhìn ra tình ý của Đường Quả với Diệp Thu. Mà Lâm Bảo Nhi thân là vị hôn thê của Diệp Thu lại không hề tức giận. Điều này thật sự khiến Tây Môn Hướng Đông cực kỳ không phục.
Lẽ nào Lâm gia có thể dễ dàng để con rể mình có những cô gái khác à?
Một loạt xe hiệu chậm rãi thông qua thẻ hội viên VIP của Mã Hội mà đi vào. Xe vừa mới dừng lại, thì có mấy gã giữ xe tới giúp đậu xe.
Còn có một nam nhân trung niên đeo kính, đầu trọc dẫn một đám người đứng ở cửa nghênh đón. Thấy đám người Tây Môn Hướng Đông đi tới, vội chạy ra chào đón.
Tây Môn Thiển Ngữ là khách quen của Mã Hội, thấy nam nhân trung niên, vẻ mặt cười hì hì nói: "Chú Trần, cháu gọi điện chỉ để chú để cho bọn cháu ghế lô lớn nhất, cũng không dám để chú tự mình xuống đón đâu".
Diệp Thu thế mới biết, hóa ra Tây Môn Thiển Ngữ ngay từ lúc chạy trên đường đã gọi điện cho nhân viên làm việc bên Mã Hội này. Khó trách lại có người đã sớm đứng ở cửa nghênh đón. Truyện "
"Thiển Ngữ à, cháu đã hai tuần rồi chưa tới nha. Hôm nay nhìn trúng ngựa nào? Có muốn chú giúp cháu đề cử một thớt không?... Vị này nhất định là thiếu gia Hướng Đông phải không? Nếu tôi nhớ không lầm thì thiếu gia Hướng Đông là lần đầu tiên đi tới Mã Hội đúng chứ? Những vị khác tôi không cần đoán cũng biết. Nhất định đều là tuấn kiệt của gia tộc Tây Môn. Người ta nói gen gia tộc Tây Môn rất tốt, dễ dàng kiếm ra tuấn nam mỹ nữ. Lời này quả nhiên không sai". Nam nhân trung niên mỉm cười chào hỏi mấy người. Lúc nói chuyện tầm mắt lần lượt tiếp xúc với mọi người. Tuyệt đối không khiến bất cứ người nào cảm thấy bị lạnh nhạt.
Trách nhiệm của gia tộc Tây Môn nặng nề, tất nhiên không thể giống như em gái lúc nào cũng không làm việc đàng hoàng. Bình thường thời gian của gã đều sắp xếp chật kín, có rất ít cơ hội tới chỗ như thế này ăn chơi.
Mặc dù gã tới ít nhưng một số tư liệu cơ bản gã đều biết. Đương nhiên, chức vị của gã cũng khiến gã phải nắm rõ.
Gã biết người nam nhân này chính là chủ tịch hội đồng quản trị Mã Hội Hong Kong Trần Trạch. Gã ở trong một phần tư liệu đã từng thấy ảnh người nam nhân này. Bọn họ tới khiến Trần Trạch tự mình đi ra ngoài nghênh đón ngược lại cũng không vượt ngoài dự liệu của Tây Môn Hướng Đông. Gã biết, Trần Trạch không phải là thường xuyên ở trường ngựa. Truyện "
"Thiếu gia Hướng Đông khách khí rồi. Thiển Ngữ là hội viên quý của Mã Hội. Các người cũng là khách quý của Mã Hội. Tôi tới dẫn đường cho các người là điều nên làm". Trần Trạch đưa tay ra nói.
Mã Hội Hong Kong là một trong những hội sở tôn quý nhất ở Hong Kong. Mã Hội sẽ tôn sùng hội viên xin nhập hội, mà tuyển chọn đề cử hội viên Mã Hội tổng cộng không dưới hai con số không. Nhân số đề cử hội viên hàng năm cũng có hạn ngạch. Hội viên trù việc có thể có được thớt ngựa đua còn có thể hưởng niềm lạc thú cưỡi ngựa. Trong đó bao gồm những người đứng đầu chính thương như đặc khu Hong Kong Hành Trường Quan từng núp bóng chủ tịch công thương nghiệp Trường Giang Lý Gia Thành, chủ tịch cục Kim Quản Nhâm Chí Cương mới nhậm chức, chủ tịch Quách Bỉnh Tương trong Tín Thái Phú, chủ tịch Vinh Trí Kiện đều là hội viên Mã Hội.
Mã Hội hiện có hội viên vượt quá hai con số không. Trong đó hội viên nằm trong số không đầu tiên mới có thể quyền lợi đề cử nhân tuyển gia nhập Mã Hội trở thành hội viên.
Tây Môn Thiển Ngữ mặc dù không thể đại biểu cho gia tộc Tây Môn. Nhưng gia tộc Tây Môn lực ảnh hưởng ở Hong Kong thật sự quá lớn. Hơn nữa là cháu gái trưởng của gia tộc Tây Môn nàng được tiếp đãi như vậy cũng là chuyện đương nhiên.
Huống chi, nàng ở trong điện thoại còn nói anh mình và mấy vị khách muốn tới Mã Hội chơi. Trần Trạch tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội kết giao với Tây Môn Hướng Đông này.
Bình thường gã cũng không thể nào có cơ hội nói chuyện với thiếu gia Tây Môn này, cơ hội đứng xa xa nhìn cũng rất ít.
Tây Môn Hướng Đông lại đặc biệt giới thiệu với Trần Trạch về bốn người Diệp Thu và Lâm Bảo Nhi, Đường Quả, Thiết Ngưu. Mặc dù không nói cụ thể thân phận bốn người. Nhưng người có thể khiến đại thiếu gia Tây Môn tự mình bồi đi chơi. Thân phận chắc cũng không đơn giản.
Cho nên, Trần Trạch cũng phá lệ mà chiêu đãi ân cần.
Ở dưới sự dẫn dắt của Trần Trạch, đám người tiếp vào một phần ghế lô lớn nhất, cũng có góc độ xem tốt nhất. Loại ghế lô này cho dù những hội viên VIP có tiền cũng không cách gì tiến vào.
Sau khi nhấp chút rượu và quà vặt, đám người liền cầm tư liệu nghiên cứu.
Diệp Thu không rõ lắm về đổ ngựa. Nhưng hắn rất biết nhìn ngựa. Trong rạp có máy tính cỡ nhỏ, có thể từ đó thấy đoạn phim ngắn của các con ngựa.
Diệp Thu cũng chẳng tham khảo thương lượng với mọi người, xem đoạn phim ngắn một lát, sau khi hiểu rõ tình huống tất cả các con ngựa thì thấy một thớt ngựa đua tên là Hắc Toàn Phong không tệ, liền chọn nó.
Tây Môn Thiển Ngữ tới, dùng giọng điệu chuyên gia nói: "Không chơi à? Có muốn tôi đề cử cho anh hai thớt không? Mặc dù tôi đây hai tuần rồi chưa tới chỗ này, nhưng trước kia tôi là khách quen của Mã Hội đấy. Tôi nói cho anh biết, nếu muốn thắng tiền, cứ mua số 7 và số 13 cho tôi".
Diệp Thu cười lắc đầu, nói: "Tôi chọn xong rồi, là mua số 6 Hắc Toàn Phong đấy".
Nhưng Tây Môn Thiển Ngữ nói xong cũng không xem phản ứng của Diệp Thu, lại chạy tới đẩy mạnh tiêu thụ số 7 và số 13 của mình với Lâm Bảo Nhi và Đường Quả.
Đầu ba cô gái chụm lại một chỗ thảo luận rôm rả, nhưng lại không chọn, cũng khiến Diệp Thu thở phào một cái.
Đột nhiên trường đua ngựa sôi trào lên, vô số người ở bốn phía hét lớn.
Tây Môn Thiển Ngữ cùng những thành viên khác của gia tộc Tây Môn đều nhào tới trước kính thủy tinh quan sát. Diệp Thu lúc này mới biết, trận đấu đã bắt đầu.
Tây Môn Thiển Ngữ quả nhiên là con bạc. Mặc dù người đang ở ghế lô, thanh âm gào thét của nàng căn bản là không cách nào hòa với âm thanh phía dưới, nhưng vẫn cầm xấp tài liệu hét lớn. Bàn tay nhỏ bé nắm thành quả đấm. Hận không thể tự mình xông lên thúc ngựa để nó chạy mau hơn.
Lại đổi phiên đấu, không ngờ nàng ở trong rạp mệt mỏi mà thở hồng hộc, thoạt nhìn so với kỵ sĩ còn mệt hơn một chút.
Thấy ngựa mình mua bị thua, Tây Môn Thiển Ngữ ở trong rạp hô to gọi nhỏ, mắng: "Tam Quan Vương chó má gì. Đúng thật là rác rưởi mà. Kỵ sĩ chó má kia cũng ngu nữa. Rõ ràng đã chạy đầu rồi mà kết quả lại rơi xuống thứ năm... tôi đi lên cưỡi thành tích còn tốt hơn hắn đó. Không được, khẳng định là có nội tình đen tối. Tôi đi hỏi lão già Trần Trạch đã".
Tây Môn Hướng Đông giữ em gái có chút điên cuồng của mình lại, cười khổ nói: "Không phải chỉ là chuyện thắng thua một ít tiền sao? Đừng quá khích như vậy chứ?"
"Đương nhiên phải quá kích. Anh thì biết cái gì? Đánh cuộc ở đây không phải là đánh cuộc ngựa. Mà là tịch mịch. Là hi vọng. Bọn họ dám làm giả hi vọng của em. Em liền không tha cho bọn họ".
Đưa nước tới tay em gái, để bớt giận.
"Cũng được". Tây Môn Thiển Ngữ gật đầu nói. "Đúng rồi, chạy đứng đầu là số nào? Số 6 à?"
"Là số 6" Tây Môn Dạ xác định nói.
"Tôi nhớ có ai đã mua số 6 nhỉ?" Ánh mắt Tây Môn Thiển Ngữ nhìn kỹ mặt mọi người trong rạp.
"Tôi mua số 6" Diệp Thu nói.
Vừa nói xong, nàng lập tức đưa tới ánh mắt rất không thiện ý. Mà bản thân nàng lại hồn nhiên không phát hiện ra.
"Một trăm vạn đi. Vừa rồi thẻ cô đưa tôi toàn bộ đổ hết vào đi". Diệp Thu nói, Tây Môn Thiển Ngữ cho bốn người Diệp Thu, Lâm Bảo Nhi, Đường Quả và Thiết Ngưu mỗi người một thẻ VIP dùng để đổ ngựa. Mức tiền cao nhất có thể đánh cuộc là một trăm vạn đô la Hong Kong.
Đây là thẻ hội viên VIP. Tránh bọn họ phải phiền toái đổi thẻ và chuẩn bị tiền mặt.
Diệp Thu chuẩn bị đánh cuộc chỉ một lần, nên liền dùng toàn bộ trăm vạn đô la Hong Kong đánh cuộc hết. Phong cách cờ bạc của hắn ai cũng biết là có một không hai. Có nhiều chuyện không biết có cơ hội thứ hai không.
Thắng hoặc bại, chỉ quyết định trong một hiệp!
"Woa. Vậy chúng ta phát tài rồi. Anh đặt cửa gì? Vị trí hay là độc thắng?" Tây Môn Thiển Ngữ hưng phấn nói.
Dựa theo quy tắc đánh cuộc của Hong Kong. Vị trí chính là trong bảy hoặc nhiều thớt ngựa hơn tuyên bố tham gia thi đấu trúng tên thứ nhất, thứ hai hoặc thứ ba. Hoặc là trong bốn thớt, năm thớt, sáu thớt tuyên bố ra tên đứng đầu hoặc tên thứ hai trong nhóm thớt, nếu chọn trúng sẽ có tiền gấp mười lần. Nói chính xác là, đặt một trăm đô la Hong Kong. Nếu chọn trúng liền thắng được tiền thưởng là một ngàn đô la Hong Kong. Truyện "
Mà độc thắng thì vẫn là thớt đứng đầu trong thi đấu. Độc thắng thì phần thường gấp ba mươi lần. Đặt một trăm đô la Hong Kong. Nếu chọn trúng vị trí số 1, sẽ có tiền thường ba nghìn đô la Hong Kong.
Loại đền bù lớn này vận hành bằng máy, khiến thị dân Hong Kong đối với loại hoạt động này si mê như điên.
"Độc thắng". Diệp Thu nói. Hắn không hiểu những quy tắc này lắm. Chỉ là cảm thấy trạng thái của thớt Hắc Toàn Phong kia không tệ, không nghĩ tới quả nhiên là nó chạy đứng nhất.
"Woa. Đây không phải là thoáng cái lời ba trăm vạn sao? Vận khí của anh thật tốt quá đi!". Tây Môn Thiển Ngữ lên tiếng kinh hô. Truyện "
Diệp Thu thắng tiền nàng so với bản thân Diệp Thu còn cao hứng hơn. Dù sao chính nàng tới đổ ngựa. Tối đa cũng chỉ thắng hơn mười vạn. Căn bản là không cách gì so được với cử chỉ hào phóng một trận thắng ba trăm vạn của Diệp Thu.
Kế tiếp, Diệp Thu giúp Tây Môn Thiển Ngữ chọn thớt ngựa tham gia thi đấu vòng hai. Nàng cũng muốn mua độc thắng một trăm vạn.
Diệp Thu bất đắc dĩ đành tham mưu một phen cho nàng, bảo nàng chọn một thớt ngựa tên là Truy Phong.
Không ngờ trận đấu thứ hai thật đúng là Truy Phong chạy đứng đầu. Tây Môn Thiển Ngữ cũng thắng tiền thường ba trăm vạn.
Tây Môn Thiển Ngữ kích động như điên ôm đầu Diệp Thu, hôn mạnh lên mặt hắn mấy cái.
Không thể nhịn thì không nên nhịn. Đường Quảvà Lâm Bảo Nhi rốt cuộc bộc phát. Hai người tiến lên kéo Tây Môn Thiển Ngữ từ trên người Diệp Thu ra. Nhíu mày trừng mắt nhìn chằm chằm nàng, bộ dạng muốn đánh nhau. Hai người bọn họ đã nhịn cô gái này lâu lắm rồi.
"Ha ha. Đừng nóng. Tôi chỉ là cao hứng quá thôi. Yên tâm, tôi sẽ không cướp đàn ông của các người". Tây Môn Thiển Ngữ không thèm để ý mà giải thích.
Sau đó nhìn Diệp Thu mặt đầy sung bài, hỏi: "Sao anh lợi hại thế? Liên tục đoán trúng hai lần. Thật thần kỳ. Vậy anh có thể đoán trận đấu đổi phiên con ngựa nào thắng được không?"
Diệp Thu lắc đầu, nói: "Không đoán được".
Hắn biết có một số chuyện có chừng có mực là được rồi. Nếu làm quá mức thì chính là phá vỡ quy tắc.
Cũng không biết vận khí của bọn họ là quá tốt hay là quá kém. Ngoại trừ Diệp Thu và Tây Môn Thiển Ngữ trúng hai lần đầu ra. Những người khác đều thua. Lâm Bảo Nhi và Đường Quả mỗi lần chọn thì toàn tung lưới, thực hiện chiến lược bắt lấy trọng điểm. Nhưng vận khí của hai người thật quá kém, lưới lại không có một thớt nào có thể chạy thắng. Mỗi người ném đi vô ích hơn hai mươi vạn đô la Hong Kong.
Hai nàng đều ủy khuất đến độ sắp khóc. Chuyện thua tiền thì chẳng có gì, nhưng các nàng lại không chịu nổi người này. Cô gái kia lời ba trăm vạn. Các nàng sao có thể lỗ tiền chứ? Con gái nhiều nhất là bị người ta nói thành hàng kiếm tiền.
Vì vậy hai người lại rối rít nói Diệp Thu đoán ngựa cho các nàng. Diệp Thu tùy ý nói một thớt. Hai người lập tức rót toàn bộ tiền vào.
Kết quả con ngựa kia chạy thua, hai người liền thua sạch.
Đổ ngựa đúng là trò chơi kích thích hạng nhất. Có người có thể trong một đêm trở thành bách vạn phú. Cũng có người có thể ở trong mấy giờ ngắn ngủi thua sạch sẽ. Thiên đường và địa ngục, chỉ ở một ý niệm. Loại cảm giác giẫm phải dây thép mà khiêu vũ này. Thật là kinh tâm động phách.
Đổ nhỏ thì vui vẻ. Đổ lớn thì tổn thương. Tiếp theo mọi người cũng không còn đổ một vạn đồng như vậy nữa. Chỉ là thỉnh thoảng ném ít tiền vào. Có thắng có thua, cũng vui vẻ hòa thuận.
Đúng lúc này thì di động trong túi Diệp Thu vang lên. Là Nhiễm Đông Dạ gọi.
Diệp Thu biết là Nhiễm Đông Dạ. Nàng từ chỗ mình ở chạy tới trường đua ngựa. So với bọn hắn phải lâu hơn nửa tiếng.
"Đông Nhi em đã tới chưa, bây giờ đang ở đâu?" Diệp Thu sau khi bắt được điện thoại liền lên tiếng hỏi.
"Diệp Thu. Em tới phía ngoài trường đua rồi. Anh có thể ra ngoài đón em chút không? Em gặp chút phiền toái". Thanh âm có chút lo lắng của Nhiễm Đông Dạ truyền tới.
Vô Tình

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK