Tay Diệp Thu cầm lấy bình xịt từ tay của Tống Ngụ Thư, nước trong bình xịt văng ra, bắn lên nóc của BMW. Diệp Thu một tay cầm lấy cổ tay của Tống Ngụ Thư, Tống Ngụ Thư cảm thấy đau, chiếc bình xịt kia đã ở trong tay của Diệp Thu.
Tay trái của Diệp Thu cầm lấy tay phải của Tống Ngụ Thư, tay phải cầm lấy tay trái của cô ấy, hai tay đan xen vào nhau, sau đó dùng cơ thể mình đè lên cơ thể đang phản kháng của cô ấy, nói nhỏ: “Đừng có động đậy, cô mà như vậy chỉ có kích thích dục vọng của tôi thôi. Cô là con gái, tôi là con trai mà. Con trai là không được bảo hiểm, dễ dàng cướp cò lắm đấy. Tôi là một người con trai đàng hoàng, sẽ không bỏ tất mà nhét vào mồm cô đâu. Nếu như cô hét lên, tôi sẽ không khách khí mà lấy miệng mình chặn vào miệng cô”.
Tống Ngụ Thư vừa nãy cố gắng dãy dụa giờ lập tức dừng lại, vốn chuẩn bị hét ra hai tiếng cứu mạng nhưng giờ không dám hét nữa, nói: “Được, tôi không hét. Anh bỏ tôi ra. Chúng ta nói chuyện”. “Như này còn nói chuyện gì nữa”. Diệp Thu đè lên bộ ngực đồ sộ của Tống Ngụ Thư, không muốn bỏ ra.
Nghĩ một lát, Diệp Thu nhanh trí nghĩ ra một cớ: “Con gái điển hình của lòng nghĩ một kiểu, mồm nói một kiểu. Tôi bỏ cô ra, ai mà biết được cô sẽ lại làm cái trò lúc nãy nữa hay không?”
Tống Ngụ Thư trong lòng thầm hận, nghĩ thầm, anh ta vẫn không phải muốn chiếm đoạt mình hay sao?
Nhưng bản thân cô ấy hiểu, bộ ngực 36E của mình thực sự là làm người khác chú ý. Bình thường chính mình cả ngày mặt lạnh như băng, còn có tên con trai nào dám nhìn vào chỗ này. Giờ mình lại bị rơi vào tay của người này. Anh ta chiếm đoạt mình có chút không bình thường.
Có người đàn ông ngồi thôi mà cũng rạo rực không? Có, đó là tốp lòng không ổn định. Kì thực dục vọng trong lòng anh ra mãnh liệt hơn người khác, nhưng lại đang cố gắng khống chế lại dục vọng ấy. Làm ra vẻ quân tử nhưng trong lòng lại đang đau khổ.
“Tôi không hiểu anh nói gì lúc nãy”. Tống Ngụ Thư tính toán một lúc mới cất tiếng nói. Mình đang lộ ra sơ hở nào sao? Không phải chứ. Vẫn che dấu tốt mà, thậm chí cô ấy còn cho rằng bản thân đã đạt được tình bạn của Trầm Mặc Nùng và Diệp Thu.
Tuy tình bạn ấy còn hơi mỏng manh, nhưng chỉ cần cô ấy cố một chút, mọi người sẽ trở thành đồng minh đáng tin của nhau.
Sự việc sao lại trở thành như vậy cơ chứ? Điều này xem ra lại không có trí tuệ, thậm chí người đàn ông có vẻ lỗ mãng đó làm sao bắt đầu nghi ngờ bản thân?
Nếu Diệp Thu nghe xong lời của Tống Ngụ Thư, híp mắt cười. Sau đó dùng một tay đè mạnh lên hai bàn tay của Tống Ngụ Thư, một tay kia thì rút chiếc áo trắng đang sơ vin trong chiếc quần đùi bò ra, sau đó lấy tay mò mò vào bên trong, vuốt ve nhẹ nhàng eo của Tống Ngụ Thư.
“Anh biết anh đang làm gì không?” Tống Ngụ Thư hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn vào mắt của Diệp Thu mà hỏi.
“Biết, đang sờ cô”. Diệp Thu cười nói. Thò tay nhẹ nhàng sờ sờ cái khuyên rốn của Tống Ngụ Thư”. “Tôi đoán khuyên rốn của cô là một con ruồi, đúng không?”
“Con bướm”. Tống Ngụ Thư nghiến chặt răng nói. Chả có người con gái nào dở hơi đeo khuyên rốn bằng một con ruồi xấu xí cả.
“Oạch…xin lỗi nhé. Tôi sờ thấy nó giống con ruồi, hì, chúng đều có đôi cánh mà…” Diệp Thu xấu hổ giải thích, xin lỗi vì sự nhầm lẫn của mình.
“Tay của anh nên thành thật một chút”. Cơ thể của Tống Ngụ Thư dịch sang một bên, muốn dời cái rốn ra khỏi tay của Diệp Thu, nhưng cơ thể Diệp Thu đè quá chặt, dù cô có gắng sức đến đâu, cũng không thể nhúc nhích được chút nào.
“Cô không thành thật với tôi, tôi tại sao phải thành thật với cô?” Diệp Thu mỉm cười. “Cô là một người phụ nữ thay đổi. Trên rốn là một con bướm. Thế trên ngực không có cái gì đáng xem không?”
Cơ thể Tống Ngụ Thư tự nhiên cứng đơ. Nhìn chằm chằm Diệp Thu nói: “Lẽ nào anh không sợ bị Tống gia trả thù?”
“Sợ chứ. Thế lực của Tống gia không nhỏ. Điều đó tới giờ vẫn không thể phủ nhận. Nhưng có thể coi tôi chưa làm gì, thì sẽ không ra tay với tôi”.
“Anh dựa vào cái gì mà đoán đột kích ở đường đi bộ là tôi làm? Anh đừng quên, lúc đó tôi bảo vệ anh ra khỏi đồn cảnh sát. Nếu không thì, anh cho rằng Liên Phong Duệ sẽ bỏ qua anh sao?” Mặt Tống Ngụ Thư vừa tức giận vừa tủi thân.
“Là vì cô không có hiềm nghi cho nên tôi mới đoán việc đó là cô làm”. Diệp Thu cười nói. “Lúc vừa mới tập kích, phản kháng đầu tiên của tôi là người của Liên Phong Duệ hoặng người của Hàn gia phái đến, nhưng sau này tôi mới biết đó là không đúng. Dù Liên Phong Duệ hoặc người của Hàn gia muốn giết tôi, cũng không thể đến nhanh như vậy được”.
“Tôi ở cửa phân cục Thành Nam thì cảnh giác được bị người theo dõi, mà bọn Liên Phong Duệ cũng không thể đoán trước được là tôi sẽ được bọn cô cứu, bị đưa đến phân cục Thành Nam. Cho nên, bọn chúng không thể biết trước được mà mai phục”.
Ngực của Diệp Thu áp lên ngực của Tống Ngụ Thư, mặt của anh ta cách mặt của Tống Ngụ Thư không đầy một phân, hai người còn nghe được hơi thở của lẫn nhau.
“Khác cô, khi tôi và bọn Liên Phong Duệ giằng co thì cô xuất hiện, khi bị cảnh sát đưa đi, cô đã kịp thời xuất hiện cứu tôi. Trong chuyện đó, chỉ có cô mới biết toi sẽ bị đưa đến phân cục Thành Nam, cho nên mới có đủ thời gian nhúng tay vào sắp xếp. Tôi nghĩ, cô ban đầu vốn chỉ cản trở con đường quy mô nhỏ, nhưng lại không ngờ cô lại đột nhiên bảo Trầm Mặc Nùng dừng xe, sau đó chúng ta đều lần lượt lên xe”.
“Tiếp theo”. Tống Ngụ Thư cố gắng khống chế tâm trạng của mình, mặt không có biểu hiện gì nói.
“ Sau khi người của tôi phát hiện ra chuyện này, lập tức báo ngay cho tôi, sau đó tôi bảo bọn chúng xuống xe đi theo” Diệp Thu cười nhạt nói: “Trái tim của cô đập nhanh lên rồi”.
Tống Ngụ Thư sửng sốt, khi nhìn thấy khuôn mặt trêu tức của Diệp Thu, càng thấy được quỷ kế của anh ta.
Trái tim trước khi đập nhanh lên thế này rất tốt, vì cô ấy đã có sự chuẩn bị tâm lí cho chuyện này. Nhưng anh ta đột nhiên nói trái tim của mình đập nhanh, thì mình có chút căng thẳng, lo lắng bản thân không khống chế nổi nhịp đập trái tim.
Không ngờ lo lắng như vậy, ngược lại lại trúng kế.
“Nếu tôi nói không đúng, anh sẽ tin chứ?” Tống Ngụ Thư nhìn Diệp Thu hỏi, trong lòng suy xét phản ứng của anh ta.
“Không tin”. Diệp Thu lắc đầu.
“Thế tôi không còn gì để nói nữa”. Tống Ngụ Thư xoay đầu, làm bộ giận rỗi.
“Ha ha ha, không thể giải thích, tìm được chiêu bài trốn tránh mà con gái dùng chưa?” Mặt Diệp Thu cũng trầm xuống, tay thò vào trong áo của cô ấy bắt đầu sờ sờ lên phía trên, ấn nhẹ chiếc áo con lụa của cô ấy, cảm thấy được sự đàn hòi của thịt.
“Nếu như không đoán sai, thì cô kích thích tôi đối lập với mấy nhà khác đi”. Diệp Thu cười nói.
Tống Ngụ Thư vẫn bướng bỉnh quay mặt đi, không trả lời câu hỏi của Diệp Thu. Thịt cơ thể khiến cho Diệp Thu chỉ muốn làm càn.
“Tôi từ Yến Kinh xuống, là khách của Trầm gia, quan hệ với Bối Khắc Tùng xem ra không tồi. Hơn nữa làm việc lại rất đường hoàng, xảy ra xung đột với Liên Phong Duệ, thậm chí còn đánh gãy chân của Hàn Ấu Lăng. Tất cả những điều này đều khiến người ta nảy sinh sự hoài nghi. Anh cũng tò mò chứ?”
“Không có gì sao dám đến Tô Hàng ra vẻ cơ chứ? Hơn nữa, sau khi tôi đánh gãy chân của Hàn Ấu Lăng, Hàn gia không có biểu hiện gì, hơn nữa lại còn im hơi lặng tiếng với chuyện này. Điều này càng khiến cho bọn cô nghi ngờ chứ?” Động tác tay của Diệp Thu tuy nhẹ nhàng, nhưng ngữ điệu nói chuyện khiến người ta nghe thấy lạnh sống lưng.
“Cho nên anh nghĩ đến chiêu thức này để kích thích tôi và bốn thiếu gia Tô Hàng đối nghịch nhau. Không thể không nói, người đàn bà thông minh dễ bị thông minh của bản thân làm hại. Tôi sợ sự yên lặng của Hàn gia, Liên gia, Quách gia cũng sẽ vì kiêng dè thế lực sau lưng mà giữ yên lặng, thế là phái người đến đục nước béo cò.
“Chiêu này thật tuyệt, chỉ là vì thời gian không đúng. Nếu cô cách một ngày nữa mới ra tay hoặc tôi và bốn công tử Tô Hàng sẽ trở thành tử địch của nhau, hơn nữa cái mà cô không biết là, dù cô không ra tay, thì cũng sẽ có người khác ra tay”. Việc mà Tiểu Bạch đã bảo Quách Thành Chiếu phái người đuổi giết mình báo với mình, chỉ là bây giờ Diệp Thu sẽ không kể tỉ mỉ cho Tống Ngụ Thư.
“Dù sao anh cũng đã biết rồi, thế anh muốn thế nào?” Tống Ngụ Thư cuối cùng cũng quay mặt lại, nở nụ cười quyến rũ nói.
Diệp Thu vẫn chằm chằm nhìn vào bộ ngực của Tống Ngụ Thư, tay kéo kéo áo con của cô ấy, sau đó như bắt được con thỏ béo múp, đột nhiên nắm chặt ngực, khiến Tống Ngụ Thư đau kêu ra tiếng.
“Cho nên, tôi mới nói chỉ có người đàn bà mới có thể ngồi ở xe tôi. Ngoài màng trinh của cô được coi là đáng tiền, cô còn có gì lấy ra để bồi thường không?” Diệp Thu nhếch môi cười, răng sáng bóng lộ ra.
Ms Mèo
Quyển 4: Bảo tiêu thủ vệ đội