Nam đeo kính gật đầu, trả lời: "Thích".
Sau khi trả lời xong nam đeo kính liền hối hận, mình nói thế chẳng phải là tự chui đầu vô lưới sao? Thấy xe bus định dừng, nam đeo kính liền cầm túi trong tay định nhảy xuống xe, nhưng đột nhiên mông đau một trận, gã liền cảm giác cả người mình đều bay lên, sau đó bổ nhào tới biển quảng cáo ở trạm xe bus.
Bố Bố kia vẫn không rõ vừa mới xảy ra chuyện gì, lộ vẻ xấu hổ không thôi. Trên mặt đỏ bừng, giống như ráng đỏ, cũng không muốn ghé vào ngực Diệp Thu nữa.
Người xung quanh cũng chưa biết chuyện gì xảy ra, đã thấy Diệp Thu một cước đá tên kia xuống, nên hướng về hắn chỉ chỉ trỏ trỏ, mà đề tài nghị luận thì triển khai xoay quanh Bố Bố, vị trí vừa mới để trống lại rất nhanh bị người lên xe sau chen vào, vị trí vốn có của Bố Bố đều bị người khác chiếm dụng. Vì vậy hai người cũng chỉ có thể giữa tư thế mập mờ như thế, giống như đôi tình nhân đang ôm nhau.
Tay Diệp Thu để trên mông Bố Bố, vừa vuốt ve, vừa bảo vệ. Nếu mình sờ tiếp, dù người khác có duỗi tay heo qua, cũng chỉ có thể chiếm chút tiện nghi của mình mà thôi.
Nghĩ thầm, cô gái hấp dẫn như vậy đúng là không phải người thường có thể chống cự nổi. Cho dù khuôn mặt nàng có xấu một chút, cũng có không ít người nghĩ cách dụ nàng lên giường. Đối với những nam nhân mê chân dài mà nói, nàng quả thực chính là độc dược.
Để Bố Bố mang tất đen và giày cao gót hơn 10cm nằm trên giường, chỉ sợ sẽ khiến người ta phụt máu mất.
Mãi cho tới khi xe dừng trước đại học Thủy Mộc, hai người mới tách ra xuống xe. Bố Bố sau khi xuống xe liền vội vàng đi trước, cũng không thèm chào Diệp Thu.
"Thời tiết lạnh thế, lần sau đừng mặc quần ngắn như vậy". Diệp Thu ở phía sau nói.
Bố Bố nào dám quay đầu lại trả lời hắn, nghĩ tới tình cảnh hắn ở phía sau nhìn chằm chằm cặp đùi của mình thì có một loại xúc động muốn chặt chân dài thành từng đoạn cất vào trong ba lô.
Ông nói rất đúng, những nam nhân này, không có ai là người tốt.
-----
Cháu gái đi rồi, đệ tử đi rồi, Diệp Thu cũng đi rồi, người đi nhà trống, Bố Cốc có chút thất thần.
Nhưng nhớ tới phát hiện trọng đại hôm nay, thần kinh của lão lại hưng phấn trở lại.
Chiếc nhẫn có thể tự động dự trữ năng lượng, cái đó và thông linh có đạo lý giống nhau. Mặc dù quỷ thần ở trong khoa học không có tài liệu văn hiến cụ thể, thậm chí bị người ta tuyên truyền là mê tín. Nhưng bất kỳ ngành nào của quốc gia đều chẳng bao giờ bỏ nghiên cứu về loại hư ảo này, với lại trong sinh hoạt lúc nào cũng có thể tìm được ví dụ thực tế về thứ này.
Bố Cốc không có cách nào có thể tiến vào tổ nghiên cứu về loại thần bí này, nhưng lão tin tưởng những thứ đó nhất định là tồn tại. Lão vốn là nghiên cứu đồ cổ, nhưng khi một cá nhân thấu triệt một lĩnh vực nghiên cứu thì có thể phát hiện một vài thứ khác rất đặc biệt.
Đúng vậy, lão phát hiện đồ cổ có thể thông linh.
Đó là một bình cổ thời Minh Thanh, oan hồn quấy quanh phía trên, mà hồn phách kia cả ngày lẫn đêm báo mộng. Hai lần trước cũng không lưu tâm, đến tối thứ ba vẫn mơ giống thế, lão mới thử dựa theo lời cô gái trong mộng, đánh vỡ bình hoa, lại chôn trong sân. Kể từ đó, mới không còn mơ tiếp như thế nữa.
Nếu dùng quan điểm Sigmund - Freud để giải thích hành vi này, vậy nó là ràng buộc thân thể. Thân thể sẽ sinh ra mộng của bản thân. Nếu anh ngã bệnh, lúc phát sốt, thân thể sẽ sinh ra mộng của chính nó.
Nhưng mà, cái bình hoa này có liên quan gì tới sự ràng buộc thân thể của mình chứ?
Bố Cốc dứt khoát bỏ công việc về phương diện nghiên cứu đồ cổ của mình. Ngược lại giống như kẻ điên vùi đầu vào nghiên cứu vật thể thông linh. Nếu có thể ở phương diện này viết ra một tập luận thuật kỹ càng. Thế thì có phải sẽ hung hăng tát trên mặt mấy vị gọi là chuyên gia một cái bạt tai không?
Bố Cốc rất mong đợi có một ngày như thế, có điều bản thân đã lớn tuổi, thời gian thật sự không còn nhiều.
Đã cố gắng nhiều năm, mặc dù có tiến triển nhỏ, nhưng tài liệu thu hoạch được lại cực kỳ có hạn. Hơn nữa, những tài liệu kia không có cách gì dùng khoa học để chúng minh. Cho dù có giảng ra ngoài, chỉ sợ người khác sẽ cho mình là kẻ điên.
Mà chiếc nhẫn Diệp Thu đưa tới lại bất đồng. Nó là thật sự tồn tại, nó có thể thay đổi kết cấu năng lượng xung quanh, hơn nữa lại tương đối rõ ràng. Nếu lại có thể nghiên cứu ra mấy phương diện đặc biệt khác của nó, vậy mình có thể nhằm vào chiếc nhẫn này để viết ra một thiên luận văn rồi.
Đáng tiếc, chiếc nhẫn lại bị thằng nhóc kia mang đi. Trong lòng Bố Cốc sốt ruột, nhưng lại không thể làm gì được.
Nhớ tới cháu gái lúc gần đi dặn chuyện lão phải tắm rửa, ngửi ngửi ống tay áo của mình, thiếu chút nữa làm bản thân ngất đi. Nghĩ thầm, hay là tắm trước cái đã.
"Cuồng. Loại chuyện này do mày làm thế nào?" Ở cửa căn nhà cũ nát, một nam nhân thân hình cao lớn, mặc đồ Tây màu đen khẽ cười nói.
"Tao chỉ phụ trách giết người". Một nam nhân tướng mạo bình thường những vẻ mặt lãnh ngạo lạnh lùng nói.
"Hừ. Mày thật chẳng thú vị chút nào. Đây là khúc nhạc dạo trước khi giết người. Trước khi làm tình phải tán tỉnh đã. Chẳng lẽ mày không biết sao?" Nam nhân thân hình cao lớn nói xong, lại mỉm cười duỗi bàn tay to của mình mang bao tay cao su màu đen, từ dưới đất nhặt một nhành cây nhỏ, gẩy hai cái trong mắt khóa, một tiếng "két", khóa cửa liền được mở ra.
"Bầy gia súc bên trong giao cho mày". Nam nhân tránh sang một bên, làm tư thế mời Cuồng.
Cuồng gật đầu, đẩy mạnh cửa sân. Lúc đám chó săn kia sủa loạn nhào tới, Cuồng đột nhiên giơ khẩu súng trong tay lên.
Pằng pằng pằng!
Bắn liên tiếp bảy phát, mỗi phát súng đều nổ đầu. Bảy con chó săn kia còn chưa kịp tru lên, đã mất mạng.
"Không tệ. Tốc độ cũng càng lúc càng nhanh". Nam nhân cao lớn cười gật đầu.
Cuồng không thèm đếm xỉa gì tới lời của nam nhân, bước vào trong sân. Nam nhân đã quen với thái độ của Cuồng, xoay người đóng cửa sân, cũng đi theo Cuồng đi vào trong nhà.
Lầu một không cảm giác được hơi thở của sự sống, hai người đi thẳng lên lầu hai. Ở cửa một gian phòng chợt nghe bên trong truyền tới tiếng nước nhỏ giọt, Cuồng sải bước về phía trước, một cước đá văng cửa gỗ phòng tắm, sau đó giơ súng hướng về phía một thân thể trần trùng trục bên trong.
"Nếu không muốn chết thì im lặng". Cuồng lạnh lùng nói.
Bố Cốc vừa mới bôi xà phòng, còn chưa kịp kỳ cọ, đột nhiên có người xông vào, liền lấy tay cho hạ thân, cười nói: "Có thể để ta ra ngoài thay đồ không?"
Cuồng dùng ánh mắt hất hất khăn tắm trên tường, Bố Cốc bất đắc dĩ, chỉ đành phải giật cái khăn tắm quấn phía dưới.
"Ta là một lão già, phỏng chừng các người cũng không có hứng thú. Các người muốn đồ cổ sao? Đều ở lầu một đó, cậu thấy thích vật nào thì cứ cầm đi". Bố Cốc cười nói.
Lạc Đà kiểm tra hết tất cả các gian phòng ở hai lầu, sau khi không có phát hiện người khác nữa, lúc này mới đi tới phòng tắm, cười nói: "Hoàn toàn ngược lại. Chúng tôi không cần đồ cổ, mà là muốn ông".
"Muốn ta?" Bố Cốc giật mình, hai tay nắm chặt khăn tắm, nói: "Các người muốn làm gì? Ta nói cho các người biết, trên người ta rất hôi".
"Ít nói nhảm đi". Lạc Đà không vui mà ngắt lời Bố Cốc, nói: "Hôm nay thằng nhóc kia tới có quan hệ với ông như thế nào?"
"Diệp Thu à? Hắn là học sinh của đồ đệ ta". Bố Cốc thẳng thắn trả lời.
"Hắn tới tìm ông làm gì?" Lạc Đà gật đầu, rất hài lòng với sự phối hợp của Bố Cốc.
"Đưa cái nhẫn cho ta xem, hỏi ta trị giá bao nhiêu". Bố Cốc lộ vẻ khinh thường trả lời. "Ta còn tưởng là bảo bối gì, hóa ra chỉ là một cái nhẫn bạc bình thường, hai ngàn đồng là có thể mua được rồi... tôi cũng lười xem lại lần hai, sau khi ăn cơm, đuổi hắn đi".
"Nhẫn? Nhẫn như thế nào?"
"Bằng bạc, hình thức rất bình thường, lại không có giá trị sưu tầm gì".
Lạc Đà nhìn Bố Cốc, cười nói: "Lão già, ông rất không thành thật".
"Ta nói chính là sự thật. Nếu không tin, ta gọi điện bảo hắn trở lại cho các người xem thử một chút thế nào? Nếu các người có thể ra giá đến ba nghìn, nói không chừng hắn sẽ bán cho các người".
Lạc Đà cười lạnh nói: "Hắn sao có thể vô duyên vô cớ mà cầm một cái nhẫn bình thường cho ông xem chứ? Nói kỹ cho tôi biết đặc điểm của chiếc nhẫn kia".
"Thật rất bình thường mà. Bằng bạc, không có bất cứ chỗ đặc biệt nào". Bố Cốc thoải mái nói.
Lạc Đà cùng Cuồng liếc mắt nhìn nhau, Cuồng bắn một phát vào đùi lão già, Bố Cốc kêu "A" một tiếng ngã xuống đất, máu tươi rất nhanh nhuộm đỏ phòng tắm. Nhưng nước trên vòi không ngừng xả xuống, lại cuốn màu đỏ tươi trên sàn trôi tới cống thoát nước.
"Thời gian của chúng tôi rất quý báu. Hỏi ông lần nữa, hắn rốt cuộc cho ông xem vật gì? Nếu là nhẫn, thì đó là cái nhẫn như thế nào?"
Đầu gối Bố Cốc bị bắn xuyên, đau đớn vô cùng, bịt chân ngồi bệch trên đất, nghiến răng ken két, giống như một đứa nhỏ gào lên: "Các người rốt cuộc là ai? Muốn làm gì? Ta nói là một cái nhẫn bình thường thì là một cái nhẫn bình thường. Nếu các người không tin, có thể trực tiếp tìm hắn mang tới xem... Làm khó một lão già sắp xuống mồ như ta, đây là năng lực của các người đó à?"
Cuồng nhíu mày, lúc định giơ súng bắn Bố Cốc, thì lại bị Lạc Đà ngăn lại. Lạc Đà ngồi chồm hổm trên đất, cười nói: "Lão già, nói thật cho ông biết. Chúng ta biết rõ Diệp Thu, biết rất rõ. Hắn là người không thể nào cầm nhẫn hỏi ông giá tiền. Ông biết hắn có bao nhiêu tiền không? Hắn mà quan tâm tới giá một cái nhẫn à?"
"Chúng tôi không phải là người tốt gì, cho nên cũng sẽ chẳng để ý nếu chuyện tệ hơn một chút đâu. Nếu ông không nói thật, vậy phát súng tiếp theo sẽ là đầu ông đấy. Giết người là công việc của chúng tôi, một công việc làm có chút nhàm chán".
"Đúng là nhẫn mà. Nói các người cũng không tin, vậy còn hỏi ta làm gì?"
"Tao mất kiên nhẫn rồi". Cuồng nói xong, giơ súng nhắm đầu Bố Cốc muốn bắn.
"Đợt một chút". Bố Cốc đột nhiên hô.
"Sao? Nghĩ thông rồi à?" Lạc Đà khẽ cười nói. "Chúng tôi có thể làm chuyện tệ đi một chút, nhưng cũng có thể làm nó bỗng nhiên thành chuyện tốt. Nếu sớm nói cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ không ra tay độc ác đối với một lão già".
Bố Cốc vịn vào tường, gian nan đứng lên, nói: "Ta đã lâu không tắm, trước khi đi cháu gái ta dặn bảo ta tắm rửa. Nếu ta không tắm, nó sẽ tức giận... có thể để... ta tắm đã rồi hãy chết không?"
ng0ctu231