Tạ Đông Hiền thở dài, cũng không nói thêm gì, dẫn đầu đoàn người đi vào cửa.
"Không phải chí là một lão già sao, có gì phải khách khí như vậy chứ?" Tạ Ý nói, sau khi bị Diệp Thu đánh thành đầu heo, về lại bị cha mẹ hỏi, hắn nói tên Diệp Thu ra, không ngờ đang đợi thuộc hạ kiếm tư liệu về Diệp Thu, lại nhận được điện thoại của bác, nói tuổi trẻ nông nổi, tránh xúc động để tổn thương hòa khí.
Tránh tổn thương hòa khí?
Hắn biết rõ mình là người của Tạ gia, còn ra tay tàn nhẫn thế, không sợ bị tổn thương hòa khí sao?
Hơn nữa Tạ Ý nghĩ lại, Diệp Thu còn bởi mình nói cái tên Tạ Ý ra nên mới ra tay nặng như vậy, trước đây hai người không có tranh chấp, mâu thuẫn chỉ là do cô ả Tây Môn Thiển Ngữ kia, hắn có cớ gì mà xuất đầu?
Tuy rằng trải qua Tây Y trị liệu vết thương khơi thông tụ huyết, khuôn mặt Tạ Ý vẫn xấu xí, châm cứu hiệu quả tốt, chỉ là thương thế nghiêm trọng, cả đêm bị phù lên, chỉ sợ hai ngày không có biện pháp ra ngoài gặp người khác.
Đương nhiên, mặt có khôi phục lại bình thường cũng không có cách nào thò mặt đến Hồng Kong nữa, chuyện đêm qua Tây Môn Thiển Ngữ chiến thắng đã truyền khắp Hồng Kong, không ngờ tên Diệp Thu kia ngay cả xe vương Lưu Dịch Tư cũng đánh bại.
Qua một màn truyền miệng Diệp Thu trở thành nhân vật phong vân ở Hồng Kong, tân xe vương của Châu Á, còn chưa đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người sao.
Diệp Thu càng ưu tú, đáy lòng Tạ Ý càng ghen ghét, bởi vì... cái này có nghĩa là hậu nhân Tạ gia vô năng.
"Đúng, bộ dạng gì thế kia, lão tưởng lão là ai chứ? Cha việc gì phải nói năng với lão như vậy." Tạ Hân bĩu môi nói.
"Hai chúng mày câm mồm lại." Tạ Đông Hiền quay sang mắng hai đứa con.
Thê tử Trần Uyển Hoa thấy thế, mau chóng chạy lại che trước mặt hai đứa con, tránh cho chúng lại nói lung tung, nhưng không cam lòng nói: "Chúng nó nói cũng không có sai, vốn hôm nay quay về Ma Lai, dự yến hội của phó bộ trưởng, vì sao lại chạy đến đây lãng phí thời gian?"
"Các người thì biết cái gì?" Tạ Đông Hiền phất tay, không thèm để ý đến bọn họ nữa.
Qua cửa là khoảng sân tương đối nhỏ, thậm chí còn có chút cũ nát, cô độc một căn nhà cũ, vôi đã bong ra từng mảng, hiện ra màu sắc u ám.
Trong viện ngoại trừ mọt gốc hòe cổ thụ hơn trăm năm tuổi, những chỗ khác đều trống không, bên ngoài khói bay lượn lờ, bên trong phòng vang lên tiếng gõ mõ niệm phật, phá tan sự tĩnh lặng nơi đây.
Tạ Đông Hiền trong lòng thở dài, thân là một tỷ phú Ma lai xi a, nhưng lại để em gái ngày ngày kham khổ, thật sự hổ thẹn.
Bước vào phật đương, một cô gái đang quỳ gối quay lưng về phía cửa viện, trước mặt đặt một pho tượng quan âm toàn thân sáng bóng.
"Nguyền rủa là độc dược, không chỉ hại người, mà hại cả bản thân, ác la độc long cùng chư quỷ, niệm kinh bồ bát, không dám lại gần."
..............
Tuy rằng khách tới, nhưng cô gái không có ý định đứng dậy đón khách, vẫn toàn tâm toàn ý tụng liên hoa kinh.
Tạ Đông Hiền cũng không có ý quấy rầy, bởi vì cha vừa mắng, cho nên Tạ Hân dù thấy nhàm chán cũng chỉ có thể đứng ở phía sau không dám ho he.
Kinh văn đọc xong, tiếng mõ ngừng lại, cô gái chậm rãi mở mắt, chỉnh lại quần áo chỉnh tề, sau đó mới đứng lên từ bồ đoàn.
"Anh, các người tới rồi." Cô gái nhẹ giọng nói.
Khí chất thành nhã, mặt mày như tranh, thân mặc phật bào màu trắng, toàn thân tỏa ra mùi đèn nhang phảng phất, không giống phật, cũng giống quan thế âm bồ tát hiển linh.
"Ý Như, sao em phải khổ thế chứ?" Tạ Đông Hiền nhìn khuôn mặt gầy gò tái nhợt của em gái, đau lòng nói.
"Tự làm khổ mình?"
"Gia đình ở Ma lai vẫn hoan nghênh em, em đâu cần phải ở nơi thế này, chuyện đã qua hai mươi mấy năm, chẳng lẽ em vẫn không quên được?" Tạ Đông Hiền thở dài nói.
"Quên? Sao có thể quên? Anh, có vài chuyện cho dù chết đi vẫn không thể quên." Cô gái vẻ mặt ưu thương nói: "Mỗi ngày đều sống cuộc sống không có mục tiêu, chỉ có bồ tát mới phiến lòng em an tĩnh."
"Anh tới là......." Tạ Đông Hiền nhìn em gái, do dự không biết có nên nói mục đích đến hôm nay ra không.
"Em biết, là chuyện của Tạ Ý? Thái bá đã nói mọi chuyện cho em biết rồi." Cô gái nói.
"Cô, quả nhiên là con của cô?" Tạ Ý không cam lòng hỏi, tuy rằng hắn biết chuyện này kết cục đã định, chuyện này thái bá cũng tự mình gọi điện giải thích, nhưng sao có thể khiến hắn nguôi giận?
"Đúng." Cố gái nói.
"Hắn sao lại là con cô? Cô, cô nhìn mặt cháu xem, đều là chuyện tốt hắn làm đo, hắn biết chúng ta là thân thích, còn giúp người ngoài đối phó cháu, có phải là quá mức rồi không? Cháu muốn hắn phải gặp mặt xin lỗi cháu." Tạ ý giận dữ nói.
"Thân thích? Thân thích cái gì?" Tạ Hân quay sang dạy em trai: "Tạ gia chúng ta lúc nào thân thích với loại người này?"
Quay sang căm tức nhìn cô gái kia nói: "Cháu không biết cô từ đâu có một đứa con, cũng không quản cô có nhận hắn khhong, nhưng hắn tuyệt đối không được bước vào Tạ gia, nếu không cháu cắt đứt chân chó của hắn." Tạ Hân nhìn khuôn mặt cô gái bình thản trước mặt, trong lòng hơn dỗi nói, hình như trong mắt nàng mọi người đều là người vô hình vậy.
Cô gái giơ mạnh tay, cặp mắt ôn hào kia ngàn ngập sát khí.
"Cháu nói cái gì? Nói lại lần nữa xem?" Cô gái kia như gà mẹ bảo vệ con, hùng hổ quát.
"Nói lân nữa đã là gì? Mặc kệ hắn là ai, hắn mà bước mà Tạ gia một bước, cháu chặt đứt cái chân chó của hắn." Tạ Hân gay gắt nói.
"Được rồi." Tạ Đông Hiền quát con gái: " Cút ra ngoài cho tao."
"Đông Hiền, Hân Hân không nói sai, em trai bị người ta đánh như thế, nó nói vài câu có sao? Nếu không phải liên quan đến người nhà, chúng ta còn phải phí lời sao?" Thê tử Trần Uyển Hoa ở bên cạnh khuyên can.
"Không biết lớn nhỏ!" Tạ Đông Hiền dứt cánh tay thê tử đang nắm ra quát: "Các người ra ngoài chờ, ta có chuyện muốn nói với Ý Như."
"Hừ, ra thì ra, ai muốn ở chỗ này chứ." Tạ Hân hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài.
Tạ Ý nhìn chăm chú cha, lại nhìn người cô một chút, sau đó cũng theo chị ra ngoài, Trần Uyển Nhi oán hận nhìn Tạ Đông Hiền, sau đó cũng đi ra ngoài.
Cả căn phòng chỉ còn hai anh em Tạ Đông Hiền, không khí thoáng chốc trở nên trầm mặc.
"Ý Nhu, bọn họ không hiểu chuyện, em đừng để trong lòng." Tạ Đông Hiền khuyên bảo, phá vỡ sự yên lặng trong căn phòng.
Tạ Ý Như không nói, trong lòng nàng đang bị câu nói kia của Tạ Hân làm cho đau đớn.
Tạ Đông Hiền liếc mắt nhìn em gái, sau đó nhìn lên bàn thờ Bồ Tát, thắp lên một nén hương nói: "Hắn là con cháu Tạ gia, nói thế nào cũng mang dòng máu Tạ Gia, Tạ ý hôm qua bị người ta đánh, trở về mặt đầy máu me, bắc sĩ phải cố gắng lắm mới cứu chữa cho khuôn mặt nó mới được như vậy."
Tạ Ý Như tuyệt vọng nhìn người anh trai, không ngờ hắn đến chỉ để nói những lời này, trầm giọng: ''Anh đi đi,"
"Ý Như, em không nên xúc động, nếu đã xảy ra chuyện này, em bảo nó đến Hồng Kong, chúng ta gặp mặt giải quyết chuyện này."
"Cút." Tạ Ý Như lạnh lùng nói.
Tạ Đông Hiền kinh ngạc nhìn em gái, trong lòng không chịu nổi lời mắng mỏ của nàng, phất áo bỏ đi,.
"Nhiều năm chờ đợi như thế, rút cuộc là vì sao?" Nhìn bóng lưng anh trai, Tạ Ý Như nước mắt rơi như mưa.
"Tiểu thư." Thái ba vô thanh vô tức đứng ở ngoài cửa.
"Thái bá, người nói, cháu có phải là nên gặp nó." Tạ Ý Như run rẩy hỏi, nàng cảm giác toàn thân mình đang run rẩy hẳn lên.
"Nên." Thái bá đáp.
"Nhưng, nó có trách cháu không?"
"Phải gặp." Thái bá nói: ''Nếu như không gặp, như vậy hai mẹ con cháu chỉ có cừu hận,."
Cừu hận?
Hai chữ này khiến trái tim Tạ Ý Như như bị xé ra, toàn thân đau đớn.
Do dự một lát, rút cuộc hạ quyết tâm: "Thái bá, người giúp cháu liên lạc gặp mặt với nó."
"Vâng, tiểu thư." Thái Bá cung kính đáp.
Diệp Thu ngồi trong phòng tiếp khách của Tây Môn gia, nói chuyện phiếm cùng Tư Không Đồ, chỉ có hai người bọn họ, Tây Môn Hướng Đông có nhiều chuyện không nên biết.
Từ khi Diệp Thu đến Hồng Kong phát sinh nhiều chuyện thú vị, trước kia Tây Môn gia cùng Tư không gia tộc ngầm xung đột không ngừng, hiện nay đang tốt dần lên, có người từng thấy Tây Môn Hướng Đông mang theo em gái đến yến hội của Tư Không gia tộc, mà Tư Không Đồ cũng nhiều lần đến bái phòng Tây Môn gia.
"Tin tức trên báo là thật chứ? Diệp thiểu thắng xe vương?'' Tư Không Đồ tùy ý ngồi trên ghế, vẻ mặt tiếu ý nói.
"Mấy tin lá cải ấy mà, không nên để trong lòng." Diệp Thu cầm chén trà, kiên trì chờ đợi mục đích đến bái phỏng của Tư Không Đồ, hắn cũng tin rằng Tư Không Đồ không đến bái phỏng vì mấy chuyện tầm phào.
"Xe vương châu Á Lưu Dịch Tư là thần tượng của vô số người, tôi cũng coi như là người có hứng thú với xe cộ, nên với thành tích của hắn cũng biết nhiều, lại không ngờ còn sinh ra người tài hơn, lại đứng ngay trước mặt mình, loại cảm giác này thực sự kì diệu. Diệp thiểu tại Hồng Kong chính là nhân vật nổi danh a, ở quán trà, hàng ăn bây giờ đều truyện miệng truyền kì anh đánh bại xe vương, xe vương chủ động nhận thua." Tư Không Đồ dường như là người chứng kiến, hào hứng nói với Diệp Thu.
"Quá khen, chỉ là hứng khởi đua một trận, là tôi may mắn, xe vương mới là cao thủ bậc nhất." Diệp Thu cười nói.
Nói cũng không phải khiêm tốn, xe vương Lưu Dịch Tư không phải chỉ có mỹ danh, thực sự có chỗ độc đáo.
Hắn hiểu xe hơn Diệp Thu nhiều, kỹ thuật cũng cao, nhưng hắn thiếu tính bạo lực cùng sự liều mạng, đây là khuyết điểm của hắn, nhưng nhưng tay đua thông thương không thể bì nổi với hắn.
Diệp Thu có thể vượt lên hắn cũng là do hắn lo lắng cho nguy hiểm của bạn gái, cho nên không thể duy trì được tốc độ, hơn nữa thân hắn mang võ công, có va chạm cũng chưa chắc bị thương nặng, cho nên chiến thuật tương đối liều mạng, thắng lợi sát nút, có gì là vinh quang?
"Ha ha, Diệp thiểu quá kiêm tốn, danh hiệu xe vương Châu Á, Diệp tiểu hoàn toàn xứng đáng." Biết không nên dây dưa vấn đề này, Tư Không Đồ đánh trống lảng: "Có người nói Diệp thiểu hợp tác với Tây Môn gia không ít?"
Diệp Thu gật đầu, nói: "Đúng thế, tại Ma Cao mở sòng bạc."
"Ha ha, gần đây tôi cũng có chút sinh ý, nhưng ở phương diện này lại không có căn cơ, chỉ đánh bất đắc dĩ buông tha, không biết Diệp Thiểu có hứng thú với hàng hải không?"
Diệp Thu tâm tư khẽ động, rút cuộc biết mục đích của Tư Không Đồ khống chế hải cảng Hồng Kong, Ma lai, Đài Loan, Ma Cao, là tập đoàn viễn dương lớn nhất Châu Á, lẽ nào hắn muốn mình nhập bọn? Đúng là phần lễ khó cự tuyệt a.
"Từng biết qua về phương diện này, nhưng không có căn cơ, cũng chỉ có thể buông tha." Diệp Thu nói.
"Ha ha, Viễn Dương chuẩn bị bỏ một công ty cổ phần, không biết Diệp thiểu có hứng thú không?"
Diệp Thu đang làm bộ suy nghĩ, thì điện thoại trong túi reo vang.
Diệp Thu nhìn hàng số trên điện thoại, bắt máy.
"Gặp mặt?" Diệp Thu cười lạnh: "Có phải quá muộn không?"
™HoaLân