“ Chẳng lẽ chỉ có mình nó họ Trầm thôi sao? Chỉ mình nó biết thương ông nội à? Những người khác không phải là cháu ruột của ông sao?”
“Đúng thế. Nếu còn thương ông, thì đã không một mình chạy đến Yến Kinh, không từ chối hôn sự với nhà họ Bối…”
“ Chúng ta ngăn cản nó như vậy, liệu có làm nó nghĩ rằng chúng ta tâm địa bất chính? Thật đáng buồn cười, sinh lão bệnh tử là lẽ tự nhiên, nó học hành đến đâu chứ? Cái kiến thức thông thường này cũng không hiểu sao?”
“ Đúng thế. Nếu như để cho nó làm như thế thì đàn ông nhà họ Trầm sao có thể ngẩng mặt lên được? Dù sao thì nó cũng phủi đít quay đi thôi.”
Những lời bàn ra tán vào ấy cứ công kích Trầm Mặc Nùng, cho dù cô có khả năng chịu đựng tốt hơn nữa thì cũng sẽ ít nhiều phải tức giận thôi. May mà Diệp Thu vẫn luôn ở bên cạnh cô, người đàn ông này rất ít khi trực tiếp an ủi người khác nhưng lại rất giỏi chuyển chủ đề nói chuyện hoặc kể một câu chuyện cười mà một người không mấy hài hước như Trầm Mặc Nùng cũng không nhịn được cười.
Mỗi lần như thế, những phiền muộn trong lòng Trầm Mặc Nùng đều tan biến hết, giống như những lực cản của tấm võng đang quấn quanh mình cũng tan biến trong nháy mắt, cô lại lấy lại được ý chí chiến đấu.
Nghĩ đến câu nói của Diệp Thu, tôi đã từng vì cô mà chịu thương một lần, có nhiều hơn nữa cũng không sao, Trầm Mặc Nùng lại cảm thấy tim mình thổn thức. Nơi yếu đuối nhất trong sâu thẳm trái tim cô bị chạm trúng, một cảm giác mềm mại, chua xót, không cách nào nắm bắt được cũng không cách nào diễn tả nổi.
Thi thể của Trầm lão gia đã được đưa vào trong nhà tang lễ, nhân viên của nhà tang lễ và mấy người đàn ông quản sự nhà họ Trầm tổ thành một nhóm nhỏ tổ chức tang lễ, mỗi người đảm nhiệm một việc. Cáo phó đã được đăng trên báo. Trầm lão gia cũng là nhân vật có máu mặt ở Tô Hàng, cái chết của ông cũng trở thành một chủ đề nóng ở Tô Hàng trong thời gian này.
Trầm Mặc Nùng dường như là người không có liên quan đến cái chết của Trầm lão gia nhất. Không khóc lóc, không bận rộn, ngoài thời gian hàng ngày đến thắp hương ở linh đường của ông nội, những khi khác hầu như không thấy bóng dáng cô đâu.
Một nhà du hành người Ý thời nhà Nguyên tên là Mã Khả - Ba La đã từng tán tụng Tô Hàng là “thành phố hào hoa tráng lệ nhất thế giới”. Diệp Thu cảm thấy Tô Hàng quả không hổ với cái danh hiệu này, cái vẻ nhân văn tinh tuỷ, khí chất yểu điệu từ trong phát ra ngoài của nó cực kỳ giống với cô gái mang tên Trầm Mặc Nùng đang ngồi bên cạnh hắn.
Đường Tây Hồ là một trong những con phố nổi tiếng ở Tô Hàng, tên quán trà Cổ Sắc Cổ Hương từng chữ một ngay ngắn, làm tăng thêm vẻ cổ kính cho con phố này.
“ Bác sĩ Bách là bác sĩ nổi tiếng ở Tô Hàng, ông nội không thích bác sĩ Tây y, lúc còn sống mỗi lần cảm mạo phong hàn đều mời ông ấy đến kê thuốc. Lần này ông nội bị phong hàn cũng mời ông ấy đến khám, đơn thuốc cũng là do ông ấy kê. Đi tìm ông ta hỏi xem sao. Có lẽ sẽ tìm được khá nhiều thứ bổ ích.” Trầm Mặc Nùng chỉ quán thuốc đối diện con phố nói.
“Chúng tôi có nên vào trong hỏi không?” Diệp Thu gật đầu nói. Danh tiếng của bác sĩ Bách hắn cũng đã từng nghe qua, ông ta là người cuối cùng tiếp xúc với Trầm lão gia, nếu như quả thật có chút thực tài thì phải thông qua sắc mặt và bắt mạch mới biết được tình hình sức khoẻ của Trầm lão gia.
“ Ừm. Tiếp đón ở đằng trước kia là đồ đệ của ông ấy. Chúng ta đi lối cửa sau đi.” Trầm Mặc Nùng mở cửa xe bước ra. Để tránh sự chú ý của mọi người, hai người không đi xe của mình mà đi Taxi đến.
Từ góc phố rẽ qua là đến cửa sau của hiệu thuốc. Cửa sau cũng là một con phố, nhưng không náo nhiệt như con phố Tây Hồ, mặt đường cũng không rộng như con đường phía trước.Ở đây hầu như đều là các cửa hàng nhỏ và các quán đồ ăn vặt…
Hai người còn chưa bước vào đã thấy một người phụ nữ dáng vẻ vội vã đi vào trong hiệu thuốc họ Bách. Sau đó một chiếc xe tiến vào cổng rồi dừng lại. Chiếc xe rung lên, lái thẳng về phía Trầm Mặc Nùng và Diệp Thu.
Trầm Mặc Nùng kéo Diệp Thu chui vào một cửa hàng tự chọn bên cạnh, khi chiếc xe đó lái đến trước trước mặt họ, Diệp Thu thấy người lái xe là một người phụ nữ rất quen – Tào Tuyết Cầm.
“ Các cô cậu cần mua gì?” Ông chủ cửa hàng thấy có khách vào liền đứng dậy chào đón, nhưng hai người không hề nói muốn mua đồ, lại luôn đưa mắt nhìn ra ngoài, liền không nhịn được cất tiếng hỏi.
“ Cho chúng tôi hai chai nước.” Trầm Mặc Nùng ngượng ngùng nhìn chủ tiệm nói.
Hai người mỗi người một chai nước bước ra khỏi cửa hàng tự chọn, nhưng không có ý vào ngay tiệm thuốc nhà họ Bách để hỏi thăm. Tào Tuyết Cầm đột nhiên xuất hiện ở hiệu thuốc khiến cho bọn họ không khỏi hoài nghi.
“ Bà ta nên ở nhà tang lễ mới đúng. Mấy ngày này có không ít người đến phúng viếng, chính là lúc cho bà ta thể hiện. Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?” Trầm Mặc Nùng nói với vẻ mặt đầy nghi ngờ.
“Lẽ nào mấy ngày nay mệt quá, phải đến đây khám bệnh?” Diệp Thu đáp bằng giọng châm biếm.
“ Anh có nghĩ đến khả năng này không? Giả sử như bác sĩ Bách đã bị bọn họ mua chuộc thì chúng ta phải làm thế nào? Hai bọn họ phối hợp với nhau. Chúng ta đến có rút dây động rừng?”Trầm Mặc Nùng nhìn cái biển hiệu của tiệm thuốc lo lắng nói.
“ Khả năng này là rất lớn. Có lẽ là trước đó quan hệ tốt, có thể là do có người quay lại đột nhiên lại nói muốn khám nghiệm tử thi, nên khiến cho bọn họ nâng cao cảnh giác, mới nghĩ đến việc đi mua chuộc.Tiếc là không biết bọn họ đã thương lượng những gì. Nếu bác sĩ Bách không đồng loã với chúng, muốn điều tra chân tướng sự việc sẽ dễ như trở bàn tay. Nếu bác sĩ Bách đã bị bọn họ mua chuộc thì chúng ta lại phải đi đường vòng thôi.” Diệp Thu mỉm cười đáp.
“ Đi thôi. Dù sao cũng phải thử xem.” Trầm Mặc Nùng đặt chai nước đang cầm trên tay xuống trước mặt tên ăn mày đang nằm phơi nắng dưới chân tường, sau đó đi nhanh về phía hiệu thuốc. Diệp Thu biết mang nước đến gặp người ta là không tốt nên cũng học Trầm Mặc Nùng mang nước cho tên ăn mày. Lão ăn mày liên tục thở dài sau lưng hai người.
Sau khi Trầm Mặc Nùng báo danh tính của mình, thì được mời ngay vào phòng trong. Bác sĩ Bách là một ông lão ôn hoà, trên người mặc một chiếc áo dài màu xám, vì hiểu đạo dưỡng sinh nên mái tóc vẫn đen óng, gương mặt trẻ hơn rất nhiều so với độ tuổi của ông.
“ Trầm tiểu thư, nghe Trầm lão gia nói cô đã đến Yến Kinh lập nghiệp. Khó khăn lắm mới có lần trở về này lại là phút vĩnh biệt với Trầm lão gia, thật khiến cho người ta đau xót.” Bác sĩ Bách giọng đầy vẻ đau thương nói.
“ Ông Bách, ông nội tôi lúc còn sống đều nhờ ông chăm sóc, tuy giờ ông mất rồi, nhưng tình nghĩa này người nhà họ Trầm chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục đảm nhận.” Trầm Mặc Nùng buồn bã nói.
“Ôi, đó đều là những việc tôi nên làm mà. Tôi và ông nội cô có mối thâm giao, ông ấy đi trước một bước, trong lòng tôi cũng vô cùng đau đớn. Mấy ngày nay từ chối hết tất cả những lời mời đi khám bệnh, chỉ muốn yên tĩnh ở trong nhà.” Bác sĩ Bách nhìn Diệp Thu rồi hỏi: “ Anh bạn trẻ này họ Diệp phải không?”
“ Đúng thế.” Diệp Thu nghi ngờ đáp, mình nổi tiếng từ khi nào thế?
“ Nghe danh đã lâu. Lúc tôi và Thẩm lão gia nói chuyện phiếm, ông ấy cũng tỏ ra rất hâm mộ y thuật của cậu, lần trước tôi còn năn nỉ lão gia nếu có cơ hội thì giới thiệu cho tôi làm quen với cậu. Không ngờ….” Bác sĩ Bách thở dài, mời Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng vào trong phòng.
“ Ông Bách, sức khoẻ của Trầm lão gia dạo này thế nào?” Sau khi nói chuyện với bác sĩ Bách vài câu về y học, Diệp Thu rất tự nhiên chuyển sang chủ đề bệnh lý của Trầm lão gia.
“ Chỉ là bị phong hàn mà thôi. Tôi đã kê một đơn thuốc, cũng không dám dùng các loại thuốc mạnh, tưởng rằng đến ngày thứ hai thì sẽ có chuyển biến tốt. không ngờ lại càng nghiêm trọng… khiến tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Nhưng ban đầu khi tôi bắt mạch cho ông ấy, mạch đập vẫn rất bình thường. Lẽ nào lại có sự xuất hiện của một bệnh nào khác? Hoặc là do không chịu kiêng kị?”
“ Ý của ông Bách là, bệnh của Trầm lão gia không quá nghiêm trọng đến mức vì thế mà mất?” Diệp Thu truy hỏi.
Bác sĩ Bách nhìn Diệp Thu lắc đầu nói: “ Bệnh tình bệnh lý thiên biến vạn hoá, chuyện này không thể nói chính xác được. Không một bác sĩ nào dám đảm bảo trăm phần trăm là mình sẽ chữa khỏi được cho một người bệnh. Nếu như dám đảm bảo điều đó thì chỉ có thể chứng tỏ đó là một tên lang băm.”
“ Ông Bách, khi nãy thím hai tôi có qua đây không?” Trầm Mặc Nùng nhìn bác sĩ Bách hỏi.
“ Có. Bà ấy vừa đi thì cô cậu đến.” Bác sĩ Bách thẳng thắn nói.
“ Tôi cũng thấy xe vừa lái qua, nên mới hỏi vậy. Thím hai không được khoẻ sao?” “ Không phải là không khoẻ, chẳng qua là đến khám sức khoẻ định kỳ thôi. Phụ nữ mang thai đều cẩn thận như thế ấy mà.” Bác sĩ Bách cười nói.
“ Thím hai có mang sao?” Trầm Mặc Nùng kinh ngạc hỏi.
“ Đúng thế. Đã được hai tháng rồi. Cô không biết sao? Thật đáng tiếc. Trầm lão gia chưa kịp nhìn thấy cháu mình ra đời đã đi rồi…” Bác sĩ Bách buồn bã lắc đầu nói.
ng0ctu231