Một tiếng giòn tan vang lên, chai rượu trên tay đồng thời rơi xuống đất, nện xuống mặt thảm tơ dày ở trong sương phòng, nhưng vẫn không thay đổi số phận bị vỡ tan tành của nó.
"A. Thật xin lỗi. Thật xin lỗi". Nữ quản lý kinh hoàng mà quỳ xuống, lấy tay nhặt mấy miếng thủy tinh vỡ kia, không cẩn thận cắt vào tay, máu đỏ vội trào ra.
Phong Tử liền nhíu mày.
Rượu đợi cả ngày còn chưa chạm miệng, đã bị ngươi ta làm rơi. Hơn nữa, ở trong mắt gã, lãng phí rượu là một chuyện không thể tha thứ.
Khoát tay, nói: "Cô đi ra đi".
"Dạ. Dạ". Nữ quản lý đáp ứng, bước vội ra ngoài.
Bầu không khí trong sương phòng thật sự quá nghiêm trọng khiến bốn chân nàng cứng ngắc, hô hấp cũng khó khăn.
Người quỳ chính là Hàn Ấu Lăng đó.
Nhân vặt đứng đầu Tô Hàng, gã cũng có đối tượng để quỳ sao? Trước kia, đều là ngươi khác quỳ trước mặt gã.
Nữ quản lý nhớ tới người đàn ông bị mình ngăn cản không chịu để bọn họ tiến vào, vừa xông vào trong, vừa xin lỗi mình.
Hắn có đôi mắt trong trẻo và nụ cười ấm áp, giọng nói dịu dàng dễ gần, là một ngươi đàn ông khiến người ta ngưỡng mộ.
"Hắn là ai nhỉ? Sao có thể bá đạo như vậy chứ?"
Không chỉ nữ quản lý bị cảnh này làm cho tay chân luống cuống, phạm sai lầm liên tiếp. Mà bọn công tử ca Tô Hàng nâng Hàn Ấu Lăng làm thủ lĩnh, xem gã là thần tượng càng đầy vẻ kinh ngạc, lộ vẻ không tưởng tượng nổi.
Thật mất mặt!
Thần tượng trong lòng liền vỡ tan như bong bóng, không hề có chút ảo tưởng nào nữa.
"Sao? Anh không dám uống sao?" Diệp Thu bưng ly rượu, từ trên cao mà nhìn xuống Hàn Ấu Lăng, hỏi.
"Diệp thiếu gia. Tôi không xứng". Hàn Ấu Lăng vẻ mặt áy náy nói.
"Đứng lên đi." Diệp Thu đưa mắt nhìn Hàn Ấu Lăng một cái, nói.
"Diệp thiếu gia. Tôi chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh".
"Tôi biết. Tôi nói rồi, tôi có thể từ trên người của anh, thấy bóng dáng của mình. Anh nghĩ thế nào, trong lòng tôi biết rõ. Ấu Lăng, đứng lên đi. Có thể nói ra những lời này, chứng minh anh vẫn xem tôi là bạn bè". Diệp Thu kéo Hàn Ấu Lăng, bưng ly rượu vang trong bàn cho gã.
"Cầm lấy. Chúng ta uống ly thứ ba này". Diệp Thu nói.
"Vâng. Diệp thiếu gia". Hàn Ấu Lăng cung kính. Kể từ hôm nay, gã là con chó trung thành của Diệp thiếu gia, bởi vì sự sợ hãi trong lòng, khiến cho gã rồt cuộc không dám có một tia phản kháng.
Đinh!
Ly hai người cụng nhau, sau đó đều tự uống cạn lv rượu thứ ba kính cho tình hữu nghị này.
Dưới sự chiếu rọi của ánh đèn mờ, sắc rượu như máu, mặt ngươi ửng đỏ.
"Các vị đang ngồi đều là bạn bè Tô Hàng, xin hãy chứng kiến cho anh em chúng tôi". Diệp Thu mỉm cười đánh giá bọn công tử ca bốn phía, vừa cười vừa nói.
Cả đám bọn họ nở nụ cưỡi cứng ngắc, nhưng trong lòng lại mong nhanh kết thúc cái tụ hội chết tiệt này.
Ở cùng với ngươi đàn ông này, quả thật giống như tra tấn đến chết.
Lý Thương Giới thờ ơ lạnh nhạt nhìn Diệp Thu thân mật ngồi cùng một chõ thi thầm hàn huyên với Hàn Ấu Lăng, liên nở nụ cười quỷ dị.
"Hắn đã tới. Vậy thì sao? Muốn phá thế cục sao?"
*******************************
"Khanh khách, cái đồ nhà anh thật là xấu. Cách như vậy mà anh cũng có thể nghĩ ra được. Đây không phải là ly rượu lật quyền cầm quân của ai đó trong lịch sử sao?", Tống Ngụ Ngôn mặc váy bò, mang thắt lưng nhỏ màu đen, chân mềm mại trơn bóng bắt chéo ngồi ở trên ghế sa lon, cưới ngất ngưỡng hỏi.
Nhiều ngày không thấy... cô gái nhỏ này càng lộ vẻ đầy đặn mê người. Không biết có phải là cố ý không, cách ăn mặc nóng bỏng như vậy, thật đúng là khiến người ta có ý nghĩ kỳ quái. Hơn nữa, phong cách hành sự của cô gái này mạnh mẽ lớn mật, ở trong chuyện kia cũng thích chiếm lấy quyền chủ động. Điều nay đối với Diệp Thu mà nói, cũng là một loại hưởng thụ cực kỳ khác lạ.
Nhớ tới lần trước hai người yêu đương vụng trộm trong phòng bếp, Tống Ngụ Thư lái xe trở về, nàng vẫn cố chấp mà ngồi xổm ở chỗ ấy của mình, bộ dạng liều mạng XXX của quí của mình, huyết khí trong cơ thể Diệp Thu lại bắt đầu sôi trào.
Diệp Thu muốn nói, hắn thật sự không phải là dê xồm, chỉ là không cẩn thận gặp phải một nữ lưu manh mà thôi.
"Là Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dân". Tống Ngụ Thư mặc đồng phục bằng sợi tổng họp màu sáng nói bổ sung.
Nàng không giống em gái thoáng như vậy, cho dù là ở trong nhà mình, cũng phần lớn thời gian mặc đồng phục. Mà xem như vậy, thật ra cũng có chút tương tự Trầm Mặc Nùng. Đương nhiên, cô gái như vậy cũng không phải là không biết lẳng lơ. Ngược lại, lúc hoan ái trên giường, các nàng cũng không bảo thủ. Điều đó cùng với ban ngày tạo thành dạng phong tình khác loại đối lập rõ ràng cũng là chất xúc tác trong quá trình tình thú.
"Đúng. Đúng. Chính là hắn. Em đã nói rồi. Em từng đọc cố sự này". Tống Ngụ Ngôn dốt mà bày đặt kiêu ngạo nói.
"Đều nói tầm bậy".
"Em cũng không biết nó gọi điện cho anh. Có quấy rầy anh không?" Tống Ngụ Thư nhìn về phía Diệp Thu, có chút áy náy.
"Không sao, vốn anh cũng muốn vào thăm một chút". Diệp Thu cười lắc đầu. Cô gái này tới tận bây giờ, vẫn khách khí với mình như thế. Xem ra mình đã lâu không tới, quan hệ giữa hai người ngược lại có chút lạnh nhạt.
"Đúng. Cho dù không có việc gì, hắn không thể tới thăm hai chị em ta sao? Ăn xong liền nghĩ tới bỏ chạy rồi à? Cô Phương Phương sẽ bỏ qua cho hắn sao". Tống Ngụ Ngôn nói dầy vẻ lưu manh.
Thấy bộ dạng này của nàng Diệp Thu liền nhớ tới lúc mới gặp Đường Quả. Chỉ là bây giờ Đường Quả đã thành thục rất nhiều. Có lẽ là vì nàng phải gánh trách nhiệm quá nặng.
Đường thị gởi gắm mơ ước và mong đợi của vô số người. Nàng nhất định phải khoe ra vị trí của mình.
"Có phải là hơi chuyện bé xé ra to không?" Tống Ngụ Thư trừng mắt nhìn em gái một cái, hỏi. Nàng cũng không thoáng như em gái, có thể tuy tiện nói chủ đề chị em chung một chồng.
Mặc dù chuyện này tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng, nhưng nàng cũng phải làm bộ không biết quan hệ của em gái với hắn. Đương nhiên, nàng cũng phải giả bộ là em gái căn bản không biết nàng và Diệp Thu đã xảy ra quan hệ vượt qua hữu nghị.
Nàng chưa từng thừa nhận. Không phải à?
Diệp Thu lắc đầu, nói: "Không hề chuyện bé xé ra to đâu. Anh hiểu Hàn Ấu Lăng rất rõ, nếu dùng tốt, người kia chính là một con chó ngoan, nếu dùng không tốt, rất có thể cũng sẽ bị hắn cắn".
"Bốn đại gia lộc lâu đời ở Tô Hàng đã qua hắn. Hàn gia thực lực tăng mạnh, anh rời khỏi Tô Hàng đã quá lâu, em mới tới, có một số mặt với Tô Hàng cũng không quen thuộc. Vậy liền hình thành cục diện một nhà bọn họ độc đại".
Ánh mắt Diệp Thu đặt lên đôi chân Tống Ngụ Ngôn đang đưa tới đưa lui, phân tích thế cục trước mắt của Tô Hàng. Bây giờ, chính là lúc dã tâm của Hàn Ấu Lăng đã bánh trướng tới mức nguy hiểm nhất định. Nếu không có người tới dội cho hắn một gáo nước lạnh. Có lẽ, hắn thật sự ở dưới sự xúc động, làm ra một số chuyện anh không muốn thấy".
"Cứ mỗi khắc luôn đề phòng một người như vậy, sẽ rất mệt". Tống Ngụ Ngôn cau mày nói.
"Sao không trực tiếp kéo hắn xuống?"
Diệp Thu nhìn chằm chằm vào Tống Ngụ Ngôn, xác định nàng nói ra những lời này thật không có tầm mắt.
Hắn cũng không phải chưa từng nghĩ kéo Hàn Ấu Lăng xuống. Nhưng, sau khi kéo xuống thì sao. Đổi ai lên đây?
Cách cục thế lực Tô Hàng bây giờ, có ý đồ của hắn ở bên trong.
Cho dù là khiến một nhà Hàn gia độc đại, hay là để cho Tống gia độc chiếm đứng đầu, cũng không hợp với lợi ích của Diệp Thu.
Đợi đến khi bọn họ giống như dậy leo lan lên tường, vươn cành lá ùn ùn, che lấp cả Tô Hàng, Diệp Thu dựa vào cái gì để khống chế bọn họ chứ?
Đây cũng là nguyên nhân Diệp Thu biết rất rò Hàn Ấu Lăng càng thích hợp làm người phát ngôn ở Tô Hàng hơn, nhưng vẫn chọn để Tống Ngụ Thư ở trên đầu gã.
"Ngụ Ngôn. Không nên nói lung tung". Tống Ngụ Thư mắng em gái mình. Nàng lo Diệp Thu sẽ hiểu lầm mình, nghĩ lời của em gái là mình mớm cho.
"Sao không cho em nói?" Tống Ngụ Ngôn không phục nói.
Diệp Thu khoát tay, vừa cười vừa nói: "Được rồi Ngụ Thư, em cũng đừng mắng Ngụ Ngôn. Trẻ con nói không cố kỵ. Anh biết nàng là vô tâm. Tất cả mọi người là người một nhà, không cần nói cố kỵ thế này thế kia. Anh mặc dù học chiêu dùng rượu tước binh quyền của Triệu Khương Dân, chẳng lẽ các em cũng thật cho anh là đế vương sao? Anh không có số này đâu".
Trong lòng Tống Ngụ Thư cảm động, nhưng ngoài miệng lại nói: "Nó nơi nào còn là trẻ con chứ? Anh cứ che chở cho nó. Quên đi, các người nói chuvện đi, em đi ngủ".
Cũng không quản hai người sau đó có hoạt động gì, Tống Ngụ Thư ngáp một cái, từ ghế sa lon đứng dậy, điệu đà đi lên lầu.
Thấy Diệp Thu nhìn về phía cài mông vểnh cao dưới lớp váy ngắn của chị mà ngẩn người, Tống Ngụ Ngôn liền đi về phía chỗ ngồi của Diệp Thư, dùng cái chân trắng phau đá vào đùi Diệp Thu, ánh mắt giảo hoạt nói: "Chị có phải rất gợi cảm không?"
"Ừ!". Diệp Thu thành khẩn gật đầu.
Hắn biết, bây giờ đáng nên kiên quyết lắc đầu, nói: "Chẳng gợi cảm chút nào. Làm sao bằng một phần mười em chứ?"
Nhưng mà, hắn thật sự không có cách gì lừa gạt mình.
"Anh có muốn chị ấy không?"
"Hả?"
"Muốn cũng không được. Anh nhất định phải muốn em trước mới được". Tống Ngụ Ngôn giương nanh múa vuốt mà nhào tới.
Vào lúc Diệp Thu mở thắt lưng nhỏ của nàng, hôn hít lung tung trong ngực nàng. Tống Ngụ Ngôn vừa rạng đùi, vừa thở hổn hển nói: "Anh lâu như vậy không tới, phía dưới của em cũng sắp mọc cỏ dài rồi. Diệp Thu, em cảnh cáo anh. Lần sau còn mấy tháng không tới thăm em, em không cắm anh mấy cái sừng mới lạ".
"A" "Đau" "Nhẹ chút" "Người ta chỉ nói đùa thôi mà".
Hai người ở trên ghế sa lon trong phòng khách, đấu đến không biết trăng sao.
Thật lâu sau.
Theo một tiếng rên rỉ thật dài, thân thể Tống Ngụ Ngôn mềm như bún.
Lông mi cong dài chớp chớp, vô cùng quyền rũ nói: "Em đủ rồi. Anh đi tìm chị đi. Nếu không, chị ấy sẽ trách em không nói nghĩa khí chị em".