“Ra ngoài” Sắc mặt Yến Thanh Phong sầm xuống nói.
“Vâng, mau ra ngoài mau ra ngoài”Quản gia lại vội vàng quát người ở ra ngoài.
Yến Kỷ Đạo đặt chén trà trong tay xuống, cười nói: “Anh, không cần phải kích động như vậy, một thành viên nhãi nhép của tiểu đội Tử La Lan, không đáng để anh để ý tới”.
“Không phải anh giận Diệp Thu, anh cảm thấy…. Sao Giang Yến Tử lại đồng ý cho Diệp Thu gia nhập tiểu đội Tử La Lan? Rốt cuộc là cô ấy đang nghĩ gì? Lẽ nào không biết, Diệp Trọng đã chết hai mươi năm rồi sao?” Yến Thanh Phong tràn đầy phẫn nộ nói.
Quả thật không phải hắn giận Diệp Thu, một thành viên của tiểu đội Tử La Lan vẫn không được hắn để ý tới. Hắn tức giận là vì sự phản bội của Giang Yến Tử, rõ ràng đã nói hai người không giúp đỡ nhau, sao hiện giờ lại để Diệp Thu gia nhập tiểu đội Tử La Lan, cũng chẳng nói với mình một tiếng?
“Anh, em cũng cảm thấy lạ. Phụ nữ trong thiên hạ mấy chục tỷ phụ nữ xinh đẹp hằng hà sa số. Dựa vào điều kiện của anh, con gái thế nào cũng không phải dễ như trở bàn tay sao?Cho dù muốn một công chúa, lẽ nào người ta lại cự tuyệt?”
“Sao cứ khăng khăng không từ bỏ, cứ ôm mãi cái cây Giang Yến Tử này, em thật sự không nhìn ra được, GIang Yến Tử này có chỗ nào tốt, tuổi tác lớn hơn anh, hút thuốc uống rượu, càng tệ là, trong lòng cô ta đã có người đàn ông khác rồi”.
Sắc mặt Yến Thanh Phong u ám nhìn em mình, nói: “Yến Kỷ Đạo, nếu em vẫn muốn làm anh em, thì đừng để anh nghe thấy một câu nói xấu cô ấy của em nữa”.
“Anh, em cũng chỉ muốn tốt cho anh”. Yến Kỷ Đạo giải thích nói.
Nhưng trong lòng lại cười nhạt, ai cũng nói anh mình tư chất siêu việt, là nhân vật đại biểu một thế hệ thanh niên Yến Kinh, còn cái gì nam Mộ Dung, bắc Kiều Phong
Hì hì, cũng chỉ vậy thôi.
Một người đàn ông vì một người phụ nữ đại động can qua, lẽ nào lại có tiền đồ gì?
“Đó là việc của anh, không cần người ngoài quan tâm”. Yến Thanh Phong nhìn Yến Kỷ Đạo một cái, kìm ném tức giận trong lòng, nói.
“Được được, em không quan tâm nữa. Thế bây giờ làm thế nào? Diệp Thu không chỉ gia nhập tiểu đội Tử La Lan, còn được Giang Yến Tử bổ nhiệm làm đội phó. Nghe nói hôm nay tiểu đội Tử La Lan có một cuộc thách đấu không mở mặt lên được, một mình Diệp Thu thách đấu với đội viên của tiểu đội Tử La Lan, vậy mà không ai đánh bại được hắn. Có lúc ngẫm lại, làm đối thủ với một quái vật như vậy, đúng là một chuyện không đơn giản.” Yến Kỷ Đạo xoay chén trà trong tay, giọng nghiêm trọng nói.
“Có một số việc là đã định, chúng ta không thể tránh được. Hắn đúng là một tai họa, vừa gia nhập tiểu đội Tử La Lan, bị người ta thách đấu là bình thường, hôm nay hắn biểu hiện ra thân thủ cường hãn, lại có thêm sự trợ giúp của Giang Yến Tử, thu phục tiểu đội Tử La Lan cũng không phải chuyện khó.”
“Đúng vậy, anh không có cách gì sao? Không thể chỉ nhìn hắn tiếp tục phát triển thuận buồm xuôi gió như thế. Hắn giống như bọt biển không ngừng hấp thu nước. Tới lúc hắn hút no rồi, chúng ta muốn động tới hắn càng thêm khó khăn”. Yến Kỷ Đạo vô cùng lo lắng.
Yến Thanh Phong nằm trên ghế sofa, khẽ xoa bóp huyệt thái dương có chút đau nhức của mình, trầm ngâm một lát, nói: “Chuyện của Diệp Thu anh có thể giải quyết. Tiểu đội Tử La Lan, không thể biến thành tiểu đội của Diệp Thu. Hơn nữa, anh có dự cảm. Hắn đang chú ý tới tiểu đội số 5. Tiểu đội Tử La Lan chỉ là bàn đạp của hắn mà thôi”.
Ngẩng đầu, nhìn Yến Kỷ Đạo hỏi: “Nghe nói gần đây em rất gần gũi với Đằng Ngọc của Đằng gia?”
“Vâng, tin tức của anh thật linh thông”. Yến Kỷ Đạo gật đầu.
“Đằng Ngọc và Diệp Thu cũng phát sinh mâu thuẫn?”
“Đằng Ngọc hận Diệp Thu thấu xương.”
Yến Thanh Phong vẻ mặt không thay đổi gật đầu, nói: “Người này có thể dùng tới. Lục Thiên không ở phía sau, thiếu đi cuộc sống công kích đúng là rất không hợp”.
“Em hiểu phải làm thế nào rồi” Yến Kỷ Đạo híp mắt nói.
Lúc ở văn phòng với thư ký của mình, điện thoại trên bàn vang lên, một tay luồn tới bắp đùi che lấp dưới chiếc váy ngắn của cô thư ký, một tay nhấc điện thoại, giọng trang trọng nói: “Alo, xin chào, tôi là Trần Vũ Lương”.
“Trần tổng, xin chào, tôi là Trầm Mặc Nùng” Trong loa truyền tới giọng êm tai của một cô gái.
“Ồ, ha ha, Trầm tổng, nghe danh đã lâu, không biết Trầm tổng hiện giờ đang ở Tô Hàng hay Yến Kinh. Sao lại rảnh rỗi gọi điện cho tôi vậy?” tay Trần Vũ Lương rút ra từ chỗ ẩm ướt ở bộ mông cô thư ký, thư ký ngoan ngoãn xé khăn giấy trên bàn giúp hắn lau chất dịch dính trên đầu ngón tay.
“Tôi ở Yến Kinh, Trần tổng là thế này, lúc tôi tới chi nhánh công ty ở Yến Kinh, nghe Hứa giám đốc nói hợp tác giữa Hoàn Á và Hoàn Vũ xảy ra vấn đề. Trước đây chúng ta không phải luôn hợp tác rất tốt sao? Sao Hoàn Vũ đột nhiên muốn hủy bỏ hiệp ước?” Giọng Trầm Mặc Nùng thành khẩn hỏi.
“Ha ha, chuyện này, càng nói càng dài. Hay là thế này, nếu Trầm tổng có thời gian, buổi tối cùng ăn bữa cơm? Chúng ta gặp mặt nói chuyện cho rõ, nói trong điện thoại cũng không nói rõ được” Trần Vũ Lương mỉm cười nói.
Trầm Mặc Nùng chần chừ một chút, nói: “Được rồi, buổi tối tôi dẫn Hứa giám đốc tới dự tiệc”.
“Ha ha, không thành vấn đề. Tôi và giám đốc Hứa cũng là bạn cũ”. Trần Vũ Lương cười ha ha nói. “Buổi tối tôi cho xe tới đón Trầm tổng và giám đốc Hứa, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh dùng cơm.” “Được, tôi đợi ở văn phòng” Trầm Mặc Nùng đồng ý, cùng lắm tìm vài cấp dưới trong công ty đi cùng, vấn đề an toàn chắc không thành vấn đề. Hoàn Vũ cũng là một công ty dạng tập đoàn lớn, có một Cố Trường Niên đã là tin xấu rồi, lẽ nào còn người thứ hai?
Sau khi Trầm Vũ Lương gác điện thoại, ngồi trên ghế chuẩn bị ngôn ngữ một hồi, rút điện thoại di động trong túi ra, gọi tới một số.
“Ông chủ, Trầm Mặc Nùng gọi điện tới. Tôi hẹn cô ta tối cùng ăn cơm”. Trần Vũ Lương cung kính nói.
“Uh, tìm một nơi yên tĩnh chiêu đãi khách” bên kia điện thoại vang lên giọng trầm của một người đàn ông.
“Vâng, ông chủ, tôi hiểu phải làm thế nào rồi”. Trần Vũ Lương đồng ý nói mặc dù không nhìn thấy người đàn ông đầu kia điện thoại, hắn vẫn đứng thẳng ngay ngắn, trên mặt giữ vẻ tôn kính kính sợ.
Danh hiệu của Diệp Thu ở đây là II117 nhất cử thành danh.
Không chỉ là đội viên tiểu đội Tử La Lan cùng với mấy trăm đội viên hậu bị chọn lựa trên toàn quốc mỗi ngày tập luyện nghiêm khắc, nhân viên ý tá trong căn cứ, học giả chuyên gia trong phòng thí nhiệm và các nhân viên hậu cần khác đều như sấm đánh bên tai đại danh của Diệp Thu, mỗi người đều truyền tụng kỳ tích của Diệp Thu.
Lấy lực một mình thách đấu tiểu đội Tử La Lan, khai sáng lịch sử Tử La Lan.
Trước khi sự việc xảy ra, mọi người đều coi hắn là kẻ điên.
Nhưng chuyện bày ra trước mắt, sau khi Diệp Thu thắng hết mọi kỷ lục chiến thắng toàn tiểu đội, kẻ điên này lại thành thần tượng
Giả bộ có thực lực là hoành tráng
Cá lớn nuốt cá bé, đó là chân lý vững chắc không thể phá bỏ. Đặc biệt là trong tiểu đội đặc biệt do các thiết huyết tạo thành, thực lực càng đóng vai trò quan trọng.
Nắm đấm không đủ cứng, nói chuyện cũng không đủ vang.
Diệp Thu lập uy vô cùng thành công, mỗi thành viên của tiểu đội Tử La Lan nhìn hắn với con mắt tràn đầy kính nể, còn có chút kính sợ và đấu chí hừng hực thiêu đốt.
“Thế nào? Biểu hiện của tôi không tồi chứ?” Diệp Thu ngồi trên bàn làm việc của Giang Yến Tử, rút một điếu thuốc từ gói thuốc trên bàn cô, lại rút bật lửa từ túi mình ra châm.
“Không tệ, vượt ra ngoài dự liệu của tôi” Giang Yến Tử nói.
Cũng rút một điếu thuốc ngậm trên miệng, lục lọi một hồi, mới nghĩ ra bật lửa đã bị Diệp Thu lấy mất, nói: “Đưa bật lửa cho tôi”.
“Gì?”
“Cho mượn dùng bật lửa chút”.
“Không cho mượn”.
“Cậu….” Giang Yến Tử tức suýt chút nữa đạp bàn, “Vừa nãy không phải cậu nói thuốc rượu không phân nhà sao?”
“Nhưng tôi không nói bật lửa cũng không phân nhà”.
“Diệp Thu, tôi nghĩ cậu đã quên mất, tôi là cấp trên của cậu” Giang Yến Tử vẻ mặt lạng lùng nói.
“Vậy thì sao?” Diệp Thu nhún nhún vai, nhét tàn thuốc mình đã đốt một nửa trong tay vào tay Giang Yến Tử, nói: “Nào, thỏa cơn nghiện, tôi có có việc phải về trước”.
Giang Yến Tử bóp tàn thuốc còn một nửa dở khóc dở cười, lúc định dí nó vào gạt tàn, đột nhiên dừng động tác này lại.
Thấy Diệp Thu đã đi ra ngoài, cửa văn phòng cũng đóng chặt, Giang Yến Tử đặt nửa điếu thuốc lên môi, hút lấy hút để.
Tên xấu xa này.
Diệp Thu vốn muốn mời người phụ nữ Giang Yến Tử này ăn bữa cơm, dù sao mình có thể gia nhập tiểu đội Tử La Lan cũng là công lao của cô, các trình tự phê thẩm không phải chỉ vài câu nói là có thể làm xong.
Nhưng nhớ tới Trầm Mặc Nùng từ Tô Hàng xa xôi tới đây, Diệp Thu muốn ở cùng cô đã, dù sao sau này giao ban với Giang Yến Tử, cơ hội hai người hợp tác còn dài mà. Lúc đó mời cô ăn cơm cũng chưa muộn.
Lúc đang lái xe chạy về nhà, điện thoại trong túi vang lên.
Diệp Thu móc ra nhìn, màn hình hiển thị cuộc gọi đến là số của Trầm Mặc Nùng.
“Tan ca rồi? bây giờ anh tới đón em” Vẻ mặt Diệp Thu tươi cười nói
“Diệp Thu, tối em không ăn ơm cùng anh được” Trầm Mặc Nùng nói.
“Có việc?”
“Uh, Trần Vũ Lương của công ty Hoàn Vũ mời ăn cơm, việc hợp tác giữa công ty em và Hoàn Vũ xảy ra vấn đề, phải gặp mặt nói chuyện” Trầm Mặc Nùng giải thích giống như người vợ không thể về nhà.
“Lại là Hoàn Vũ?” Diệp Thu nhíu nhíu mày. Nhớ lần trước Trầm Mặc Nùng xảy ra chuyện cũng là ăn cơm cùng tên giám đốc háo sắc của Hoàn Vũ mà ra.
Trước đây, Trầm Mặc Nùng vẫn chưa phải là người phụ nữ của mình, Diệp Thu đã không muốn cô bị người khác chạm tới. Bây giờ, hắn càng không muốn người đàn ông khác chú ý tới Trầm Mặc Nùng.
Nghe thấy ngữ khí của Diệp Thu, Trầm Mặc Nùng cảm thấy trong lòng vui thích, giọng cũng thêm dịu dàng, nói: “Không sao, em sẽ dẫn giám đốc Hứa Bằng và giám đốc bộ phận công quan Triệu Nguyệt đi cùng. Bọn họ không dám làm loạn đâu. Quả Quả hôm nay không có việc gì, anh có thể ăn cơm cùng em ấy không?”
“Được thôi, anh gọi điện thoại hỏi cô ấy có rỗi không” Diệp Thu nói.
Cúp điện thoại, Diệp Thu lại nhíu mày, có vết xe đổ từ trước, Diệp Thu rất có thành kiến với người của Hoàn Vũ.
“Tiệc mà không phải tiệc vui” Lấy ngón tay đánh vào bàn phím, mắt Diệp Thu híp thành một khe hở rất nhỏ.
Tiểu Mùi