Giống như sát thủ sau khi hoàn tất huấn luyện, đều phải nhận nhiệm vụ tùy mức độ khó mà tăng tiến bài danh, bài danh càng cao, nhiệm vụ càng khó, giá cả cũng cao ngất.
Diệp Thu sau khi hoàn thành huấn luyện thì cũng không có nhiệm vụ thử thách gì, cũng chỉ là đi lịch lãm đó đây, hắn cũng một lần nữa được Diệp Không Nhàn giảng giải cho hắn nhận thức về thế giới này.
Trực giác của một sát thủ khiến Diệp Thu nhận ra một người không giống bình thường, đặc biệt là đôi giày cao gót rất hấp dẫn ánh mắt hắn, tỉ mỉ quan sát tư thế cùng sát ý của đối phương để xác định tính chân thực trong trực giác của mình.
Gót giày của Ngân Nhãn thuộc loại châm dài, trong tư liệu của Diệp Thu, nếu đôi giày này không có gì cổ quái thì mới là chuyện cổ quái nhất.
Nhưng hắn không nghĩ ra được đôi giày là sản phẩm của công nghệ cao, ống giày còn có thêm dây cột màu trắng che đi nòng súng, không ngờ còn bắn được ra đạn.
Muốn dùng kế bắt người, không ngờ bị người dùng kế, hối cũng không kịp, khoảng cách làm quá gần.
Viên đạn gào thét bay tới trán mình, Diệp Thu có thể nhìn rõ màu đen cảu đầu đạn, một màn kế tiếp khiến cho người ta hoa mắt. Viên đạn sắp bay vào đầu Diệp Thu thì đột ngột dừng lại, đầu tiên là vi phạm nguyên lý vật lý học, hơn nữa viên đạn lại vẫn lơ lửng trên không trung, không có rơi xuống. Tựa như một hiện tượng quỷ dị làm người ta rét lạnh, như một bàn tay vôm hình đột nhiên tóm lấy viên đạn vậy.
"Đây là......." Ngân Nhãn trừng mắt há miệng, thậm chí chân vẫn còn trong tay Diệp Thu cũng không vùng vẫy nữa.
Vốn là khi bắn xong viên đạn, chắc chắn phải nhân cơ hội thu chân, sau đó luân phiên công kích.
"Đây là cái gì?" Diệp Thu cũng tràn ngập nghi hoặc.
Vì sao lại gặp tình huống này? Lẽ nào là cái gọi là dị năng (công năng đặc vị ^^)?
Bộp.
Trong lúc Diệp Thu đang tiến hành suy đoán hiện tượng, viên đạn đang lơ lửng trên không rút cuộc rơi xuống đất.
Diệp Thu chợt hiểu ra, trong lúc vô tình mình đã thao túng quỹ đạo viên đạn, khi Diệp Thu cảm giác được nguy cơ tràn ngập thì lòng hắn không kinh hoàng, mà trong nháy mắt rơi vào một thế giới kì diệu, trong thế giới này hắn tràn ngập sức mạnh, chính là không gian của hắn, không có gì không nắm được, không gì không làm được.
Tinh thần hắn chuyên chú nhất từ trước tới nay, trong đầu đột nhiên như chìm trong ánh nắng mai, toàn bộ thân thể bỗng nhiên như tắm suối nước nóng, mà chiếc nhẫn Phệ hồn trên tay như cảm ứng được, phù văn cũng nhanh chóng chuyển động xoay tròn.
Có lẽ chỉ là cảm giác chợt lóe qua, Diệp THu cũng không có biện pháp phân biệt rõ, hắn chỉ nhớ mình nhìn chằm chằm vào viên đạn, như vô số lần mình được huấn luyện, sau đó kì tích xuất hiện, viên đạn không thể di động chút nào, mà cảnh trước mặt cũng như ước muốn, thực sự thành công sao? Chính là dùng ý niệm thao túng vật thể?
Như vậy điều khiển viên đạn bay trở về không phải là có thể giết ngược lại địch sao?
Dùng mắt điều khiển? Hay là dùng sóng tinh thần?
Tâm tư Diệp Thu khẽ động, hắn nhớ tới Keli Nuo người phụ nữ chỉ đứng yên tại chỗ, cũng khiến hắn không có biện pháp nhúc nhích, có phải mình cùng có thể làm được như nàng?
Diệp Thu rất muốn nhanh giải quyết cô ả trước mặt để về gặp Long Nữ và Kristy để tìm hiểu rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
"Anh muốn làm gì?" Ngân Nhãn mở miệng, không ngờ Diệp Thu vốn là loại người phi nhân loại.
NLMBERONE là tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới, bọn họ không những dạy Ngân Nhãn giết người, mà nàng còn có thân phận là cháu gái người đứng đầu tổ chức NLMBERONE, thân phận tương đối đặc thù, cho nên có thể xem một số thông tin tối mật.
Nàng biết trên thế giới này có những tồn tại như thế, cũng là một trong những tồn tại thuộc thiên giới, nàng cực kì có hứng thú giao tiếp với bọn họ, thực lực của những người này khiến người khác cực kì kiêng kị, hơn nữa mỗi người một tuyệt học.
Trong tổ chức NLMBERONE cũng có trường hợp lợi hại như vậy, nhưng bọn họ chỉ là người đã qua cải tạo gen, so với dị năng giả thuộc thiên giới cách biệt một trời.
Khi nàng nhận nhiệm vụ ám sát, cũng đã xem qua tư liệu của Diệp Thu bên trên cũng không ghi hắn có ghi hắn là dị năng giả của thiên giới, nhưng một màn vừa rồi, không phải dị nưng thì là cái gì?
Diệp thu nhún vai cười nói: "Tôi cũng không rõ lắm, hay nói cách khác, tôi không trả lời câu hỏi nào của cô, bởi cô vẫn chưa trả lời tôi."
"Vậy hẹn gặp lại." Ngân Nhãn trong nháy mắt tốc bộ quần áo gió lên. Trong khi Diệp Thu còn đang ngơ ngẩn nhìn bộ ngực to lớn của nàng, thì một cỗ khói không mùi không vị từ đó là phun ra, trong nháy mắt Ngân Nhãn như hòa vào làn khói tan biến đi.
Diệp Thu không dám sơ xuất, nín thở thì một đạo ánh kim lóe lên, thân thể Diệp Thu trong nháy mắt lùi về sau, phía sau chính là chiếc xe thể thao của Ngân Nhãn, thân thể hắn liền ngã vào buồng lái.
Đến khi khói ở ngoài chiếc xe tản đi, thì Ngân Nhãn đã biến mất vô tung.
"Cô gái này, thực sự thú vị." Nhìn Phấn Lĩnh Lộc sơn, Diệp Thu cười.
Ngân Nhãn chỉ có phút chốc thời gian, nàng không có khả năng chạy ra cánh đồng hoang vu dưới chân núi, khả năng duy nhất chính là nàng chạy lên Phấn Lĩnh Lộc sơn. Mà đường núi lại không có khả năng chạy xa, cho nên chắc chắn nàng tìm kiếm chỗ nào đó để ẩn thân.
Cũng không phải Diệp Thu không đuổi được nàng, chỉ là hiện tại lưu nàng lại có ích cho bố cục long xà hỗn tạp ở Hồng Kong, nếu như thêm nàng vào nữa, có thể sẽ càng thêm thú vị.
Nín thở đến khi khói ở bên ngoài tan hết đi, Diệp Thu mới đóng cửa xe, sau đó lấy chìa khóa, nổ máy phóng đi, bỏ lại làn khói mờ phía xa.
Tuy rằng không tóm được cô nàng xinh đẹp kia,, nhưng lại kiếm được một chiếc xe, coi như là bù đắp nho nhỏ đi. Lần thứ hai Diệp Thu mở cửa xe, chính là lúc hắn đến chân núi Phấn Lĩnh Lộc sơn, đám Trầm Mặc Nùng vẫn đứng ở bãi đỗ đua xe chờ hắn, còn đám người mê xe, bọn họ cũng không có rời đi, mà muốn nán lại để gặp tân xe vương mà Lưu Dịch Tư vừa mới chủ động nhận thua.
Chiếc xe thể thao của Diệp Thu vừa ngừng lại, đoàn người đã đồng thanh hô.
"Xe vương."
"Xe vương."
..............
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Bảo Nhi kích động đến đỏ ửng, hưng phấn chạy lại cầm tay Diệp Thu, sau đó vẫy tay với đám người.
"Xe vương."
"Xe vương."
........~
Đoàn người hô càng thêm vang dội, bọn họ hét đến khản cổ, trong lòng hưng phấn khó kìm, có thể chứng kiến một xe vương mới lên ngôi, đó là vinh dự cỡ nào?
Có vài người lấy ra điện thoại di động quay phim chụp ảnh Diệp Thu, bị Diệp Thu chặn lại.
"Em muốn làm xe hậu." Lâm Bảo Nhi phụng phịu nói.
Diệp thu nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng, nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Diệp Thu lên tiếng, tự nhiên có người mang xe lại cho hắn, dưới sự hò hét, vô tay vang dội, một đoàn người lên xe chạy đi.
Trở lại Thâm Thủy Loan số 3 Diệp Thu không có nói chuyện với tam nữ, chỉ nói với Tây Môn Hướng Đông mọt tiếng, sau đó lái chiếc Mercedes-Benz màu bạc của mình chạy đi.
Đến cổng vào đại lộ Tân Hải, một chiếc Audi màu đen đã đỗ ở ven đường, Diệp Thu dừng lại phía trước chiếc audi, Tiểu Bạch từ trong xe thò đầu ra.
"Thế nào? Có chuyện gì mới không?'' Diệp Thu cười hỏi.
Tiểu Bạch lắc đầu, đồng thời xòe hai tay nhún vai.
"Không có gì, chuyện này tạm thời bỏ qua, hôm nay cũng muốn nghỉ ngơi cho tốt, thiên giới đại hội sắp tới rồi, nếu như cậu bị thương, sẽ có người không tha cho tôi." Diệp Thu cười nói.
Bởi vì chuyện tổ chức Độc xà vẫn do Tiểu Bạch phụ trách, án mạng của An Thiết cũng do hai người phụ trách, vì thế Diệp thu đã giao chuyện tìm kiếm hành tung của nữ phân thần bí kia giao cho Tiểu Bạch, đầu từ vào lượng lớn tâm huyết, cho tới bây giờ vẫn chưa có tiến triển gì, Tiểu Bạch đã mất kiên trì.
Tiểu Bạch gật đầu, không nói nhiều lời.
"Đi thôi, chúng ta gặp Long nữ, tôi nghĩ cậu biết nàng ở đâu." Diệp Thu cười nói.
Tiểu Bạch nhìn thấy Diệp Thu, hai mắt không khỏi sáng ngời, nhìn trên dưới Diệp Thu một phen sau đó nói: "Xem ra anh đã gặp kì ngộ gì đó, thực lực đột nhiên tăng mạnh."
"Tôi hiện tại đạt trình độ nào?" Diệp Thu cười hỏi.
"Thứ vương cấp." Kristyna ở bên trái lạnh băng phun ra một câu.
npq91