Bọn họ thành lập tụ điểm này là để bắt cóc Nhiễm Đông Dạ, hơn nữa ép cô quay một số video…
Với mục đích như vậy, tất nhiên không thể ở khu nhà cấp cao phòng lớn được. Mà chọn khu dân nghèo khá vắng vẻ này. Đây là địa điểm hoạt động trước đây của thành viên phân hội hội Hắc Long ở Hong Kong . Lần này người của Mitsui Viêm cần, bọn họ liền cung cấp.
Ngực Phục Bộ Vĩ bị trọng thương, đau ê ẩm.
Trong miệng có cảm giác mặn tanh bị hắn ra sức nuốt xuống.
Hắn biết đó là máu nội tạng bị thương mới chảy ra.
Một quyền này đúng là rất có lực khiến hắn chịu thương tổn vô cùng nặng.
Không nằm lâu trên đất, hai chân hắn đột nhiên đạp mạnh, cơ thể liền đứng dậy như thiết bản kiều hình chữ thập.
Hắm không dám nằm trên đất cọ xát quá lâu, lo lắng Diệp Thu sẽ thừa thắng xông lên.
Ra ngoài lăn lộn luôn phải đề phòng.
Diệp Thu bị tên quỷ NB
đánh lén chém mấy đao, trong lòng phẫn nộ. Mình cũng đánh lén, giơ nắm đấm ra lại thu được hiệu quả không tệ. lúc này tâm trạng của bạn Diệp Thu mới trở nên vui vẻ.
Ánh mắt nhìn Phục Bộ Vĩ lại dịu dàng hòa nhã đi nhiều, cũng không có sát khí nặng như vậy nữa.
“Ngươi quả nhiên là cao thủ” Phục Bộ Vĩ xoa ngực, như vậy mới làm mình nhanh hồi phục. Mắt lại nhìn chằm chằn vào Diệp Thu, giọng lạnh lùng nói.
Mặc dù là đang ca ngợi ngợi người ta, nhưng lời nói ra lại khiến người khác sống lưng toát lạnh
“Ngươi cũng nhìn ra rồi sao?” Diệp Thu vui vẻ nói
“Đáng tiếc, ngươi vẫn phải chết. Ngươi lăng nhục danh dự của một Ninja” Phục Bộ Vĩ hung dữ nói.
“Vậy sao? Đánh ngươi một quyền chính là lăng nhục?” Diệp Thu hỏi, thầm nghĩ nếu hắt nước tiểu lên mặt hắn sẽ là điều gì?
Đương nhiên, Diệp Thu cảm thấy bây giờ mình là người có địa vị rồi, không thể làm chuyện không có tố chất như vậy được.
Hắn vừa nãy đã nhìn ra được vào trong đầu hẻm này chỉ có một con chó đen. Nếu lát nữa tên này phản kháng quá kịch liệt sẽ kéo cả chó đen vào lăng nhục hắn một trận.
Bụng ngực đau đớn, một quyền của Diệp Thu đúng là không nhẹ.
Phục Bộ Vĩ dùng chân hất trường đao lên, sau đó tạo dáng khẩu lồi rất kỳ lạ.
Chân trái khẽ thu lại, người nghiêng về trước.
Đao dài kéo theo, mũi đao cách mặt đất không tới ba cm.
Miệng lẩm bẩm cũng không biết đang nói gì “Vạn xuyên tập hải đấu”.
Phục Bộ Vĩ hét lớn một tiếng, đao dài trong tay đột nhiên giơ lên giống như khảm tầng viền vàng.
Cơ thể vọt tới trước, một đao cắt thẳng tới bụng Diệp Thu.
Vạt đao đó mang theo cả kim quang óng ánh truyền tới khiến lạnh cả người.
Sát thế!
Lấy sát thành thế làm sát trận.
Diệp Thu là lần đầu tiên chiến đấu với Ninja, vẫn không quen thuộc với phương thức tác chiến thế này của họ.
Nhưng so với những người Thiên Giới kia, tấn công ở mức độ này đúng là quá thường rồi.
So với thủ đoạn bá đạo ác tâm khi mình mới tới Hong Kong đánh chết Lôi Sơn máu quỷ vẫn còn kém xa.
Đương nhiên mọi chuyện đều có biến số.
Mọi chuyện trước khi kết thúc, Diệp Thu cũng không dám chủ quan.
Oan trong tay hắn lại hất ra một mảnh ngân quang để bảo vệ trước ngực.
Phục Bộ Vĩ chém liền ba mươi chín đao, vẫn không làm Diệp Thu bị thương, chỉ là không ngừng vang lên tiếng hai binh khí va chạm vào nhau.
Vù !
Phục Bộ Vĩ đột nhiên lắc mình một cái rồi lùi lại.
Lần này lại bày ra tư thế khác.
Hai chân đứng thẳng, mắt nhắm chặt, tay trái để ngang trước ngực, tay phải nhếch hai ngón tay trước mặt.
Trong miệng lại như đang lẩm bẩm gì đó, hình gì là đang niệm tụng khẩu quyết gì đó.
Có bài học lần trước, Diệp Thu tất nhiên không muốn tiếp tục cho hắn cơ hội tấn công.
Một tay nắm chặt oan, người nghiêng về trước liền chủ động tấn công Phục Bộ Vĩ.
Hắn muốn đánh loạn tiết tấu tấn công của hắn, giành thế chủ động về tay mình.
Quả nhiên thấy Diệp Thu xông tới, Phục Bộ Vĩ chau mày, càng ngâm tụng nhanh hơn.
“Vạn xuyên tập hải trận”.
Cơ thể Phục Bộ Vĩ lại đột nhiên biến mất, lại được lớp sương mù dày đặc cuốn đi.
Chỉ là màu sắc sương mù lần này hơi đậm.
Hơn nữa, dọc theo hắn Diệp Thu làm đủ các loại động tác né tránh và mê hoặc.
Màu sắc của sương càng lúc càng đậm, càng lúc càng bao phủ rộng xung quanh, cuối cùng vây lấy Diệp Thu
Trận thế!
Thật giống như một mê trận… mắt không thể nhìn, tai không thể nghe. Chỉ có thể dựa vào cảm ứng của võ giả xuất sắc để ngăn địch.
Luồn!
Từ tay tới tâm, khi Diệp Thu cảm giác được phía sau có nguy hiểm, liền nhanh chóng chặn oan trong tay tới.
Không ngờ, phía sau đúng là vang lên tiếng ầm va chạm trong trẻo.
Diệp Thu đột nhiên xoay người, một quyền đập tới chỗ khí lưu nhấp nhô phía sau.
Thất bại rồi, thân ảnh Phục Bộ Vĩ lại biến mất.
“Ninja chó má gì? Chỉ là chơi trò trốn tìm kiếm lợi, hoàn toàn chỉ là một kẻ nhu nhược” Diệp Thu thầm nguyền rủa trong lòng.
“Nhất định phải ép hắn xuất hiện” Diệp Thu đưa ra quyết định, liền bắt đầu tìm kiếm cơ hội.
Phục Bộ Vĩ lại tấn công mấy lần, nhưng đều bị Diệp Thu linh hoạt chặn lại. Diệp Thu nghe thấy có tiếng vỡ tan như xé vải. Lần này là lúc oan của Diệp Thu chặn lại, bị mũi đao dài của Phục Bộ Vĩ vạch tới ngực.
Quần áo trước ngực rách tan, da thịt bị vạch thương, xuất hiện một lỗ hổng hẹp dài.
May mà Diệp Thu dùng oan chặn được phần lớn lực tấn công của đao dài, chỉ là đầu mũi đao tiếp xúc với cơ thể mình.
Mà bắp thịt Diệp Thu cũng vô cùng kinh người, không bị lực nặng của hắn chém mà chỉ bị đè xuống, đau đớn ở ngực hoàn toàn chọc giận Diệp Thu.
Diệp Thu không trốn tránh, đứng im lặng trong sương mù dày đặc, giống như một thợ săn giỏi đang chờ con mồi chủ động tới.
Khí lưu xung quanh không ngừng quay cuồng, đó là không khí lúc Phục Bộ Vĩ di chuyển nhanh.
Không khí có tần suất lưu động cố định, nếu có thể cảm nhận được điều đó, có nghĩ là bạn có thêm một đôi mắt, một đôi mắt không thể xem thường.
Rống!
Lần này Phục Bộ Vĩ không bổ mạnh tới mà chọn cách đâm thẳng xảo trá âm hiểm.
Đao dài lặng lẽ nhẹ nhàng đâm tới bụng Diệp Thu.
Diệp Thu hành động rồi.
Chỉ là cơ thể khẽ di chuyển sang bên trái, tránh né đơn giản như vậy lại khiến một đao nhẹ nhàng lặng lẽ của hắn thất bại.
Sau đó tay Diệp Thu nhanh chóng duỗi ra.
Lúc Phục Bộ Vĩ chưa kịp rút về, tay Diệp Thu bắt được võ sĩ phục bó sát người trên người hắn.
“Cho ngươi phản kháng” Nắm đấm của Diệp Thu đánh tới cổ Phục Bộ Vĩ.
“Cho ngươi phản kháng” Lại một nắm đấm nữa đánh tới cằm Phục Bộ Vĩ.
Lúc Phục Bộ Vĩ chịu đựng cơn đau rút đao về, Diệp Thu bỗng ném một lực lớn tới nện cả người Phục Bộ Vĩ lên tường.
Không đợi hắn rơi xuống, thân hình Diệp Thu nhanh chóng di chuyển tới.
Nhân lúc hắn bị thương, phải lấy mạng hắn.
Bốp!
Phục Bộ Vĩ đang rơi trong không trung, lại nhảy lên trong không trung, Diệp Thu lại một cước dẫm lên ngực hắn.
Loảng xoảng!
Dưới sức ép của khối lực lớn của Diệp Thu, người Phục Bộ Vĩ nện mạnh trên sàn nhà, tiếng bịch lớn vang lên, căn phòng cũ nát lại lần nữa lung lay.
Đau nhức!
Lục phủ ngũ tạng lệch vị cơ thể giống như đều rời khỏi khung.
Phục Bộ Vĩ không biết hắn làm thế nào tìm ra mình trong lớp sương mù dày đặc đó.
Hắn là một Ninja thượng, luôn tràn đầy tự tin với tốc độ của mình. Nhưng không ngờ vẫn có người tốc độ còn nhanh hơn mình. Nếu không cho dù hắn có thể tìm ra được quỹ tích chuyển động của mình, cũng không thể theo kịp tiết tấu của mình.
Võ công thiên hạ chỉ có nhanh là không bị phá.
Bị người như vậy đánh bại, đối với một Ninja cao thủ mà nói đó là sỉ nhục, nên tay phải Phục Bộ Vĩ máu me đầm đìa nắm chặt đao dài, vẫn muốn tiếp tục phản đòn, lần này Diệp Thu không cho hắn cơ hội.
Tiến trước một bước, chân phải đạp lên trên ngực Ninja thượng cao quý Phục Bộ Vĩ.
“Ninja thượng sao? Thực lực cũng chỉ như vậy thôi” Diệp Thu chế nhạo nói. Hắn bị người ta chém một đao, bây giờ có cơ hội dẫm nát hắn dưới lòng bàn chân, phải nói vài câu mát mẻ châm chọc mới đủ.
“Sỉ nhục danh dự Ninja Giáp Hạ, đều phải chết” Phục Bộ Vĩ nói xong câu hung ác, miệng lại thấy ngọt, liền phun ra một ngụm máu đen.
“Yên tâm đi, có cơ hội ta sẽ tìm tới thôn Ninja Giáp Hạ” Diệp Thu cười nói. Một chân dùng lực dậm mạnh trên ngực Phục Bộ Vĩ. Hắn biết nhưn vậy sẽ tạo nên thương tổn lớn hơn cho hắn.
Người này, Diệp Thu định bắt hắn làm tù binh.
Bạn nghĩ xem, một tù binh Ninja thượng NB, tới lúc đó để hắn đi chỉ điểm Mitsui, thật có sức thuyết phục biết bao.
Những thứ khác đều có thể làm chứng, Ninja thế này không thể làm giả được?
Huống hồ người này hình như còn là người có máu mặt.
Tiểu Bạch đã đánh ngất Mitsui Minh Tín, bước nhanh tới trước mặt Diệp Thu, từ trong túi rút ra lọ thuốc đổ trên vết thương của Diệp Thu.
Diệp Thu đau tới tận tim, nói thẳng “Đổ ít thôi, đừng lãng phí như vậy. Tôi chỉ bị thương ngoài da, một chút là đủ rồi”.
Thứ này chính là bảo bối, dùng hết rồi, Long Nữ chưa chắc đã có thể làm ra lọ nữa. Tiểu Bạch nhìn Diệp Thu, lo lắng trong ánh mắt khiến Diệp Thu lập tức ngậm miệng lại. Chỉ có thể ngoan ngoãn đứng để mặc Tiểu Bạch rắc bột thuốc ngàn vàng khó kiếm lên trên vết thương của mình.
“Tôi không sao rồi, đừng lo lắng” Diệp Thu vuốt má Tiểu Bạch, nhẹ nhàng an ủi.
Tiểu Bạch gật đầu cất thuốc vào trong túi.
“Chúng ta đi thôi” Diệp Thu nói, liền kéo Phục Bộ Vĩ đã mất đi khả năng hành động đi ra ngoài.
Tiểu Bạch tới nhấc Mitsui Minh Tín dậy, vì hắn đã ngất nên Tiểu Bạch chỉ có thể ném hắn trên đất rồi kéo hắn đi.
Tiểu Bạch thích sạch sẽ, bình thường lúc rảnh rỗi đều đeo găng tay trắng, bảo hắn ôm người đàn ông NB này trong lòng là điều không thể.
Bịch!
Diệp Thu vừa dùng chân đá tung cửa phòng, một viên đạn liền bắn tới.
Viên đạn bắn trên ván cửa, liền đánh đổ tấm ván gỗ có niên đại rất lâu này xuống.
“Cẩn thận, bên ngoài có tay súng bắn tỉa”. Diệp Thu hô, kéo Phục Bộ Vĩ lại trốn vào trong phòng, tìm che chắn tốt nhất.
Phục Bộ Vĩ không tới một mình.
Hắn dẫn theo một đám cao thủ, những người này đều là người trong đội Ninja và bộ phận tinh anh trong hội Hắc Long.
Chỉ có điều Phục Bộ Vĩ cho bọn họ ở ngoài cửa.
Vốn tưởng mình hắn vào trong là có thể giải quyết gọn Diệp Thu và đồng bọn của Diệp Thu. Nhưng trời không toại nguyện lòng người, sự việc hình như lệch khỏi dự đoán hoàn toàn.
Hắn bị Diệp Thu giải quyết, điều nhục nhã hơn chính là hắn trở thành tù binh của Diệp Thu.
Cho nên người mai phục bên ngoài lại có một tàng tác dụng khác.
Giết chết Diệp Thu, hoặc là giết chết mình.
Nghe thấy tiếng đạn vang lên trên ván cửa, lại thấy Diệp Thu nhấc mình như nhấc con rối đồ chơi vứt người mình tới chân bàn, trong lòng Phục Bộ Vĩ lại có chút khoái ý.
“Cho dù mình có chết cũng không thể để người khác sống dễ dàng” tư tưởng của người NB nhỏ hẹp từ xưa tới nay.
Diệp Thu giống như cảm giác được sự hả hê của Phục Bộ Vĩ, liền một nắm đấm đánh ngất hắn.
Từ tỏng ngực rút ra tử mẫu bộ hồn thương của hoàng kim mẫu thương, người dính chặt vào góc tường, nhưng không dám tùy tiện thò đầu ra.
Không biết đối phương có bao nhiêu tay súng bắn tỉa, một khi lộ đầu ra rất có thể sẽ trở thành bia ngắm của họ.
Mặc dù kỹ thuật bắn súng của hắn và Tiểu Bạch đều rất tốt, nhưng tầm bắn của súng ngắn dù sao cũng có hạn. Nếu nơi đối phương mai phục quá cao quá xa, bọn họ cho dù phát hiện ra mục tiêu cũng có thể làm gì? Hoàn toàn không đánh được.
Súng bắn tỉa thì lại khác. Ngoài nghìn mét vẫn có thể dễ dàng bắn trúng mục tiêu.
Diệp Thu từ vỏ đạn lăn dưới chân, biết được bọn họ dùng súng là của công ty chế tạo vũ khí đạn dược Barrett Mỹ sản xuất “Vua trong các loại súng ngắm loại nặng”. tháp súng ngắm Berry.
Tầm bắn ngắm của khẩu súng này lên tới hai km, đạn có thể dễ dàng xuyên thủng xe thiết giáp bọc thép ngoài một km.
Nếu phối hợp nhiệt thành như hiển thị trên súng bắn tỉa, ngoài khoảng cách xa, có thể dễ dàng xuyên thủng tòa nhà mục tiêu, ngắm bắn chuẩn xác phần tử khủng bố trốn sau tường, uy lực kinh người. Tạ trời tạ đất, may mà họ không phối hợp nhiệt thành giống hiển thị trên súng. Tiểu Bạch cũng bị áp chế bên cạnh bàn làm việc.