Cách luyện Thiết Bộ Sam là dùng vải mềm quấn mấy vòng quanh ngực, sau đó dùng tay chà sát mạnh, sau đó luyện tập bắp tai. Buổi tối thì lấy thanh gỗ cứng làm giường, để xương cốt lúc nào cũng tiếp xúc với bề mặt cứng rắn, không lâu sau xương cốt sẽ cứng cáp dần lên, cứng như sắt thép vậy.
“Anh ta không bị thương chứ?” Diệp Thu hỏi.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tòa nhà vẫn là một màn tối đen. Chỗ đó đã không thấy bóng dáng của Tiểu Bạch từ lâu, chỉ có những người làm trong nhà Trầm Gia chỉ chỉ trỏ trỏ mấy vết lồi lõm mà xì xào bàn tán, giờ là buổi tối, cũng chẳng có cách nào đắp lại được. Chỉ còn cách lấy mấy thanh sắt đặt vào đó, buổi tối tìm người đứng trông, cũng không sợ có người đến ăn cắp đồ, cũng chẳng ai có thể vào được. Ở ngoài Diệp Thu đã mai phục rất nhiều người, nếu có ai xông vào đây, thì ở bên ngoài nhất định sẽ cảnh báo trước.
Chỉ là nếu làm như ậy, thì sẽ dẫn đến sự hoảng loạn của hai bác trai và bác gái, nên để họ tự nghĩ cách ở đó.
Trầm Mặc Nùng và Đường Quả sau khi đã đứng ở ngoài cửa một lúc, cũng đã chạy về phòng. Mặc dù mấy người phục vụ nam không dám nhìn trộm, nhưng ăn mặc thế này mà cứ chạy đi chạy lại sẽ làm mất hết danh tiếng thục nữ con nhà danh môn.
Chỉ có Trầm Nhi Lập vẫn đứng ở ngoài cửa nói chuyện phiếm với Diệp Không Nhàn, đứng hơi xa, nên Diệp Thu không nghe thấy hai người đang nói chuyện gì.
“Không có. Tôi không làm bị thương anh ta. Hì hì, anh ta đã mạnh hơn so với bốn năm trước nhiều rồi. Tôi còn tưởng lần này tôi có thể đánh bại anh ta, không ngờ vẫn chưa phải là đối thủ của anh ta.” Thiết Ngưu mặt khổ não nói.
“Cậu cũng không phải tức giận làm gì. Thân thủ của cậu tôi biết rõ, nếu cố hết sức, thì cũng chưa chắc là không có cơ hội.” Diệp Thu vỗ vỗ vai Thiết ngưu, an ủi nói.
“Chúng tôi đều không đánh được anh Cá Chạch.” Thiết Ngưu gật đầu nói. “Anh Cá Chạch, không sao rồi chứ? Nếu không còn việc gì thì tôi đi ngủ đây, đánh một trận xong thật thoải mái, chỉ muốn ngủ thôi.”
“Đi đi. Nhớ là tắm xong rồi hãy ngủ.” Diệp Thu nhắc nhỏ.
Đến khi Thiết Ngưu đã rời đi, Diệp Thu liền đứng ở cửa sổ nghĩ chuyện của mình.
Nghĩ về Nhị Nha, cũng nghĩ về Tiểu Bạch.
Chiếc khăn quàng cổ Nhị Nha bảo Thiết Ngưu mang đến là khăn đan từ năm ngoái, cô ấy không thể đến Yến Kinh thăm mình, nhất định sẽ buồn lắm nhỉ?
Nhị Nha, em hãy đợi nhé. Dù là em có được ra đây hay không, anh nhất định sẽ quay về gặp em.
Còn Tiểu Bạch nữa, nghĩ đến anh ta làm Diệp Thu đau lòng.
Tiểu Bạch cũng là trẻ mồ côi, vào một đêm đông lạnh giá, Lão Đầu Tử nhìn thấy cô ấy ăn mặc rách rưới, người vàng vọt gầy gò, còn đi chân đất, trên tay toàn tuyết, hai mắt nhắm nghiềm, không hô hấp nữa, cả người như đông cứng lại thành một cây kem lớn.
Lúc đó Diệp Thu chỉ có 7 tuổi, thấy một đứa trẻ con rách rưới đến độ như vậy, tự nhiên cảm thấy rất đau lòng, bảo Lão Đầu Tử mau ra cứu nó.
Lão Đầu Tử đã cố gắng rất nhiều, dùng dao xé rách lớp quần áo hôi hám rách rưới trên người nó, sau đó ôm cô ấy vào nhà.
Đứa trẻ mới có mấy tuổi vẫn chưa dậy thì, lúc đó, Diệp Thu không hề phát hiện ra Tiểu Bạch là một người con gái.
Lão Đầu Tử không ngừng chà xát lên người Tiểu Bạch, Diệp Thu cũng giúp đỡ bên cạnh. Khi Lão Đầu Tử xoa phần đầu, anh liền ôm phần ngực và chân của Tiểu Bạch xoa. Một lớn một bé chật vật hơn nửa tiếng đồng hồ, cơ thể của Tiểu Bạch mới dần ấm trở lại, toàn thân tím bầm
Lão Đầu Tử lại lấy ra một cây kim, châm vào mấy huyệt vị trên lưng Tiểu Bạch, làm chảy ra máu màu đen đặc.
“Mấy cơ quan trên cơ thể của nó đã bị hoại tử rồi, nhất định phải cắt đi.” Lão Đầu Tử như tự nói với mình, lại như đang thương lượng với Diệp Thu.
“Cắt đi, cắt mau đi thôi.” Diệp Thu đang quan tâm đến tính mạng của Tiểu Bạch, vội vàng nói.
Anh không biết rằng, một câu nói đơn giản của mình đã làm cơ thể của Tiểu Bạch ở vào tình trạng kỳ dị như thế này.
Sau khi được Lão Đầu Tử cho uống thuốc Nam, Tiểu Bạch cuối cùng đã tỉnh lại rồi.
Chỉ là, lúc đó cô ấy đã mất đi giọng nói.
Cái tên Tiểu Bạch là do Diệp Thu đặt cho, lúc đó là mùa xuân, Tiểu Bạch trải qua một mùa đông điều trị đã hoàn toàn hồi phục.
Diệp Thu hỏi cô ấy tên là gì, cô ấy chỉ lắc đầu.
Thấy gương mặt của cô ấy đắm mình trong ánh mặt trời như trong suốt, Diệp Thu nói: “Da của cậu trắng thế, thì gọi là Tiểu Bạch nhé.”
Tiểu Bạch gật đầu, cái tên này đã trở thành cái tên suốt đời của cô ấy. Mặc dù về sau cô ấy được mọi người gọi là ác thần, nhưng cô vẫn thích cái tên Tiểu Bạch.
Cô ấy rất thích, nhưng không cho người khác gọi. Đây là điều cấm kị của cô.
Mới bắt đầu, Diệp Thu không phát hiện ra những bệnh khác ngoài việc không thể nói của Tiểu Bạch. Chỉ là cùng với việc trưởng thành, anh ta bắt đầu mọc lông, rồi bắt đầu có ngạnh ở cổ, người bắt đầu phát triển cao lớn, cậu nhỏ cũng bắt đầu lớn lên, mọi người mới phát hiện sự khác biệt của Tiểu Bạch.
Họ đã biết Tiểu Bạch là một cô bé, nhưng cùng với sự phát triển về tuổi tác, cô ấy không phát hiện ra một chút đặc điểm nào của con gái. Hơn nữa càng ngày càng lãnh đạm với Nhị Nha. Chẳng nói những thế, anh không nói năng gì với ai, ngoài Diệp Thu.
Lão Đầu Tử hình như đã có ý cả, dựa vào thể cách độc đáo của cô ấy dạy cô một chiêu giết người cực kỳ mạnh. Tiểu Bạch mặc dù mỗi lần đều hoàn thành xong quá trình, nhưng sự sợ hãi và hận thù với Lão Đầu Tử ngày càng lớn hơn.
Đến khi mâu thuẫn giữa hai người đạt đến độ cận giới, Diệp Thu mới đưa Tiểu Bạch đến chỗ Long Nữ. Thế là, Tiểu Bạch đã ở bên cạnh Long Nữ đến 3 năm. Sau khi ra ngoài, lại ngay lập tức đến bên cạnh mình.
Trong lòng Tiểu Bạch, ngoài Diệp Thu, những người khác đều có thể giết thoải mái.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Thiết Ngưu không nhẫn tâm ra đòn mạnh với Tiểu Bạch, còn Tiểu Bạch thì lại chẳng nghi kị gì ra đòn sát chiêu đối với Tiểu Bạch.
Đúng vậy, mục đích của Lão Đầu Tử đã đạt được.
Ông ta muốn một thanh kiếm, một thanh kiếm có thể thay Diệp Thu giết tất cả mọi thứ, một thanh kiếm có thể dọn sạch tất cả những gì vướng mắc trên con đường đi của Diệp Thu.
Thanh kiếm này không có tình cảm, chỉ cần giết chóc.
Tiểu Bạch đã thành công, nhưng Tiểu Bạch cũng bị ông ta hủy hoại rồi.
Lão Đầu Tử, ông ấy đáng lẽ phải có cách mặc quần áo đi ra ngoài. Còn Diệp Không Nhàn cũng vừa đúng lúc nói chuyện xong với Trầm Nhi Lập, thấy Diệp Thu bước đến, cũng không chào hỏi gì với anh, chỉ đi trước vào phòng, nhưng không đóng cửa lại.
Ông biết Diệp Thu sẽ đến tìm ông ta.
Lão Đầu Tử ngồi bên cạnh bộ ấm chén trong phòng và pha trà. Trà là do ông ta tự mình mang đến, cái chén đen cũng là ông ta tự mang theo, đây cũng là nguyên nhân tại sao Thiết Ngưu lại mang đến hai bao to. Ông ta hơi kiêu kỳ, không thích dùng đồ của người khác. Đặc biệt là về phương diện ẩm thực thì càng để ý hơn, nếu có thể. Nhưng ông ấy không phải là người hiểu lòng người khác, biết rằng làm như vậy sẽ biểu thị sự không tôn trọng đối với chủ nhân. Vì vậy không thể nào làm một việc hoang đường như vậy được.
“Ngồi đi. Lâu lắm không uống trà do ta pha rồi phải không?” Lão Đầu Tử chỉ chiếc ghế trước mặt rồi cười nói.
Diệp Thu trầm mặc ngồi xuống. Trong lòng nghĩ ngợi không biết mở đầu thế nào.
“Công phu của cô ấy lại tăng lên rồi?” Lão Đầu Tử lấy mấy cọng trà ra như lấy một đồ vật bảo bối, hỏi mà chẳng thèm quay đầu lại.
“Có lẽ thế.” Diệp Thu gật đầu nói.
Lão Đầu Tử đóng hộp trà vào, sau đó dùng nước nóng già để rửa trà, nói: “Mục đích của cậu đến tìm ta là gì?”
“Ông có thể cứu cô ấy không?” Mắt Diệp Thu nhìn chăm chăm vào Lão Đầu Tử, mặt đầy hi vọng nói.
“Cứu cô ấy? Ta đã cứu cô ấy một lần rồi.” Lão Đầu Tử nói.
“Cứu cô ấy lần nữa đi.” Diệp Thu khẩn khoản nói. “Cô ấy là một con người, cô ấy nên có một cuộc sống của người bình thường, chứ không phải một cuộc sống như thế này.”
Thấy lDiệp Thu không mở miệng, Diệp Thu nuốt nước bọt, âm thanh của anh đã trở nên khô khốc: “Xin ông đấy.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Thu cầu xin người khác. Không biết rằng ba chữ ấy làm sao có thể vuột ra khỏi miệng anh. Nhưng anh biết, anh nhất định phải làm điều gì đó cho Tiểu Bạch. Dù chỉ là để báo đáp nhiều năm nay cô ấy vì anh, cũng phải làm tận tâm tận lực. Diệp Không Nhàn cũng ngạc nhiên. Mặc dù ông vẫn không đưa mắt nhìn sang Diệp Thu lấy một lần. Nhưng nước trà đang đổ xuống đột nhiên dừng lại trong giây lát.
Ông hiểu tính cách Diệp Thu, là một người có đánh gãy xương cũng không chịu quỳ xuống. Nếu anh muốn dùng sức mạnh để bắt anh ta thua, thì đó là điều không thể xảy ra. Điểm này của Diệp Thu rất giống ông.
Rót cho Diệp Thu một tách trà, cũng rót đầy một tách cho mình, sau đó nhìn Diệp Thu, hỏi: “Cậu nghĩ tôi không đồng ý cứu sao?”
“không phải. Tôi hi vọng rằng, nếu ông có thể cứu cô ấy, thì hãy ra tay thêm một lần nữa.” Diệp Thu khẩn cầu.
“Ý của cậu cũng vậy thôi. Cậu vẫn tin rằng tôi không muốn cứu cô ấy?”
“Tôi không hề nghi ngờ.” Diệp Thu nói.
Nhưng trong lòng anh lại nghĩ, chẳng lẽ mình thật sự không nghi ngờ sao?
Trong ấn tượng của anh, Lão Đầu Tử có khi nào gặp phải việc không thể giải quyết sao?
Lão Đầu Tử nhấc chén trà lên uống một ngụm, sau đó khép hờ mắt yên lặng tận hưởng hương vị của nó. Rất nhanh, lại mở mắt lắc đầu, nói: “Trà này, vẫn phải dùng nước trên núi để pha mới đúng vị. Đến Tô Hàng này, mùi vị cũng thay đổi rồi.”
Không đợi Diệp Thu mở miệng thúc giục lần nứa, con mắt vừa còn mềm mại của lDiệp Thu giờ bỗng lóe lên, ông lạnh lùng nói: “Muốn nhìn thấy ta cứu người lần thứ hai? Khi đó, cắt đi một số bộ phận đã chết trên người cô ta, chẳng phải đã nhận được sự đồng ý của cậu hay sao? Một con người, ta chỉ cứu một lần mà thôi.”
“Năm đó khi tôi ôm cô ấy về, đã biết cô ta là hạt giống tốt. Cô ta là một thanh kiếm, một thanh kiếm vô cùng sắc bén. Phụ nữ, cậu không thiếu, thứ cậu thiếu là một thanh kiếm sắc như vậy. Chẳng lẽ như thế này không tốt sao?
Tất cả đã được số mệnh định an bài.
Đó là số mệnh của cô ta, và cũng là số mệnh của cậu.”
npq91