Tuy rằng giết chết một người đàn ông như vậy có chút đáng tiếc, nhưng còn cách nào khác chứ?
Tổ chức ra lệnh cho mình phải hoàn thành nhiệm vụ này, hơn nữa số người chết trong tay nàng đã rất nhiều.
Hắn phải chết, hơn nữa chết bởi chính tay nàng.
Ngân Nhãn một hồi lấy lại tinh thần, nhưng phiền muộn phát hiện, nóng súng của mình không có tầm ngắm đến mục tiêu bởi, chiếc xe thể thao đã che mật vị trí nàng ẩn nấp.
May là nàng đã chuẩn bị tình huống này, tiến lên một chút chuyển địa điểm bắn tỉa, tuy rằng khó khăn hơn một chút, hơn nữa sẽ bị nhiều chướng ngại vật hơn, nhưng lại có cơ hội tốt hơn, một kích đoạt mạng.
Lúc trước, hai chiếc xe như hia con bò tót điên cuồng, nàng ôm súng không ngừng biến ảo phương vị, thậm chí mạo hiểm đứng dậy từ chỗ nấp, nhưng vẫn không có khả năng ngăm trúng.
Tốc độ của bọn họ quá nhanh, hơn nữa không ngừng di động trong đêm, đạn cũng không có biện pháp bắn trúng.
Đương nhiên khi hai chiếc xe dừng lại, Ngân Nhãn biết cơ hội cảu mình đã tới...
Chính lúc này
Ống ngắm đã thấy rõ ràng hình ảnh bọn họ, vị trí ngắm cũng đã là tốt nhất.
Ba....
hai.....
một.... đoàng!
Ngân Nhãn dứt khoát nhằm ống kính vào đầu tên thanh niên kia nổ súng, thân thể bị phản chấn mạnh mà nhẹ giật về sau, lần thứ hai dùng súng quan sát mục tiêu, thì cái gì cũng không thấy.
Diệp Thu cũng cô gái trong xe không thấy đâu, ngay cả đôi nam nữ đua với hắn lúc trước cũng không thấy.
"Thất bại?" Ngân Nhãn hốt hoảng.
Không có khả năng, sao hắn có thể cảm giác được súng ngắm chứ? Ngân Nhãn rất tự tin với kỹ thuật bắn súng của mình.
Cho dù là trúng hay không, việc cần làm hiện tại của nàng là chạy.
Rất nhanh mở túi đựng súng ra, linh hoạt cất súng vào bên trong.
Xoạt...
Kéo chiếc khăn che mặt lên, cầm theo chiếc túi nhanh chóng nhảy ra sau phiến đá, chạy nhanh xuống phía chân núi.
Nàng biết mục tiêu của mình ở Hồng Kong có quan hệ mật thiết với Tây Môn gia, người của Tây Môn gia khẳng định là mai phục xung quanh đây chật như nêm cối, đến lúc đó muốn rời đi nhất định phiền phức.
Brừm!
Ngẩn mặt, nàng thấy hai luồng sáng hướng chân núi lao vút đi.
"Lẽ nào hắn không gặp chuyện gì?" Ngân Nhãn vừa chạy trốn, vừa thầm nghĩ, con ngươi tràn đầy nghi hoặc.
"Không có khả năng." Ngân Nhãn lắc đầu phủ nhân suy đoán của mình, mình rõ ràng ngắm ngay đầu hắn, sao lại có thể thất bại, có thể là bạn gái hắn lái xe không chừng.
Ngọn đèn của hai chiếc xe vừa chiếu xuống chân núi, thanh âm động cơ cũng nổ vang, mọi người dưới núi cũng bắt đàu bàn tán xôn xao.
"Hình như cuộc đua kết thúc? ai thắng? Là ai thắng lợi thế?"
"Mọi người cùng tới xem, cậu không biết thì sao chúng tôi biết? Nhưng chắc chắn xe vương chiến thắng, xe vương có từng thua chưa?"
"Căn cứ vào âm thanh động cơ hai chiếc xe mà đoán, hẳn là xe vương thắng, dù sao ban đầu ông ấy đã vượt lên, đường mòn lên Phấn Lĩnh Lộc lại nhiều năm bị xói mòn, đường xá chật hẹp, muốn vượt lên là không có khả năng."
.........
Lâm Bảo Nhi cầm tay Trầm Mặc Nùng nói: "Chị Mặc Nùng, Diệp Thu sẽ không thua chứ?"
"Không bao giờ." Trầm Mặc Nùng ngẩng đầu nhìn Phấn Lĩnh Lộc sơn đen kịt, kiên quyết nói.
Trầm Mặc Nùng nhéo bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Bảo Nhi cổ vũ.
"Yên tâm, bạn tai của chị sẽ không thua, em tin tưởng hắn." Hà Tiểu Vũ vỗ vai Tây Môn Thiển Ngữ nói.
"Lần đầu gặp, sao em có thể hiểu hắn chứ?" Tây Môn Thiển Ngữ cười khổ hỏi, nàng biết đối phương đang an ủi mình.
"Bằng trực giác." Hà Tiểu Vũ tỉnh bơ nói.
"Xuống rồi, bọn họ xuống rồi," Có người hô lớn.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, hai chiếc xe đang bám đuôi nhau trở về.
Két!
Chiếc Lamborghini dừng phía sau, hai chiếc xe dừng trước mặt mọi người.
Lưu Dịch Tư mở cửa xe đi ra.
Cả hiện trường một lần nữa hoan hô rầm trời.
"xe vương."
"Xe vương."
............
Lưu Dịch Tử khoát tay, hiện trường thoáng cái yên lặng.
Nhìn chiếc xe thể thao bên cạnh, Lưu Dịch Tư nói: "Cuộc đua này tôi thua, Diệp Thu là xe vương mới."
Nói xong, không quản mọi người kinh ngạc, ngồi vào xe, nghênh ngang rời đi,
Thua?
Xe vương bách chiến bách thắng thua?
Tin tức này như quả bom tấn vừa rơi xuống, mọi người mở miệng, mắt trợn tròn.
"Xe vương mới? Người đầu?"
Đúng thế, bên trong chiếc xe thể thao cũng không có bóng xe vương mới, người ngồi trong xe là cô gái lên xe cùng tân xe vương.
"Quả Quả, ổn chứ?" Trầm Mặc Nùng đi qua ân cần hỏi thăm.
"Anh ấy xuống giữa đường." Đường Quả cười nói, cũng không nhịn được quay đầu nhìn về phía Phấn Lĩnh Lộc sơn
Diệp Thu ở sườn núi thì đột nhiên xuống xe, Đường Quả biết bởi vì trên đỉnh núi đột nhiên nổ ra một tiếng súng, một viên đạn từ phía viên đá lớn sau thạch đình bắn tới, mục tiêu nhất định là bọn họ.
"A? Vì sao xuống xe? Nếu bị thua còn sợ mất mặt mũi, nhưng không phải là thắng sao?" Lâm Bảo Nhi cực kì khó hiểu hỏi.
Giày cao gót không ảnh hưởng tới tốc độ chạy của Ngân Nhãn, vác theo cái túi ở một bên vai, nàng làm đủ các động tác ẩn nấp. Chiếc xe của nàng đỗ dưới chân núi Phấn Lĩnh lộc, nàng cũng từ phương hướng Diệp Thu đi lên đây mà đoán bọn họ muốn lên phấn lĩnh lộc sơn, nên rất nhanh leo lên đỉnh núi.
Bộp!
Nhún chân vào một tảng đá, nhảy xuống mắt đã thấy chiếc xe của mình, đột nhiên hai mắt Ngân Nhãn co rút lại.
Thân thể cuộn tròn, bật tới phía sau một tảng đá, sờ tay vào ngực, một chiếc lục bạc 2000 liền hiện ra ở trong tay.
Diệp Thu tựa ở thân chiếc Mercedes-Benz màu bạc, quay mặt sang phía Ngân Nhãn trốn, nói: "Nếu đã tới, không cần trốn, tôi khẳng định cô rất vui khi nhìn thấy tôi."
Ngân Nhãn thất kinh, không ngờ hắn thực sự không chết, hơn nữa còn tìm được địa điểm đỗ xe của mình.
Tên thanh niên này, thực sự là thông minh đến đáng sợ, mặc dù trong thời gian nguy hiểm, hắn vẫn làm ra quyết định đúng đắn vô cùng.
Thấy cô ả vẫn chui sau phiến đã không dám ra đây, Diệp Thu nói tiếp: "Chúng ta không phải gặp nhau lần đầu chứ? Tại công viên WaltDisney, tôi đã từng gặp một vị tiểu thư tuyệt sắc...... cô sẽ không nói là mình không biết tiếng Hoa Hạ chứ? Nếu vậy là tôi phí lời rồi."
"Lần đầu, sau anh có thể phát hiện?" Ngân Nhãn cầm súng, từ bên trong tảng đá nhảy ra.
Thực sự là một cô gái đẹp a, mặc dù đèn ô tô không mở, ánh trăng trên trời cũng không sáng, nhưng cô gái này đi tới như bốn phía cũng sáng lên, khiến người ta có cảm giác chói mắt.
Tóc dài màu vàng, con mắt trong suốt màu xanh, vóc người đẫy đà, thân mặc áo gió màu tím, dưới chân đi một chiếc giày cao gót nhỏ xíu, chịu đựng sức nặng của cơ thể như vậy mà không có chút biến dạng nào, nhất định là đặt làm theo yêu cầu.
Sát thủ chuyên nghiệp không khác tính chất của điệp viên là mấy, toàn thân bọn họ đều ẩn chứa vũ khí, chỉ cần hơi mất cảnh giác là lập tức bị gây thương tích.
Hơn nữa, Diệp Thu biết, cô gái này công phu đều dồn trên chân.
Chí ít công phu dùng chân của nang vô cùng cao.
Lần đầu tiền gặp mặt, Diệp Thu đã chú ý đến chân cô ả mới bị Lâm Bảo Nhi chú ý, còn bị mắng là sắc lang.
"Bởi vì cô quá đẹp.'' Diệp Thu cười giải thích: "Trước cũng không có xác định cô tiếp cận có mục đích, còn nghĩ rằng hôm nay ra ngoài may mắn gặp mĩ nhân, nhưng lần thứ hai chúng ra gặp mặt tại tàu lượn siêu tốc, tôi bắt đầu hoài nghi cô, cô hẳn là biết, có đôi khi tôi cũng kiêm cái nghiệp vụ sát thủ này, chúng ta nói chung cũng chung một nửa nghề nghiệp, tính nhạy cảm của sát thủ trong tôi mạnh hơn một chút."
"Chỉ bằng điểm này?"
"Đương nhiên đó chỉ là một chút hoài nghi, cũng không chắc chắn lắm, nhưng trên tàu lượn siêu tốc cô rút súng ngắm bắn tôi, lúc này tôi mới chắc chắn." Diệp Thu gõ vào thân xe, cười híp mắt nói.
Ngân Nhãn rõ ràng là giật mình với Diệp Thu, hỏi: "Trên tàu lượn anh có thể phát hiện ra tôi muốn giết anh?"
"Đúng thế, cô không tin? Khi cô móc súng ra mở chốt, tôi đã biết, bởi vì tôi ngửi được mùi súng."
Mùi của súng?
Súng cũng có mùi sao?
Ngân Nhãn bị Diệp Thu chấn nhiếp hoàn toàn, có thể ngửi thấy mùi vị súng, thực lực hắn đã đến mức độ nào?
"Lẽ nào, cô không cho tôi một lời giải thích?" Nụ cười trên môi Diệp Thu biến mất, lạnh giọng hỏi.
npq91