Mục lục
Cận Thân Bảo Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Quả về rồi, nhưng Diệp Thu vẫn không có ý định đi ngủ. Vốn muốn gọi điện cho Phí Tường hỏi thăm tình hình, nhưng giờ này còn gọi điện thoại đi thì không được thích hợp cho lắm. Hơn nữa, hắn cũng biết cho dù mình không hối thúc, thì Phí Tường cũng sẽ dốc hết sức để đi tìm, có tin tức gì nhất định sẽ báo cho mình sớm nhất.
Tìm thấy một bao thuốc trong ngăn kéo liền châm thuốc hút một hơi, trong lòng mới cảm thấy bình tĩnh trở lại. Diệp Thu không hề muốn ngủ, quyết mặc quần áo chỉnh tể, tắt điện, rồi từ cửa sổ trèo ra ngoài không một tiếng động,
Nhớ lại lần trước khi mình trèo cửa sổ từ ngoài về bị Trầm Mặc Nùng phát hiện, cuối cùng mình vẫn mặt dày chiếm giường của người khác. Quay đầu lại nhìn lên lầu, mấy căn phòng đều đã tắt hết đèn rồi, có lẽ ba người bọn họ đã ngủ rồi.
Đợi khi bóng Diệp Thu ra khỏi cổng lớn, rèm cửa ở căn phòng bên cạnh phòng Diệp Thu khẽ đung đưa, một khe hở nhỏ bị người ta kéo chặt lại.
Tiếng gió vù vù thổi vào mặt, không gian như bị một tấm vải màu đen chụp lấy, không thể nhìn thấy trăng và sao đâu cả. Người qua đường rất ít, thỉnh thoảng mới thấy một cái xe lướt qua bên mình, chỉ để lại những tàn ảnh đen trắng. Đêm thu thật lãnh lẽo và cô đơn.
Một đêm như thế này chỉ phù hợp cho trộm người chứ không thích hợp để bỏ chạy.
Diệp Thu không biết tại sao mình lại ra ngoài nữa, hắn chỉ cảm thấy mình nằm trên giường nhưng không muốn ngủ, nghĩ đến một người con gái hiền lành vô tội vì mình mà chịu liên luỵ, bị người ta bắt cóc, trong lòng hắn thầm oán hận bản thân.
Bọn người đó đều phải chết.
Dù thành phố có phồn hoa hơn nữa thì cũng phải có lúc nghỉ ngơi, Diệp Thu thả bước vô định, xuyên qua từng con phố lớn đén những ngõ nhỏ, bất giác đi đến cửa một quán Bar.
Diệp Thu vỗ vỗ trán nghĩ thầm, sao lại đi đến chỗ này nhỉ, là do bị mê hoặc bởi những tiếng nhạc huyên náo hay vì mình đột nhiên muốn uống rượu?
Đằng nào thì cũng đã đến rồi, vậy thì vào làm một ly vậy. Quyết định xong Diệp Thu liền mở cửa, bước vào quán Bar có cái tên rất kêu Gào Thét. Uống rượu vào lúc này dường như không đàng hoàng cho lắm nhưng ngoài cách đó ra còn có cách giết thời gian nào tốt hơn đây?
Có người thuộc về ban ngày, cũng có người thuộc về bóng tối. Có người bản lĩnh dồi dào, ban ngày làm sếp, tối đến vẫn có thế đảm nhiệm thêm một công việc khác nữa. Hiển nhiên, những người mà giờ này vẫn đang quay cuồng trong những tiếng gầm rú của DJ trên sàn nhảy, bọn họ là những người thuộc về ban đêm.
“ Một cốc bia.” Diệp Thu ghé đến trước quẩy ba nói với người pha rượu khá đẹp trai mà để một bên tóc dài che cả mắt, một bên lại cạo trọc lốc.
“ Đợi chút.” Tên pha rượu giọng khàn khàn nói.
Diệp Thu kinh ngạc: “ Cậu là phụ nữ sao?”
“ Điều này có quan hệ gì với bia mà anh gọi không?” Động tác của người pha rượu vừa đẹp mắt vừa chuyên nghiệp đẩy đến trước mặt Diệp Thu một cốc bia.
“Chỉ tò mò thôi.” Diệp Thu gật đầu, nhẹ nhàng nhấm nháp thứ bia trong cốc, không có ý nói gì thêm. Tuy rằng kiểu phụ nữ như thế này rất thú vị khi ở trên giường nhưng Diệp Thu đến đây không phải là để tìm thứ khoái lạc ấy.
Một mùi hương bay tới, một người phụ nữ mặt trát đầy phấn nhưng không hề xinh đẹp dính chặt lấy Diệp Thu, một ngón tay gõ gõ lên vai Diệp Thu, giọng eo éo: “ Anh chàng đẹp trai, có thể mời tôi một ly rượu không?”
“ Được thôi.” Diệp Thu gật đầu, nói với người pha rượu: “ Lấy cho cô ta một ly rượu.”
Người pha rượu nhìn Diệp Thu bằng đôi mắt đầy miệt thị, rồi lại nhìn người phụ nữ đã lớn tuổi rồi còn giả làm thiếu nữ đáng yêu hỏi: “ Uống gì?”
“Lam sắc chi dạ.” Người phụ nữ không ngờ Diệp Thu lại dễ bắt chuyện như thế, trong lòng mừng thầm, biết rằng anh chàng này không phải là một tên ngốc cũng là một anh chàng đầu óc trẻ con. Thế nên mới liền gọi một ly rượu loại khá đắt trong quán.
Người pha rượu chân tay nhanh nhẹn bắt đầu công việc của mình, phong thái cũng như động tác liền nhau đều vô cùng thành thục, không hề dừng lại một phút nào. Diệp Thu bị cái phong thái pha rượu ấy chinh phục hoàn toàn. Trong bụng nghĩ thầm, nếu mình cũng học được mấy ngón này thì ra ngoài cơ hội tán đổ các cô gái tăng thêm đến mấy phần trăm. Trong khi Diệp Thu đang ngắm đến mê mẩn, thì bịch một cái, cốc chất lỏng được đẩy đến trước mặt người phụ nữ, miếng chanh tươi trên bề mặt thứ chất lỏng màu xanh giống như một chiến thuyền đang nhẹ nhàng lắc lư.
“ Cảm ơn.” Người phụ nữ kéo lấy người Diệp Thu, chu miệng hôn đánh chụt một cái lên mặt Diệp Thu. Sau đó cười hì hì đi nhấm nháp một bữa ăn khuya khó mà có được này. Bình thường rất ít khách mời cô ta một món rượu đắt tiền như thế.
“ Không cần khách sáo.” Diệp Thu không hề từ chối những tiếp xúc thân mật của một người phụ nữ, mặc dù hắn biết rằng người phụ nữ này thân mật với hắn chỉ vì ly rượu trên tay cô ta.
Lặng lẽ uống chỗ bia trong cốc, tai nghe tiếng nhạc DJ sập sình mà Diệp Thu cũng không nghe rõ ca từ của bài hát nữa. Những cô gái, chàng trai còn trẻ hoặc là giả vờ mình đang còn trẻ nhảy nhót ở trong đó, giống như những con quay bị roi quất, không hề ngừng lại.
“ Anh chàng đẹp trai, sao muộn thế này rồi mới đến uống rượu?” Người phụ nữ kiếm được rượu của người khác, đương nhiên là phải trò chuyện với người ta vài câu rồi. Hơn nữa, sự hào phóng của Diệp Thu còn khiếp cô ta mừng thầm trong bụng, chuẩn bị coi hắn là mục tiêu đêm nay.
Trời sắp sáng rồi, mà cô ta vẫn chưa bắt đầu hành nghề.
“ Có chút chuyện riêng.” Diệp Thu nhếch mép cười. Đứng từ vị trí của một người phụ nữ mà nói, Diệp Thu lúc này vô cùng hấp dẫn. Không kiềm chế được, người phụ nữa lại áp sát người mình vào phía Diệp Thu. Lúc này những người uống rượu đã ít dần. Người phụ nữ pha rượu cũng đang lắc lư thân hình theo bản nhạc, không thèm để ý động tác của đôi cẩu nam nữ đang đứng trước mặt mình. Thấy hai người nhanh chóng dính chặt lấy nhau, cô ta một lần nữa hừ mũi đầy lạnh nhạt.
“Có tâm sự gì thế? Có thể kể tôi nghe được không? Tôi mà người lắng nghe rất tốt đấy.” Người phụ nữ chớp chớp đôi lông mi giả, khuôn mặt đầy vẻ tò mò.
“ Có một số thứ không tiện.” Diệp Thu cười lắc đầu.
“ À, được thôi. Vậy bất cứ khi nào cậu muốn đều có thể kể cho tôi nghe. Anh chàng đẹp trai, không thì chúng ta kiếm chỗ khác ngồi một lát đi?” Người phụ nữ nói với vẻ mặt rất thản nhiên, nhưng sự chờ đợi trong mắt cô ta đã bị Diệp Thu dễ dàng nhìn ra.
Diệp Thu uống một hơi hết sạch chỗ bia trong cốc, quay người nhìn thẳng vào mặt người phụ nữ, nói giọng cũng rất thản nhiên: “ Tôi hiểu ý của cô, nhưng xin lỗi, tối nay tôi không có tâm trạng ở cùng phụ nữ. Muộn thế này rồi, cô cũng nên nghỉ ngơi đi.”
Diệp Thu rút ví da ra, lấy ra mấy tờ tiền, đặt trước mặt người phụ nữ nói: “ Chỗ tiền này chắc cũng đủ để cô nghỉ ngơi một ngày chứ.”
Trả tiền rượu xong, Diệp Thu liền nhét lại ví vào trong túi, rồi đi thẳng ra cửa.
“ Này!” Người phụ nữ pha rượu hét.
Diệp Thu quay đầu lại nhìn, ánh mắt cô gái pha rượu nhìn thẳng vào mắt Diệp Thu, nói: “ Rượu Kê Vĩ do tôi pha cũng rất hay đấy, lẽ nào anh không muốn thử sao?”
Diệp Thu cười lắc đầu, chỉ vào người phụ nữ đang ngây người ra với số tiền trước mặt nói: “ Tôi vừa nói với cô ta rồi, đêm nay tôi không muốn ở cùng phụ nữ.”
Trong lúc sắc mặt của cô gái pha rượu cứng ngắc lại, Diệp Thu liền quay người đi thẳng ra ngoài cửa. Uống một cốc bia, trong lòng cũng cảm thấy khá hơn nhiều.
Trong lúc Diệp Thu đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục lang thang trong đêm nữa không, hay là nhân lúc trời còn chưa sáng quay lại chung cư xanh thì một loạt những tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến.
Một cậu thanh niên thân hình gầy guộc đang chạy thục mạng về phía trước, một đám người tay lăm lăm cầm dao truy đuổi phía sau. Cậu con trai không ngờ đằng trước lại có người xuất hiện, nên muốn chạy vòng qua bên cạnh người Diệp Thu. Trong đám người đang đuổi theo đằng sau có làm tuột mất cây côn dài, vừa đúng đánh trúng lưng của người thanh niên.
Cậu thanh niên bị trúng một đòn rất nặng, chạy lảo đảo về phía trước mấy bước, rồi ngã đúng ở trước mặt Diệp Thu.
Trong lúc người con trai bị đánh ngã, đám đông đang đuổi đằng sau nhanh chóng xông lên, vây chặt lấy người con trai đang ngã trước mặt Diệp Thu, một tên mặc đồ đen đầu trọc lốc nhảy lên trước dùng mũi giầy da đánh đá hắn dã man.
Diệp Thu nhìn cảnh ấy hoàn toàn vô cảm, khuôn mặt cũng chẳng có chút biểu hiện cảm xúc nào. Những chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn, khi mà hắn còn chưa biết chân tướng sự việc thì sẽ không bao giờ ra tay cứu người. Có lẽ tên tiểu tử này cướp vợ nhà người ta, lật tung mộ tổ nhà người ta lên thì sao?
Diệp Thu đưa mắt nhìn, thấy phía trước là một chỗ rẽ, phía đó có rất nhiều xe Taxi đang đợi khách, liền quay người định bỏ đi.
“ Đứng lại.” Tên trọc đầu đang đánh đá tên thanh niên thấp bé lên tiếng quát.
Diệp Thu quay đầu lại nhìn, rồi lại một lần nữa quay người đi về phía trước.
“Con mẹ mày, anh Minh của chúng tao bảo mày đứng lại. Con mẹ mày bị điếc à?” Một tên nhuộm tóc vàng, tai đeo khuyên vàng sáng loá trên tai ít nhất cũng có năm sáu cái lỗ chạy đến chạy Diệp Thu lại mắng.
“ Việc của các anh không liên quan gì đến tôi, tôi sẽ coi như không nhìn thấy gì.” Diệp Thu quay đầu lại nhìn tên đầu trọc nói.
ng0ctu231

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK