"Đương nhiên là mày, chả lẽ không đúng? Thương đại công tử, mày muốn theo đuổi nữ vương? Tao khuyên mày phải biết tức giận đi, nhìn bộ dạng nhu nhược như đàn bà của mày, cũng không ai coi mày là đàn ông đâu." Tạ ý không cố kỵ nói.
"Mày.....mày, nếu tao là đàn bà vậy mày còn không bằng đàn bà đâu." Nghẹn cả nửa ngày, Thương Sở rút cuộc phun ra một câu như vậy.
Mọi người nhất thời cười vang.
Tạ ý âm trầm nói: "Được lắm, nhiều người như vậy sao lại để cho một tên ngốc ra mặt, mau nói, ai lên đây?"
"Ta." Tây Môn Thiển Ngữ tiến lên vài bước nói.
"Được, thoải mái lắm." Tạ Ý cười càng quỷ dị. "Tây Môn Thiển Ngữ, nếu người của tôi thắng, cũng giống như trước kia, cô để tôi tát hai cái trước mặt mọi người."
Thiển ngữ nhíu mày hỏi: "Người của anh? Chẳng lẽ không phải anh đua?"
"Ha ha đương nhiên không phải, tôi tự biết mình làm sao là đối thủ của nữ vương? Tôi mời một người bạn đến giúp, hắn chắc chắn không làm cô thất vọng." Tạ ý cười to nói, đám nam nữ phía sau hắn cười theo, đắc ý vô cùng.
Đang nói mọi người nói chuyện, đám Diệp Thu thấy đèn ô tô sáng như đuốc từ xa chạy tới. Chiếc xe lướt tới như tia chớp, ngắn ngủi mấy phút đồng hồ đã vượt cái sơn đạo nguy hiểm kia, lao vào cửa khu đua xe.
Đến lúc này, Diệp Thu mới nhìn rõ chiếc xe này, đó là một chiếc Ferrari 612 màu đen tuyền, Tạ ý chạy nhanh tới chiếc xe, mở cửa nói: "Trương Khuyết, giúp tôi giỡn chết cô ả này."
"Tôi chỉ phụ trách xe." Gã trong xe hai má gầy hóp, ánh mắt thâm thúy như sói, giọng nói bình thản vang lên.
"Ha ha, được, chỉ cần thắng cô ả kia là được." Tạ Ý cười ha ha nói, xem ra hắn tôn trọng tên lái xe này.
Diệp Thu nhìn gã trong xe, không ngờ hắn cũng tới Hồng Kong, nói như vậy, Tây Môn Thiển Ngữ thật sự có thể thua trận này.
Diệp Thu chưa thấy nàng đau xe, nhưng đã thấy tốc độ của tên kia, hắn đối với Tây Môn Thiển Ngữ không chút lòng tin.
Diệp Thu đi qua, chụp vai Tây Môn Thiển Ngữ, nói: "Để tôi thay cô đấu trận này?"
Tây Môn Thiển Ngữ trong lòng vui vẻ, không ngờ Diệp Thu lại thay mình ra mặt, nhưng nàng vẫn bình tĩnh nói: "Không cần, tôi tự mình lên, tốc độ của tôi không tồi nha."
Xe cùng đua xe khác nhau, nếu nói đua xe trong lời nàng là cực kì sai, nàng chưa thấy Diệp Thu lái xe, nên sợ hắn lái không quen đường, sợ xuất hiện sự cố.
"Cô không phải đối thủ của hắn." Diệp Thu nói thẳng, nếu biết đối thủ của nàng là ai, tự nhiên không để nàng đi chịu nhục, hắn vừa nghe điều kiện của Tạ Ý, nếu thua Tây Môn Thiển Ngữ phải chịu của hắn hai cái tát.
Một cô gái trước mặt mọi người bị tát hai cái là nhục nhã cỡ nào? Huống chi còn là tiểu thư của Tây Môn gia?
"Sao anh biết?" Tây Môn Thiển Ngữ mở to hai mắt nói.
"Tôi đã đụng hắn một lần." Diệp Thu nói.
"Thua."
"Thắng"
"Anh." Tây Môn Thiển Ngữ tức hộc máu, đã này quá tự tin a, chưa từng thấy mình đua, sao biết mình sẽ thua?
"Tôi muốn tốt cho cô thôi." Diệp Thu vẻ mặt bình thản nói. Ở chung với hai anh em nhà Tây Môn đã lâu, mọi người có thể coi là bạn bè, hơn nữa hai anh em họ nhân phẩm đều rất tốt, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi lại cực kì thích Tây Môn Thiển Ngữ, mình không thể không đứng ra giúp nàng.
"Chị Thiển Ngữ, để Diệp Thu đi đi, hắn đua xe rất lợi hại, chính là xe vương đó." Lâm bảo Nhi lôi tay Tây Môn Thiển Ngữ nói.
"Xe Vương?" Tây Môn Thiển Ngữ nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy, Chị Đường Đường là là xe hậu, bọn họ rất đáng ghét, nói mang em đi, lại trộm ra ngoài, nếu không em chính là xe hậu." Lâm Bảo Nhi thần tình ủy khuất nói.
"Lâm Bảo Nhi lại nói hươu nói vượn, cẩn thận cái miệng cảu em." Đường Quả chạy tới xách lỗ tay Lâm Bảo Nhi nói.
"A, chị Đường Đường, đau quá, người ta hâm mộ chị thôi mà, em nói cho mọi người biết chị là xe hậu?"
Tây Môn Hướng Đông nhìn ra một chút, tới khuyên: "Thiển Ngữ, để cho Diệp Thu đi, hắn có thể làm được."
"Đúng vậy, nữ vương, để Diệp tiên sinh lên, hẳn là hắn không tồi đâu." Hà Tiểu Vũ khuyên.
Tây Môn Thiển Ngữ quay lại hỏi Diệp Thu: "Anh chắc chắn?"
"Không vấn đề." Diệp Thu gật đâu nói.
Tây Môn Thiển Ngữ cũng rõ tình hình, đi đến trước mặt Tạ Ý nói: "Tôi muốn đổi người đua."
Tạ ý kiêu ngạo cười nói: "Đổi đi, đổi ai lên, nữ vương đại nhân, chờ bị tôi tát đi, ba năm trước cô tát tôi, buổi tối hôm nay tôi nhất định phải trả lại hết. Biết hắn là ai không? Đệ tử duy nhất của xe vương Lưu Dịch Tư. Tôi không tin ở Hồng Kong cô có thể tìm được người so tốc độ với hắn."
Tây Môn Thiển Ngữ trong lòng thất kinh, không ngờ kẻ được mời đến này là đệ tử của Lưu Dịch Tư.
Chỉ cần là tay đua, không ai không biết tên Lưu Dịch Tư, đây là ngôi sao sáng chói trong giới đua xe, nói về đua xe nàng không xứng xách dép cho hắn. Lưu Dịch Tư tại vị trên vô địch đua xe Hoa Hạ mười năm nay, nghe nói gần đây nhất hắn đấu với xe vương châu âu là Dennis, thành tích quân bình.
"Diệp Thu, hắn là vương tử, anh có thể thắng không? Nếu không để tôi lên." Tây Môn Thiển Ngữ trầm trọng đi tới trước mặt Diệp Thu nói.
"Không vấn đề." Diệp Thu vỗ vỗ bả vai nàng.
"Là anh?" Trương Khuyết khi nhắm mắt dưỡng thần, phát hiện có người tới, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, đồng tử co rút lại, ánh mắt cũng nheo lên.
"Ha ha, là tôi, đã lâu không gặp, không ngờ anh chạy tới Hồng Kong." Diệp Thu cười gật đầu
"Đối thủ là anh?" Vấn đề này mới là vấn đề Trương Khuyết quan tâm nhất.
"Đúng vậy, tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ." Diệp Thu gật đầu: "Chúng ta lại đua một lần?"
Trầm mặc.
Thở dài một hơi, như đem toàn bộ áp bực tuôn ra, Trương Khuyết phun ra một câu: "Tôi không có lòng tin thắng anh, tôi nhận thua."
npq91