Mặc dù hắn không sợ cảnh sát làm khó dễ, dù sao, hắn và đại đội trưởng đội hình cảnh cục thành phố Bạch Nhu cũng có quen biết. Nhưng, hắn đúng là ghét phiền phức.
“Tôi không phải là bác sỹ” Diệp Thu thẳng thắn nói.
“Không phải bác sỹ? Sao lại không phải chứ? Bắt đầu từ lúc anh trị bệnh cho bạn gái, tôi đã luôn ở bên quan sát rồi. Triệu chứng của cô ấy giống tôi, chỉ là của tôi là thường xuyên, gần như mỗi tháng một lần….Bác sỹ, giúp tôi được không?Tôi đã tìm rất nhiều bác sỹ, nhưng mỗi lần chỉ giảm đau một thời gian, mà không cắt được tận gốc… Xin yên tâm, tôi nhất định sẽ trả tiền gấp đôi”.
Lam Khả Tâm là một cô gái lương thiện, thấy Diệp Thu do dự, ôm cánh tay hắn nhỏ tiếng nói: “Diệp Thu, anh giúp chị này chữa trị đi. Em vừa đau một lần, biết mùi vị của bệnh này rồi…”
Diệp Thu không thể phản bác lời của Lam Khả Tâm, đành gật đầu, nói: “Được thôi. Nhưng đau kinh thường xuyên của cô, chỉ xoa bóp một lát cũng vô dụng. Cần trở về cùng tôi một chuyến, có lẽ, điều trị ở nhà là khá tiện”.
Cô gái xinh đẹp kia có chút do dự, dù sao, cô không biết Diệp Thu họ gì tên gì, hành nghề y ở bệnh viện nào, liền cứ thế theo một người xa lạ để trị đau kinh, đúng là có chút không ổn.
Diệp Thu cười cười với cô, cũng không làm khó cô, dìu Lam Khả Tâm đi lên xe.
Cô gái ở phía sau gọi: “Xin đợi chút, tôi theo anh về, làm phiền rồi”.
Thế là, dưới ánh mắt ngưỡng mộ thêm ghen tị của một đám đàn ông, Diệp Thu dẫn hai đại mỹ nhân lái xe rời khỏi.
Bọn họ lại không nghĩ, hai cô gái đau bụng kinh, thì có thể làm gì?”
Đương nhiên, lời này nói cũng có chút tuyệt đối. Dù sao, có rất nhiều chuyện không chỉ có một cách giải giải quyết.
Bảo an ở cổng của tiểu khu tòa nhà Kim Đô đúng là không thể quen Diệp Thu hơn, tên này thỉnh thoảng dẫn cô gái xinh đẹp diễm lệ về. Mỗi lần đều sẽ để bọn họ nhớ lại già nửa tháng vẫn không thể quên được.
Hôm nay thấy sau xe hắn lại có hai đại mỹ nhân, vừa cúi người kính lễ, vừa mắng trong lòng: “Ài! Tiểu Phiêu, đây mới gọi là sống” Bảo an gầy cò vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Người đàn ông kiện tráng tên Tiểu Phiêu chăm chú nhìn đuôi xe Diệp Thu, cho tới khi xe quẹo vào bãi đỗ xe mới thu ánh mắt về, hung hắn mắng: “Điều tốt đều cho hết hắn rồi”.
Diệp Thu dìu Lam Khả Tâm đi phía trước, cô gái mặc áo gió hai hàng cúc dài, trên cổ quấn một chiếc khăn lụa màu tím nhạt, mi mắt tinh sảo, môi dưới hơi dày khiến người ta cảm thấy vô cùng gợi cảm đi theo phía sau. Vừa đi. Vừa lưu ý quan sát bốn phía.
Tòa nhà Kim Đô mặc dù không phải khu cao cấp gì ở Yến Kinh, những cũng không quá kém. Thuộc khu nhà ở của tầng lớp trí thức, người sống ở đây chắc không xấu xa đâu?
Hơn nữa hắn tỉ mỉ dịu dàng với bạn gái như vậy, cho dù mình cũng có chút ngưỡng mộ mà.
“Xin chào, tôi tên Liễu Nhứ, là phóng viên của đài truyền hình Yến Kinh, xin hỏi tiên sinh họ gì? Trong thang máy, Liễu Nhứ chủ động giới thiệu về mình, sắp theo người ta vào trong phòng rồi, không thể không biết tên người ta.
“Diệp Thu” Diệp Thu trả lời.
Câu trả lời của đối phương đúng là quá ngắn gọn, khiến Liễu Nhứ không thể có được bất cứ tư liệu gì có thể phân tích trong đó. Nhưng điều này cũng khiến cô yên tâm, ít nhất, hắn không cố ý bày tỏ nhiệt tình và sắp xếp một đống lớn lý lịch lừa lấy sự tín nhiệm của mình. Những năm này cái gọi là các học giả chuyên gia quá nhiều rồi, hai năm trước tiểu học Lâm phong hi vọng cũng dám viết trên danh thiếp là cơ cấu chủ nhiệm thành viên nghiên cứu, giáo sư học viện vật lý Ngưu Kiếm của Trung Quốc (Trường học này bạn không tìm được ở Trung Quốc), chuyên gia mộng học hoặc chuyên gia tính học…..
Cái gọi là cơ cấu kia thường phải qua tên của Trung Quốc, hơi mạnh một chút muốn nổi trên thế giới. Ví dụ hội trưởng phân hội Trung Quốc đặt ở học hội nghiên cứu vô vị trên thế giới, mạnh hơn nữa thì lấy thẳng danh hiệu các dải sao,vũ trụ hoặc hệ ngân hà…vv
Nếu bạn viết trên danh thiếp mình là chuyên gia cấp tỉnh thành, thì hoàn toàn không có mặt mũi nào ra ngoài gặp người khác.
“Bác sỹ Diệp, anh ở bệnh viện nào?” Liễu Nhứ hỏi.
“Tôi không phải là bác sỹ” Diệp Thu một lần nữa nói.
Liễu Nhứ vẻ mặt kinh ngạc, vừa nãy ở phố lớn Vương Phủ Tỉnh lúc Diệp Thu nói hắn không phải là bác sỹ, Liễu Nhứ vẫn cho đó là cái cớ để hắn từ chối. Bây giờ đã đồng ý chữa trị cho mình, vẫn còn nói không phải bác sỹ, chứng minh hắn thật sự không phải là bác sỹ rồi.
“Chị Liễu, Diệp Thu thật sự không phải là bác sỹ. Chỉ có điều…. y thuật của anh ấy rất cao minh” Lam Khả Tâm vẻ mặt kiêu ngạo nói.
Vào phòng, Diệp Thu dìu Lam Khả Tâm tới phòng cô nằm đã, sau đó tới phòng mình lấy kim châm và rượu cồn trừ độc, nói với Liễu Nhứ ngồi đợi ở phòng khách: “Đợi một chút. Tôi rất nhanh sẽ xong thôi”
“Được. Diệp tiên sinh có việc cứ làm trước đi, tôi không vội” Liễu Nhứ nói. Cô quả thật không cần vội, vì lúc này không phải là kỳ đau kinh, không cần vừa chịu thống khổ vì đau kinh vừa đợi.
Diệp Thu gật gật đầu, tới phòng của Lam Khả Tâm, đóng cửa phòng lại, nói với Lam Khả Tâm nằm trên giường: “Khả Tâm, cởi quần ra”.
“Hả?” Lam Khả Tâm không hiểu ý của Diệp Thu, mặt bỗng đỏ bừng lên.
Cởi quần?
Không phải nói kỳ kinh nguyệt không thể làm chuyện đó sao?
Nhưng nếu Diệp Thu muốn, mình phải làm sao?
Trong lòng Lam Khả Tâm mâu thuẫn, ngượng ngùng bất an cầm góc chăn, lúc thả lỏng, lúc lại xiết chặt. Cuối cùng đưa ra quyết định, cởi quần xuống, sau đó vội vàng chui vào chăn, thậm chí ngay cả đầu cũng che vào trong.
Diệp Thu châm kim trừ độc xong, lúc quay người lại, thấy cả người Lam Khả Tâm co lại trong chăn, liền lên trước kéo chăn của cô ra, nói: “Sao lại đắp kín như thế, không xuất hiện triệu chứng cơ thể lạnh đi mới đúng chứ”.
“Em….
Lam Khả Tâm ú ớ không biết trả lời thế nào.
Diệp Thu cũng không nghĩ nhiều, vạch chăn trên người cô ra. Lúc hắn thấy Lam Khả Tâm chỉ mặc một chiếc quần nhỏ màu trắng có một con bướm đang giang cánh bay lượn, bỗng ngây người.
Cơ thể Lam Khả Tâm gầy gò, nhưng đùi lại thon dài thẳng tắp, đùi đầy đặn, không khiến người khác có cảm giác khô gầy, da thịt trắng nõn vì lâu không thấy ánh mặt trời, trắng tới chói mắt. Đùi một thời gian không thích ứng với không khí lạnh bên ngoài, bên trên nổi lên một lớp mẩn nhỏ màu đỏ.
Bên dưới chiếc quần nhỏ màu trắng còn có mấy sợi lông màu đen nhạt dài thò ra, khiến Diệp Thu lén nuốt nước bọt mấy lần.
Ý của Diệp Thu là muốn cô cởi quần cởi xuống dưới rốn là được rồi, không ngờ cô lại cởi hết ra như vậy. Diệp Thu tất nhiên không bóc trần cô, tránh cô xấu hổ.
Cố gắng dời ánh mắt đi, nâng áo lông và áo lót bên trong lên, lộ ra cái rốn tròn và phần bụng nhẵn bóng sáng loáng.
Lam Khả Tâm chưa từng bị người khác giới nhìn khắp cơ thể, lại kéo gối che trên mặt, hai chân kẹp chặt, kiểu tư thế như lộ như kín không mang tới cảm giác từ chối mà ngược lại càng hấp dẫn.
Diệp Thu gượng cười nói: “Khả Tâm, có phải em đang cố ý dụ dỗ anh không?”
“Hả,…. em không” Lam Khả Tâm lôi gối ra, vội vàng giải thích.
Diệp Thu vuốt vuốt khuôn mặt đỏ bừng của cô, cười nói: “Đùa thôi, anh biết em không cố ý, chỉ là bộ dạng em thế này… anh sợ lúc châm kim sẽ run tay.”
Lam Khả Tâm lại lấy gối che mặt, nhỏ tiếng nói: “Nếu….nếu anh muốn…..em…..em…..”
Mặc dù con gái thế nào cũng không thể nói rõ được mấy chữ phía sau, nhưng ý tình nguyện hiến dâng lại khá rõ ràng.
Trinh tiết đối với một số phụ nữ mà nói không có ý nghĩa gì, nhưng đối với một số phụ nữ lại rất thần thánh. Rất hiển nhiên, Lam Khả Tâm tất nhiên thuộc loại sau, có thể đưa ra quyết định như vậy, tình cảm trong lòng Khả Tâm với Diệp Thu chân thành biết bao.
“Ngốc” Diệp Thu mắng yêu. Tay phải run lên, kim châm trong tay lập tức tìm đúng huyệt vị, nhẹ nhàng nhanh chóng cắm vào trong thịt.
Lam Khả Tâm chỉ cảm thấy chỗ rốn ở bụng đau xót, tê tê, còn có dòng nước ấm chảy ở đó. Lúc đang nhắm mắt cảm nhận cảm giác yếu mềm này, đột nhiên phần bụng trống trơn, Diệp Thu đã rút kim lại, lấy rượu sát trùng lau một hồi, lại bỏ vào hộp kim.
“Xong rồi?” Lam Khả Tâm mở mắt hỏi.
“Xong rồi” Diệp Thu nói.
“Nhanh như vậy?”
“Rất nhanh sao?” Diệp Thu cười nói.
Lam Khả Tâm nhắm mắt hưởng thụ, không biết thời gian đã trôi qua, nhưng Diệp Thu biết đã mất hơn ba phút rồi. Cách châm kim này là dựa vào khí để dùng kim, là lợi dụng khí công trong cơ thể để để giữ kim sâu hay cạn mà rút lên xuống, là một hoạt động vô cùng hao phí thể lực.
“Rất nhanh” Lam Khả Tâm nghiêm túc gật đầu.
“Uh, em nằm nghỉ ngơi một chút đi. Vừa nãy ra mồ hôi, giờ đừng vội đi tắm, ít nhất phải đợi sau nửa tiếng nữa mới được tắm” Diệp Thu dặn dò một hồi, rồi cầm kim châm đi ra ngoài.
Nhìn thấy cô gái tên Liễu Nhứ kia đang ngồi chan ngám xem tivi trong phòng khách, đi tới nói: “Liễu tiểu thư, vấn đề của cô tôi có thể điều trị tận gốc….”
“Thật sao?” Liễu Nhứ vẻ mặt kích động. “Quá tốt rồi, bác sỹ Diệp, tôi chạy tới nhiều nơi rồi, nhưng đều là trị tạm thời không trị được tận gốc. Vấn đề này đã hành hạ tôi hai năm rồi, mỗi lần đều đau tới không muốn sống nữa. Bác sỹ Diệp, chỉ cần anh có thể điều trị cho tôi, tôi… tôi nhất định sẽ hậu tạ anh”.
Diệp Thu xua xua tay, mặt không chút biểu cảm nói: “Giơ tay làm phúc mà thôi, tôi không phải bác sỹ, không cần dựa vào việc này để kiếm tiền. Chỉ là, nếu có thể chữa trị được bệnh của cô, có chút không tiện….”
“Cái gì không tiện” Vẻ mặt Liễu Nhứ đanh lại hỏi.
“Nếu muốn trị tận gốc, cần phải châm cứu một huyệt vị phía sau hông, vị trí của huyệt vị này …hơi không ổn” Diệp Thu nói.
“Vị trí nào” Liễu Nhứ hỏi.
Diệp Thu nghĩ ngợi, quay người, chỉ chỉ một điểm ở mông mình, khuôn mặt Liễu Nhứ trắng nõn bỗng chốc đỏ lự lên, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ bừng.
tdvcb44