Ông không sợ âm mưu thủ đoạn của kẻ thù. Nhưng sự ngưỡng mộ trong lòng ông bỗng chốc đổ nát, người kiên cường đến đâu đi chăng nữa cũng ngay lập tức trở nên yếu đuối.
Từ khi ông ta nhận quyền đứng đầu Diệp Gia đến nay, ông càng cẩn thận hơn trong việc bảo vệ tất cả lợi ích của Diệp Gia. Không muốn nó chịu bất kỳ sự tổn hại nào nữa.
Ông ấy cứ nghĩ rằng mình đã làm tròn trách nhiệm của một người chủ nhà. Thục lực của Diệp Gia mặc dù vẫn không tăng lên chút nào nhưng chưa từng xuất hiện vấn đề lớn như thế này, bình ổn bước qua từng quãng đường.
Lời nói của Diệp Hổ làm cho ông tròn mắt, giống như bị đâm dạo nhọn vào bụng vậy. Làm cho ngũ tạng của ông nhỏ máu.
Ông vốn nghĩ rằng mình là thần hộ vệ, không ngờ trong mắt họ, hóa ra mình là một kẻ trở ngại.
Người đã giết chết lý tưởng và hoài bão của lớp trẻ Diệp Gia.
Diệp Không Nhàn lạnh lùng nhìn Diệp Phù Trầm, nói: “Diệp Gia đã chìm quá lâu rồi, lâu đến nỗi bị người ta cho vào quên lãng. Đã đến lúc nó phải đứng lên, không để người ta quên nữa. Phải phát lên tiếng nói của mình ở Yến Kinh. Dù giờ đây trong lòng ông đang nghĩ gì, nhưng hãy đưa tất cả quyền lực của mình vào tay Diệp Thu. Ta sẽ không đến Yến Kinh, nhưng cậu ấy có thể thay ta.”
Diệp Phù Trầm như nghe thấy mà như mơ hồ lắm. Chỉ ngồi lặng lẽ ở đó, không nói gì.
“Ôi.” Diệp Không Nhàn lắc đầu, thời gian ngủ vùi của Diệp Gia đã quá lâu, mặc dù con cháu của Diệp Gia không thể nào làm tiếp được truyền thống gia đình, nhưng đã thật sự đến lúc phải mài giũa lại. Sợ rằng họ ai nấy đều là bạch hổ.
May mà, vẫn còn Diệp Thu.
Một người có năng lực xuất chúng, có thể giành được thành công. Nhưng làm hưng thịnh cả một dòng họ, cần phải có một đám người tài giỏi cùng nỗ lực. Diệp Gia, giờ đã không dùng được mấy người nữa rồi.
Diệp Phù Trầm đã về ngay từ chiều hôm đó. Nếu không phải là do Mạc Ngôn khuyên giải, thì ngay cả bữa trưa ông ấy cũng không ăn ở Tô Hàng. Trong lòng bao nhiêu cảm xúc đan xen, còn tâm trạng để ăn cơm nữa sao?
Diệp Hổ mặc dù không muốn, nhưng vẫn hộ tống Diệp Phù Trầm và Mạc Ngôn về. Vì anh là vệ sỹ duy nhất cả chuyến đi này.
Đã xong chuyện ở Tô Hàng, về đến Yến Kinh có lẽ sẽ không ít người đến thăm. Ít nhất thì, những người gần với Diệp phái đã có được thanh bảo kiếm của Lão Đầu Tử tặng. Không thể hai tay không thu hoạch gì được.
Giải quyết xong việc nội bộ của nhà Diệp Gia, Diệp Không Nhàn bắt đầu bận bịu cho việc của Đường Bố Y. Buổi chiều ngày hôm đó, ông ta bèn giao cho Đường Quả một tờ đơn, để cô đi mua đồ theo tờ đơn đó. Mấy vị trợ thủ của Diệp Không Nhàn đích thân chọn lựa cũng đã được Đường Quả gọi điện đến.
Mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi diệu sách của Diệp Không Nhàn.
Trong lòng Đường Quả lúc nào cũng đau đáu việc bệnh tình của cha, rất nhiều việc cô không đồng ý để người khác xử lý, đều do tự mình làm.
Mặc dù bận bịu, nhưng ánh mắt của cô thỉnh thoảng lại vô tình dừng trên người Diệp Thu, hoặc là nói, là dừng trên bên cạnh Diệp Thu.
Bên cạnh Diệp Thu đột nhiên đã có một người đàn ông. Hơn nữa là một người đàn ông tướng mạo cực kỳ tuấn tú.
Mặc dù Đường Quả đã nghĩ mình là thiếu nữ đẹp vô địch siêu cấp của vũ trụ, nhưng sau khi nhìn gương mặt đầy tính sát nhân của người con trai đó, trong lòng vẫn có chút ganh tị.
Ừm. Đúng vậy. Có chút ít. Đại tiểu thư Đường Quả sẽ không công nhận là rất nhiều đâu.
Mặc dù người đàn ông này rất lạnh lùng, đứng ở bên cạnh như một ngọn núi băng vậy, không nói chuyện với ai cả, nhưng khi đối diện với Diệp Thu, thái độ lại khác hẳn, tình cảm ấm áp đó, dù là tên ngốc cũng có thể cảm nhận được.
Đương nhiên, với tính cách của Tiểu Bạch, sẽ không thể biểu thị tình cảm nồng ấm như vậy với người đàn ông. Mặc dù người đàn ông đó là Diệp Thu....nhưng ánh mắt nhìn của cô với Diệp Thu không thể sắc như dao được.
Phụ nữ rất nhanh nhạy, đặc biệt là phụ nữ trẻ, con tim của Đường Quả đều để hết lên người Diệp Thu, tất nhiên phát hiện ra sự bất thường của Tiểu Bạch.
Trong lòng mặc dù rất nghi ngờ, nhưng không hỏi Diệp Thu ngay lúc đó. Hơn nữa việc của buổi sáng cũng nhiều, Đường Quả không có thời gian rỗi rãi.
Buổi tối, sau khi Đường Quả đã tắm xong, cô mặc bộ áo ngủ đến gõ cửa phòng Trầm Mặc Nùng.
Trầm Mặc Nùng đang nằm đọc sách trên giường, Đường Quả tiến thẳng lên giường Trầm Mặc Nùng. Đường Quả kéo tay Trầm Mặc Nùng, nói: “Chị Mặc Nùng, chị với Diệp Thu đã....thật ư?”
“Gì cơ?” Trầm Mặc Nùng vẫn chưa phản ứng kịp, ngờ hoặc nói.
“Em nói là..........là XXX ấy.” Đường Quả cố tình biểu lộ ra vẻ rất bình thường, đối với một người con gái trinh tiết như cô, nói ra mấy chữ xấu hổ ấy, thực ra trong lòng cũng ngại.
“Chẳng phải em đã từng hỏi rồi sao?” Trầm Mặc Nùng xấu hổ, hỏi.
“Đúng thế. Nhưng giờ em có chút nghi ngờ.” Đường Quả nói.
“Nghi ngờ điều gì?”
“Nghi ngờ anh ta....thích đàn ông.”
Đường Quả nằm bên cạnh người Trầm Mặc Nùng, nghĩ rằng rất có khả năng như vậy, bèn nói: “Không được. Em phải đi thử xem thé nào. Nếu anh ta thật sự thích đàn ông. Vậy thì em sẽ...em sẽ...”
“Quả Quả. Không phải chứ? Họ chỉ là bạn bè thôi.” Trầm Mặc Nùng kéo tay Đường Quả, nói.
“Bạn bè? Làm gì có có loại bạn bè kỳ quặc thế chứ? Chị không nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thu....khi anh ta nhìn người đàn ông đó. Ánh mắt của anh ta thật là háo sắc. Cứ như là muốn nuốt người ta vào miệng vậy. Không được. Vì hạnh phúc của chị Mặc Nùng, em vẫn phải hỏi cho ra trò.”
Đường Quả nhảy xuống giường, rồi đi dép lê chạy ra ngoài.
Trầm Mặc Nùng lắc lắc đầu, rồi lại cầm quyển sách lên nàm đọc tiếp.
Diệp Thu tức giận nhìn Tiểu Bạch, nói: “Sao không chịu vào phòng ngủ? Tôi đã bảo người sắp xếp phòng cho cô xong rồi. Ngủ trên xe không thoải mái.”
Tiểu Bạch cố chấp lắc đầu, thò tay làm một loạt các động tác tay rất đẹp, giải thích với Diệp Thu rằng tại sao cô không muốn ngủ tại nhà Trầm Gia. Diệp Thu nói: “Thôi vậy, đợi đến khi từ Tô Hàng quay về, cô nhất định phải hình thành thói quen nghỉ ngơi trong phòng. Ngủ ở trên xe không tốt cho cơ thể.”
Tiểu Bạch gật đầu đáp, sau khi làm một loạt động tác tay với Diệp Thu rồi rời đi.
Diệp Thu ôm vai Tiểu Bạch, tự mình tiễn cô ra khỏi phòng khách.
Khi Đường Quả đang đẩy cửa, chiếc cửa đã tự động mở ra rồi. Sau đó Đường Quả nhìn hành động thân mật của Diệp Thu và Tiểu Bạch, ngớ người ra.
Quả nhiên không sai.
Mình không nhìn sai.
Họ chắc chắn có vấn đề.
“Sao cô lại ở đây?” Diệp Thu nghi ngờ nhìn Đường Quả, hỏi. Thấy cô mặc áo ngủ của Trầm Mặc Nùng, trước ngực có hơi rộng, chỗ cổ áo lộ ra một chút trắng trắng, trong lòng Diệp Thu bỗng thấy hơi phồng lên.
Đường Quả đang định trút giận, đột nhiên lanh lợi, cười nói: “Không có gì đâu. Tôi chỉ có chút chuyện tìm anh nói thôi.”
Diệp Thu bỏ vai Tiểu Bạch ra, ngụ ý bảo cô rời khỏi đây trước, sau đó nói với Đường Quả: “Có chuyện gì thì cô vào đây rồi nói.”
Anh ta không giết người bịt đầu mối chứ?
Có lẽ là không, dù sao thì phòng chị Mặc Nùng ở ngay bên cạnh. Nếu như có gì xảy ra, thì mình sẽ hét lớn xin cứu mạng.
Đường Quả gật đầu. Sau đó đi theo Diệp Thu vào phòng.
“Chuyện của chú Đường cô đừng lo. Lão Đầu Tử đã đồng ý ra tay, thì nhất định sẽ làm được, nếu không thì ông ấy sẽ không vội thử đâu.” Diệp Thu nghĩ cô ấy lo lắng việc làm phẫu thuật cho Đường Bố Ý, nên an ủi nhẹ nhàng.
Trên mặt Đường Quả lộ ra vẻ cảm kích, mặt như muốn khóc nói: “Em thật sự rất vui. Cha đã nằm trên giường bệnh lâu đến vậy, chẳng biết gì cả. Nếu như có thể trị được, em lại có một người thân nữa trở về. Tất cả những điều này là do anh mang đến cho em. Em không biết làm thế nào để báo đáp cho anh mới phải.”
Diệp Thu cảnh giác nhìn Đường Quả. Thấy rằng nha đầu này tối nay có chút gì kỳ quặc lắm.
Mặc dù cô ấy có cảm kích trước ai thì cũng chỉ giấu trong lòng. Giờ lại nói tuột ra thế này, nhất định trong lòng cô ấy đang che giấu điều gì khác.
Cô ấy muốn gì?
Diệp Thu cười nói: “Không phải khách sáo đâu. Chú Đường hồi phục được là nguyện vọng của cả mọi người mà.”
“Nhưng em vẫn rất cảm ơn anh.” Đường Quả tiến lên phía trước hai bước, dựa đầu vào lòng Diệp Thu, nói: “Diệp Thu, em thấy anh là người đàn ông tốt nhất trên trái đất này, có thể mang đến cảm giác an toàn cho em.”
Diệp Thu cảm thấy nổi da gà. Mặc dù năng lực nhịn của anh rất mạnh, nhưng lần này không chịu nữa rồi, anh nhìn Đường Quả, nói: “Rốt cuộc em muốn gì?”
“Không có gì đâu. Người ta chỉ muốn...”
“Nói nhanh lên.”
“Thật sự không có gì.”
“Thôi, đừng giả vờ nữa. Cách ăn nói này không hợp với em đâu, nói đi, rốt cuộc em muốn gì?” Diệp Thu lùi về sau một bước, giữ một khoảng cách an toàn với Đường Quả.
Đường Quả giận rồi, cô chống nạnh, mắng: “Này, anh có ý gì thế hả? Sao lại nói cách ăn nói đó không hợp với em? Em cũng có sức hút phụ nữ đấy nhé. Em hỏi anh, anh có phải là GAY không? Đồng tính ấy. Hừm, đừng nghĩ là em không nhìn thấy nhé. Anh ôm ôm ấp ấp một người đàn ông khác, thế là ra gì hả? Anh có xứng đáng với chị....Mặc Nùng của em không chứ?”
tdvcb44