Mục lục
Cận Thân Bảo Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên, cơ thể Diệp Thu cũng rất sạch sẽ. Cảnh điên cuồng như vừa rồi khiến hắn không chịu nổi, năng lượng cơ thể tiêu hao quá nhiều, so với đánh một trận sảng khoái với một cao thủ còn mất sức hơn nhiều.
Cành hồng mới lộ một chút, phong tình đã vô hạn.
Trên khăn trải giường có một vết máu, đó là vết máu do Tống Ngụ Thư lần đầu quan hệ để lại. Người hai chị em nằm ngang dọc ở trên giường, áo vẫn mặc trên người, quần bên dưới cũng chỉ tụt xuống đến đầu gối, có thể thấy sự dồn dập kịch liệt lúc này. Sự cố lần này không phải là quan hệ tình cảm, chỉ là cần phải cứu người.
Thật ra Diệp Thu không thích thế này, cô gái uống tình dược mặc dù tình cảm mãnh liệt bừng bừng phấn chấn, nhưng đồng thời cũng mất đi lý trí. Bọn họ lúc đó chỉ là một cỗ máy ham muốn dục vọng xác thịt, mà không phải là sự kết hợp của tâm hồn và xác thịt cùng thăng hoa. Huống hồ, xuân dược là thủ đoạn Diệp Thu vô cùng xem thường.
Là một người đàn ông có sức cuốn hút thật sự, bản thân chính là xuân dược mãnh liệt. Chỉ cần nhìn một cái hoặc nháy mắt với con gái một cái, con gái liền điên đảo. Diệp Thu cảm thấy, mình chắc là thuộc loại đàn ông này. Mà không phải loại dùng thủ đoạn hạ lưu đi lừa gạt thân thể người ta.
Lâm Bảo Nhi, ta rốt cuộc nên làm thế nào với cô. Diệp Thu đau khổ vuốt vuốt tóc.
Thể lực của hai cô tiêu hao quá nhiều, ngủ say như lợn chết mặc cho ánh xuân đẹp vô cùng lộ ra bên ngoài, thậm chí Diệp Thu có thể nhìn thấy giọt sương trong suốt trên cỏ cây. Những vết mụn màu hồng phấn và vết ửng đỏ đáng sợ trên người bọn họ đã biến mất, giờ lại trở thành trắng nõn trơn mịn như tuyết. Chăn trên giường bị người bọn họ đè lên, Diệp Thu đành phải chạy tới tủ lấy chăn nhung màu xanh nhạt đắp lên người bọn họ.
Cởi hết đống quần áo trên người xuống, người cởi trần vào bồn tắm tắm một cái, tắm sạch người một lần, mùi mồ hôi sau quan hệ và tinh dịch dính ở phần dưới đều dùng vòi tắm cọ sạch sẽ. Lúc này mới dùng khăn lông lau nước trên người, đi ra thay bộ quần áo sạch.
Thử quần áo soi gường trên tủ quần áo, rất hài lòng với hình tượng mình lúc này. Chiếc nhẫn màu bạch kim trên ngón tay hiện lên ánh dịu, chắc nó rất thích những việc như thế. Bình thường chỉ tới những nơi cực âm chiếc nhẫn mới có thể có phản ứng, sao sau khi mình quan hệ với con gái lại xuất hiện ánh sáng như vậy. Chỉ có thể từ từ mơ hồ tìm kiếm đáp án. Nếu Long Nữ ở đây, còn có thể hỏi thử.
Kim châm ở tủ đầu giường cũng không dùng tới, Diệp Thu cất nó vào trong một cái túi nhỏ, đồng thời cũng đem một số đồ mình cần dùng như quần áo và sổ tiết kiệm… cất vào trong đó. Sợ rằng lần này phải rời khỏi đây.
Tắt tivi và đèn, lại nhìn hai chị em họ Tống nằm ngủ hôn mê trên giường, cũng không muốn đợi tới lúc bọn họ tỉnh dậy hai bên đều xấu hổ, liền đóng cửa đi ra ngoài.
Ở hành lang không có ai, chắc Trầm Mặc Nùng đã nghe thấy âm thanh bên trong. Cửa phòng mặc dù có hiệu quả cách âm rất tốt, nhưng tiếng rên rỉ mãnh liệt như vậy sao thể có thể che giấu. Trầm Mặc Nùng cũng không phải loại con gái không biết suy nghĩ, không thể không phát hiện vấn đề bên trong.
Quả nhiên, lúc Diệp Thu xuống nhà, Trầm Mặc Nùng, Đường Quả, Lâm Bảo Nhi ba người đang ngồi trên ghế sofa. Đường Quả Lâm Bảo Nhi ngồi ở đó với vẻ mặt đau thương không giống như thích cười đùa mọi hôm. Vẻ mặt Trầm Mặc Nùng như sương lạnh, thấy Diệp Thu xuống tầng, mặt vô cảm nói: “Bọn họ thế nào rồi?”
“Chắc là không sao rồi.” Sắc mặt Diệp Thu đờ đẫn nói. Lúc này cho dù hắn thể hiện ra bất cứ vẻ mặt nào, đều khiến bọn họ thêm xấu hổ.
Ngượng ngùng? Điều này với Diệp Thu mà nói sớm đã không còn tồn tại rồi.
Tủi thân? Càng khiến người ta chán ghét.
Đắc ý? Càng tuyệt đối không phải. Chỉ là kích thích ác tính trong người cô gái này.
Trầm Mặc Nùng lại trừng mắt với Đường Quả và Lâm Bảo Nhi, ý bảo bọn họ đừng có lộn xộn. Đứng dậy nói với Diệp Thu: “Anh đi theo tôi.”
Trầm Mặc Nùng không đi lên tầng mà là đi vào trong sân. Phía đông sân là căn phòng nhỏ ngày xưa Diệp Thu ở, bên tây là một chòi nghỉ nhỏ. Vào mùa hè đây là nơi rất hợp để nói chuyện thưởng thức trà.
Trầm Mặc Nùng đi xuyên qua con đường nhỏ do đá nhỏ xếp thành, cây chuối mở sang hai bên, lá to xanh biếc tươi tốt tăng thêm sắc sáng cho mùa thu tiêu điều ở Yến Kinh.
Diệp Thu theo sau Trầm Mặc Nùng vào trong chòi nghỉ, Trầm Mặc Nùng nhìn chăm chú vào cây chuối tây lớn nhất phía xa, không có ý mở miệng nói chuyện. Diệp Thu cũng đành giữ yên lặng, lúc này hắn không có gì muốn nói cả.
Giải thích? Hắn không cần giải thích gì việc mình làm với người khác.
Hơn nữa, lúc này lời mình nói người khác sẽ tin sao?
Hai người cứ đứng như vậy ở sân. Không ai chủ động mở miệng nói chuyện. Giọng nói hình như bị nghẹn lại, nhưng lại có thể nghe được tiếng gió thổi truyền tới tai.
“Diệp Thu”. Trầm Mặc Nùng đột nhiên quay người lại, mắt nhìn thẳng Diệp Thu và ánh mắt khá là thản nhiên
Diệp Thu cười gật gật đầu, ý bảo cô tiếp tục nói. Thật ra, cô muốn nói gì, hắn đã hiểu cả. Chỉ là có chút tiếc nuối, hắn rất khó có thể ngửi thấy mùi hương cơ thể khiến người ta như mê như say của cô. Thậm chí Diệp Thu còn nghĩ tồi tệ, nếu hắn muốn dùng Thiên hương để mê hoặc người khác, người được chọn chắc chắn là Trầm Mặc Nùng.
Bình thường đều hiền dịu, nếu cũng giống chị em họ Tống điên cuồng phát tiết ra, vậy hương vị lại rừng rực thế nào. “Tôi biết, chuyện lần này không trách anh được.” Trầm Mặc Nùng suy nghĩ một hồi mới nói: “Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, khiến tôi không kịp trở tay. Lần này là Bảo Nhi quá nghịch ngợm, gây ra chuyện như thế này. Tôi không biết giải thích thế nào với chị em họ Tống.”
“Từ trước tới nay, tôi luôn coi anh là bạn. hoặc là nói coi anh là một thành viên của biệt thự Lam sắc này. Nhưng hiện giờ suy nghĩ của tôi có chút dao động. Diệp Thu, tôi không thể hiểu nổi anh. Thậm chí, tôi không biết anh là người thế nào?”
“Tôi là một người không tốt không xấu” Diệp Thu híp mắt cười. “Chưa từng làm chuyện gì có lỗi với quốc gia, có lỗi với nhân dân. Lại càng không phải hiệp khách thấy chuyện bất bình liền rút đao tương trợ.”
“Nhưng, sự việc phát sinh hôm nay khiến tôi rất lo lắng.” Trầm Mặc Nùng nhìn thẳng vào Diệp Thu, thẳng thắn nói.
“Lo lắng cho chính cô? Hay là lo lắng cho Đường Quả và Bảo Nhi?” Diệp Thu nhếch miệng cười. Đây là một câu hỏi rất thú vị.
“Tôi có thể không lo lắng cho bản thân. Nhưng tôi không thể không nghĩ cho Đường Quả và Bảo Nhi. Diệp Thu, anh làm tôi cảm thấy nguy hiểm.”
Diệp Thu gật gật đầu, nói: “Tôi hoàn toàn hiểu suy nghĩ của cô, ý đồ của cô tôi cũng đoán ra rồi. Trước khi tôi xuống nhà đã thu dọn xong đồ đạc của mình rồi.”
Thấy sự áy náy chợt lóe qua trên khuôn mặt Trầm Mặc Nùng, trong lòng Diệp Thu có được chút an ủi nói: “Chuyện Đường Quả gặp phải bắt cóc vẫn cần đề phòng cẩn thận, tôi luôn cảm thấy sự việc không thể kết thúc như vậy. Nếu tôi đi khỏi, chắc chú Đường sẽ phái người khác tới bảo vệ cô ấy. Người bên biệt thự Lam sắc chắc là đủ dùng, nếu cô ấy muốn ra ngoài, cần phải hết sức cẩn thận.”
“Nếu có cơ hội, tôi sẽ tiếp tục giúp điều tra rõ chuyện này. Có lẽ sau khi tôi đi, là một người ngoài cuộc sáng suốt hơn đi tìm đáp án, càng có thể thấy rõ được chân tướng sự việc.”
Diệp Thu cười, nhìn khuôn mặt Trầm Mặc Nùng đoan trang nho nhã, có chút không nỡ nói: “Mọi người giữ gìn sức khỏe.”
Trầm Mặc Nùng nhìn bóng lưng Diệp Thu quay người rời đi, trong lòng có chút chua xót, lên tiếng gọi: “Anh đi đâu?”
“Yên tâm, Tôi có chỗ ở trong trường”Diệp Thu cười nói.
Diệp Thu nhìn căn phòng nhỏ trơ trọi một mình đối diện, khóe miệng khẽ hất lên, đột nhiên rất muốn cười. Đời người thật kỳ diệu, lần đầu tiên lúc mình bước chân vào biệt thự Lam sắc, bị bọn họ đuổi vào trong phòng bảo vệ đó, sau khi sống một thời gian, lại được họ mời vào trong biệt thự một cách đường đường chính chính. Sau một thời gian, mình lại phải rời xa.
Dời khỏi nơi cư trú rất nhỏ, giống như đời người nhấp nhô.
Diệp Thu lần nữa trở về căn phòng của chính mình, chị em họ Tống vẫn ngủ say chưa tỉnh. Thể lực họ tiêu hao hôm nay, sợ rằng phải tới tối mới có thể tỉnh lại được. Diệp Thu cầm túi đồ đã thu họn xong, đi xuống lầu.
Lâm Bảo Nhi nhìn thấy Diệp Thu từ trên tầng đi xuống, trong tay cầm một túi nhỏ, hỏi: “Diệp Thu, anh muốn đi đâu?”
“Về trường học” Diệp Thu nhìn khuôn mặt đáng yêu của Lâm Bảo Nhi, nói: “Đưa số ớt cô chưa dùng hết cho ta”.
“Dùng hết rồi” Lâm Bảo Nhi nhỏ tiếng nói.
“Thật không? Tốt nhất cô đừng giấu riêng đồ vật đó” Diệp Thu nói nghiêm túc. Điều khiến hắn phiền muộn là hắn cũng hoàn toàn không biết mình mang bao nhiêu quả thiên hương tới. Sớm biết vậy đã đếm từ đầu rồi, hiện giờ hắn cũng không có cách nào khẳng định Lâm Bảo Nhi rốt cuộc trộm mấy quả.
“Thật. Nếu lừa anh tôi là chó”Lâm Bảo Nhi nói.
Diệp Thu gật gật đầu, khoác ba lô ra khỏi biệt thự Lam sắc.
Ánh mắt Đường Quả nhìn chăm chú bóng lưng Diệp Thu, cho đến sau khi hắn đi ra khỏi cổng, mới bỏ ánh mắt buồn bã như mất gì đó đi.
Dường như thất lạc vật gì quý giá, trong lòng khó chịu.
ng0ctu231

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK