Nữ thư ký xinh đẹp phòng kế thấy tình hình bên này, vội chạy tới ngồi xuống thu dọn mảnh thủy tinh trên mặt đất. Lúc nàng cúi người, áo vest nhỏ trên người bị kéo lên, váy ngắn màu đen trượt xuống, lộ ra quần chữ T màu đen phía trong.
Nàng biết, ông chủ của nàng rất thích bộ dạng này của nàng.
Đương nhiên, bất cứ nam nhân nào đều sẽ không cự tuyệt sự hấp dẫn như vậy.
“lăn ra”. Cam Triều liếc tấm lưng trần trơn bóng của cô gái một cái, lên tiếng mắng. Ngay lúc này, gã không còn hứng làm gì cả.
Thư ký mặc dù ủy khuất trong lòng, nhưng cũng không dám ngỗ nghịch, vội đứng dậy lui ra ngoài.
“Bọn phế vật này”. Nam nhân đi tới đi lui trong văn phòng rộng lớn trăm mét vuông, tức giận mắng: “cr ngu xuẩn này, chọc ai không chọc? Hết lần này tới lần khác cứ chọc con gái nhà họ Nhiễm. Mẹ nó, đầu hắn đúng là bị vô nước”.
Nhớ tới thủ đoạn tàn nhẫn của cô gái kia, Cam Triều liền cảm thấy trái tim mình có chút thắt lại, giống như đập nhanh lên mấy nhịp. Đang suy nghĩ lalmf sao giải thích với cô gái kia, giải quyết chuyện này. Không ngời điện thoại trên bàn làm việc lại đột ngột vang lên, hơn nữa còn là di động riêng của mình.
“Thật sự là vừa nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới”. Cam Triều thở dài nói, vội đi tới nhận điện thoại.
“Ha ha. Chị Nhiễm. Chào chị, đã lâu không gặp. Thật đúng là có chút nhớ chị. Có phải có hạng mục gì tốt muốn chiếu cố tôi không?” Cam Triều cười ha hả mà nói với người bên kia, làm bộ mình hoàn toàn không biết gì về chuyện bên ngoài cả.
“Cam Triều. Anh đừng giả bộ với tôi. Chuyện Hong Kong anh lại không biết sao?” Trong loa truyền tới âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của một cô gái.
“Hong Kong? Chuyện gì ở Hong Kong? Chị Nhiễm. Chị cũng biết, tôi không có quá nhiều nghiệp vụ ở Hong Kong, cho nên bình thường cũng rất chú ý tới tin tức bên kia”. Cam Triều lộ vẻ mờ mịt nói.
“Tôi mặc kệ anh có biết không. Tôi không ngại nói thẳng với anh. Công ty giải trí kia của anh khi dễ em gái tôi. Tôi sẽ bảo người ta bôi nhọ nghệ sĩ của bọn anh. Anh có ý kiến gì hay không?” Nhiễm Tinh Thần khí phách mười phần nói.
“Là sao? Có chuyện như vậy à? Đám rùa đen kia lại dám khi dễ em gái chúng ta. Tôi sẽ không tha cho bọn họ. Chị Nhiễm. Chị đừng tức giận. Chuyện này tôi nhất định cho chị một kết quả hài lòng. Chị nói đi, là ai? Tôi đi phế hắn”. Cam Triều nghiến răng nghiến lợi nói, một bộ dạng cùng chung mối thù với Nhiễm Tinh Thần.
“Là CORA. Về phần xử trí hắn thế nào, cái này không nhọc anh hao tâm tổn trí, tôi tất nhiên sẽ có cách đối phó với hắn. Cam Triều, anh cũng biết, Nhiễm Tinh Thần tôi cũng chỉ có một người em gái này, bình thường cưng như bảo bối. Tình nguyện để bản thân bị người bắt nạt, cũng không muốn nàng bị chút ủy khuất nào. Công ty kia của anh khi dễ người khác tôi mặc kệ, nhưng khi dễ em gái tôi, chuyện này tôi không để yên cho anh đâu”.
Cam Triều vẻ mặt đau khổ nói: “Chị Nhiễm, cho dù tôi có nhiều lá gan hơn nữa, cũng không dám khi dễ tiểu công chúa nhà chúng ta. Người khác tôi không biết, tôi còn không biết chị sao? Trong nhóm chúng ta, chị cưng chiều em gái là nổi tiếng nhất. Như vậy đi, tôi còn chưa rõ lắm rốt cuộc là chuyện gì, cho tôi chút thời gian, tôi đi tìm hiểu tình huống một chút. Sau đó lại giải thích với chị, chị xem như vậy có được không?”
“Cam Triều, tất cả mọi người đều là người thông minh, anh đừng giở trò lừa tôi. Tôi nói thật cho anh hay, công ty của anh hoặc là đóng cửa hoặc là bán cho tôi, tôi tự mình đi thanh tẩy, sau này mọi người gặp nhau vẫn là bạn bè. Nếu anh muốn trì hoãn thậm chí cầu cứu người khác, vậy giao tình của chúng ta liền dừng ở đây. Anh hẳn cũng hiểu, bình thường tôi không phải là người tính toán chi li. Nhưng lần này liên quan tới em gái tôi. Ai tới biện hộ giúp cũng vô dụng”.
Nhiễm Tinh Thần biết những công tử ca này đều là tính tình gì, một ít thủ đoạn này của bọn họ ở trong mắt nàng căn bản là không sáng suốt.
“Tôi là nói nghiêm túc, anh tự suy nghĩ đi”.
Nói xong, điện thoại bên kia truyền tới âm thanh chói tai.
Cam Triều cầm di động, vẻ cười khổ chồng chất trên mặt, sắp tràn ra ngoài.
Gã biết rõ bối cảnh của nhà họ Nhiễm, cũng biết năng lực của cô gái Nhiễm Tinh Thần này. Lúc trước khi còn học ở Yến Kinh, nàng đã thành lập câu lạc bộ tinh thần dùng học sinh thanh niên làm quần thể một số Yến Kinh, chiêu mộ được một đám công tử ca và người tiềm lực ở Yến Kinh thậm chí khu vực quanh Yến Kinh.
Bây giờ, đám người kia trải qua nhiều năm đã trở thành trụ cột của quốc gia. Bọn họ có người thành quan to một phương, có người kinh doanh thành công trở thành thủ lĩnh một lĩnh vực. Bọn họ là tinh anh trong tinh anh, quyền bọn họ nắm giữ quyền nói chuyện của quốc gia này.
Mà những người này, vẫn giống như trước đây, xoay quanh bên cạnh câu lạc bộ này của Nhiễm Tinh Thần.
Nếu chọc giận bọn họ, đả kích này mình không thể chịu được.
“Quên đi, cho nàng đi. Còn có thể bán cho nàng một cái nhân tình”. Cam Triều buồn bực thầm nghĩ.
Ngẫm lại thấy có chút không cam lòng. Dù sao, Mạch Hòa có thể phát triển tới hôm nay, mình đã trút vào không ít tâm huyết.
Nhưng cũng chẳng có cách nào, không thể chọ giận Nhiễm Tinh Thần, Cam Triều bấm số điện thoại của quản lý công ty Mạch Hòa. Xảy ra chuyện như vậy, tầng quản lý của Mạch Hòa cũng có trách nhiệm. Bọn họ là nơi trút giận tốt nhất.
CORA bây giờ có ở biệt thự của mình, gã đang ở trong một quán café nhở ở một nơi cực kỳ vắng vẻ. CORA mặc áo khoác ngắn, đội mũ và đeo kính che kín mình lại.
Không có cách nào, mình bây giờ trở thành chủ đề sốt dẻo nhất Hong Kong, trên mỗi tờ báo đều có hình của mình. Gã không thể không cẩn thận một chút, không để hành tung của mình bị phát hiện
Nếu không, mình không có cách làm chuyện gì cả, còn có thể chưa tới cửa đã bị vây lại.
CORA thờ ơ cầm ly cà phê đen, nhưng không có tâm tư uống ngụm nào. Quay đầu nhìn ra ngoài cửa guơng, liền thấy một biển quảng cáo lớn do Nhiễm Đông Dạ đại diện cho một nhãn hiệu châu báu chụp treo trên cao ốc đối diện.
Chỉ lát sau, một người Trung Quốc và một người Châu Âu thân hình cao lớn đi tới. Tầm mắt của bọn họ quét một vòng ở quán cà phê, liền đi về phía CORA.
“Cora tiên sinh sao? Tôi tên là La Minh Duơng, hắn tên Kerry, hai chúng tôi do tiểu thư phái tới trợ giúp anh. Anh có yêu cầu gì, xin cứ dặn dò. Chúng tôi nhất định dốc toàn lực”. Người Trung Quốc ngồi ở trước mặt Cora, nhỏ giọng nói với Cora.
Nam nhân Châu Âu ngồi cạnh gã gật đầu, tỏ vè đồng ý với La Minh Duơng.
Từ trong túi áo lấy ra một túi hồ sơ nói “Trói nàng lại cho tôi, sau đó đưa tới địa chỉ phía sau tấm ảnh này”.
“Không thành vấn đề”. La Minh Duơng nhận lấy tấm ảnh, cùng Kerry đáp ứng rởi đi.
Giải quyết một tâm sự, tâm tình Cora sung sướng mà cầm ly cafe trước mặt lên.
“Con ** thối, không phải thích phơi ra ánh sáng sao? Tao sẽ lột hết quần áo mày, gửi ảnh nude của mày tới tất cả tòa soạn báo của Hong Kong”.
————-
Tiểu Bạch giống Diệp Thu, lúc lái xe không thích thắt dây an toàn, hơn nữa lái xe chạy rất nhanh.
Thật ra, đây là thói quen không tốt của hai người. Đi chậm cẩn thận, là đảm bảo cho tính mạng của mình và người khác. Còn dây an toàn, càng là mua một phần bảo hiểm cho tính mạng của mình.
Chỉ là, những thứ hày không hợp với bọn họ. Đối với kẻ tùy thời chuẩn bị nhảy xe như bọn họ mà nói, một cái dây bảo hiểm không thể nghi ngờ là bùa đòi mạng cả đời. Nếu lúc gặp kẻ dùng súng trên đường như lần trước, hắn còn thắt dây an toàn. Có lẽ, Diệp Thu đã bị người ta giết chết rồi. Một cao thủ chắc là không cho anh cơ hội cùng thời gian cởi dây an toàn.
“Tiểu bạch, em và Long Nữ đã ở chung với nhau 3 năm, các người thường xuyên ở chỗ nào?” Diệp Thu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, liền lên tiếng hỏi.
Bởi vì mỗi lần gặp nhau với Long Nữ, đều là nơi hoang giao dã ngoại không có tung tích con người. Mà bộ trang phục của các nàng cũng không thích hợp đi ở khách sạn quán trọ. Lại nói, nếu ở trước quầy tiếp tân làm thủ tục ở trọ, nhân viên phục vụ muốn thẻ căn cước của các nàng để đăng ký, các nàng làm sao lấy ra được.
Long Nữ ở trong nước Trung Quốc chỉ có thể coi là không hộ khẩu, nếu đụng phải cảnh sát đột nhiên kiểm tra, cũng chỉ bị bắt vào cục cảnh sát.
Tiểu BẠch mờ mịt mà nhìn Diệp Thu, không biết hắn hỏi vấn đề như vậy là có ý gì.
Diệp Thu khoát tay, vừa cười vừa nói: “Không có gì. Chỉ tùy ý hỏi một chút thôi”.
Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, nếu Long Nữ đi trên đường đụng phải cảnh sát tra thẻ căn cước, nàng sẽ phản ứng thế nào. Nghĩ tới khả năng này, Diệp Thu liền bật cười thành tiếng.
Xe dừng lại ở chân núi Mãng Thương Sơn, hai người Diệp Thu và Tiểu Bạch cùng xuống xe, nhảy xuống sườn núi, chạy tới bờ biển sát Mãng Thương Sơn. Địa điểm bọn họ gặp nhau chính là ở đó.
Lúc Diệp Thu nhìn thấy Long Nữ, thì có một loại cảm giác không ổn.
Bình thường Long Nữ luôn khiến người ta cảm giác lúc ẩn lúc hiện như thần tiên nhưng lần này lại khoanh chân ngồi dưới đất, hai mắt nhắm nghiền. Hai tay lật lại, không biết đang kết thủ ấn gì. Mà Christina một thân giống hoàng tử lại ánh mắt cảnh giác bảo vệ bên cạnh Long Nữ, còn có bốn nam nhân thân hình cao lớn đứng canh giữ bốn phía Long Nữ. Mặc dù biết tồn tại cũng những vệ sĩ siêu cấp này, nhưng bọn họ bình thường đều ẩn nấp, rất ít đi ra.
Diệp Thu đang muốn lên tiếng hỏi thăm, nhưng Christina lại trừng mắt nhìn thoáng qua hắn. Diệp Thu lập tức biết điều mà câm miệng lại.
Long Nữ giống như là không hề cảm giác được Diệp Thu tới, kết ấn trong tay càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nhanh. Kéo dài như vậy hơn nửa tiếng, mãi cho tới khi trán của Long Nữ có sương mù nhẹ bốc lên, Long Nữ mới hợp hai tay thành chữ thập, thở ra một hơi dài, lcus này mới mở mắt ra.
“Sao thế? Chuyện gì xảy ra?” DIệp Thu nhẫn nhịn hơn nửa giờ cũng không nhịn được nữa, sốt ruột hỏi.
Tiểu Bạch cũng vẻ mặt khẩn trương mà nhìn Long Nữ. Diệp Thu và Long Nữ là 2 người tốt nhất với nàng, cũng là hai người nàng quan tâm nhất. Nàng không hy vọng bọn họ bị thương chút nào. Dù là dùng tính mạng của mình trao đổi cũng không tiếc.
“Diệp Thu, Tiểu Bạch, các người đã tới. Yên tâm đi, tôi không sao”. Long nữ vừa cười vừa nói, chẳng thấy nàng làm động tác gì, thân hình không ngờ trực tiếp từ trên mặt đất đứng lên. Y phục trên người không dính chút bụi cát nào, vẫn khong nhiềm chút bụi trần như trước kia.
Diệp Thu với thân “Cửu Chuyển Thiên Ti Bảo” này của Long Nữ là vừa yêu vừa hận, yêu chính là nó đông ấm hè mát, hơn nữa quanh năm không cần giặt vẫn sạch sẽ như lúc đầu (DG: ở bửn thế). Hận chính là, thực lực của hắn cho đến bây giờ vẫn không có cách gì cở bỏ chín chín tám mốt nút kết của bộ ti bào này.
“Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Nói cho chúng tôi biết đi”. Diệp Thu cố chấp nói.
“Nói cho anh biết thì có ích gì?” Thanh âm Christina không mang theo bất cứ tia cảm tình nào nói. “Anh còn quá yếu”.
“Mặc dù tôi không giúp được gì, cũng phải để tôi có quyền cảm kích. ÍT nhất, phải cho tôi biết, ai tổn thương nàng”. Diệp Thu cũng hiếm khi không cãi nhau với Christina, thanh âm xúc động vội vàng nói.
Tiểu Bạch ở bên cạnh liền gật đầu, tay ra hiẹu thúc giục.
o0o