"Nói cho tôi biết nguyên nhân. Chúng ta là lần đầu tiên gặp nhau. Anh không có lý do gì đối xử với chúng tôi như vậy". Diệp Thu gặng hỏi.
"Anh có ý gì?" Lý Vân Phong không ngờ Diệp Thu trong lúc này lại gây sự, mặc dù không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, vẫn lấy hết dũng khí lớn tiếng quát lên. Dù sao, bây giờ là ở trong nhà của gã. Gã cũng không lo lắng những người này có thể làm gì với gã.
Tuy rằng cha của gã đã qua đời, nhưng lại để lại một nguồn tài nguvèn khổng lồ cho gã. Một số việc lớn có thể bọn họ sẽ không giúp, nhưng nếu như mình chịu khuất nhục, bọn họ sẽ không mặc kệ mà ngồi nhìn.
"Tôi cảm thấy anh đùa giỡn tôi. Điều này làm cho lòng tự ái của tôi bị tổn thương". Diệp Thu nói
Gã đã đem bán di chúc cho người khác, rồi lại cùng mình nói giá tiền. Đây không phải đùa giỡn với mình thì là gì?
"Tôi chính là muốn chơi anh, vậy thì đã sao? Đã sớm nghe anh ngang ngược càn rỡ, không ngờ quả là như thế. Nhung tôi nói cho anh biết, đây không phải là Hồng Kông mà là Malaysia. Nếu anh dám đụng tới một sợi tóc của tôi, tôi có thể tống anh vào ngục đấy".
Lời nói của Diệp Thu cũng khích khí lưu manh trong xương Lý Vân Phong, liền buông cô gái tóc vàng trong ngực ra, chỉ vào bọn Diệp Thu nói.
"Vậy ý của anh nói chính là, tôi đáng bị anh đùa bỡn?" Diệp Thu nhìn Lý Vân Phong, cười híp mắt hỏi.
"Đúng là đáng đời nhà mày. Không biết sống chết, lại cứ theo đấu với đại gia đình họ Tạ, mày quả thật muốn chết". Lý Vân Phong mắng Diệp Thu hai câu, rồi la lớn: "Người đâu, tiễn khách".
Nói xong, kéo cô gái tóc vàng trong ngực định đứng dậy đi lên lầu.
Sưu!
Tiểu Bạch vẫn đứng bất động phía sau, đột nhiên phóng ra ngoài, chỉ trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt Lý Vân Phong. Một tay nắm cổ họng của gã, xách cả người gã lên.
"Á" Lý Vân Phong lấy tay đây tay của Tiểu Bạch, hai chân đá đạp lung tung trong không trung.
"A. Thả hắn ra. Mau thả hắn ra. Cậu sẽ bóp chết hắn đó. Chết tiệt". Cô gái tóc vàng kinh hãi kêu lên.
Rầm!
Tiểu Bạch một cước đá vào, cô gái tóc vàng liền thét chói tai văng ngược lại, nặng nề ngã xuống ghế salon. Thân thể khéo rúc vào một chỗ, cũng không dám lên tiếng nữa.
Bởi vì vừa rồi cô gái tóc vàng không ngừng liếc mắt đưa tình về phía Diệp Thu. Tiểu Bạch đã sớm thấy cô ta không vừa mắt.
"Tiểu Bạch, thả hắn xuống". Diệp Thu lên tiếng nói.
Nghe được lời của Diệp Thu, tay Tiểu Bạch hất lên, thân thể Lý Vân Phong liền bị ném vào trên ghế salon.
"Khụ" Lý Vân Phong che cổ họng ho khan, chỉ vào Diệp Thu nói: "Mày chờ đó. Tao sẽ báo cảnh sát. Mày chờ mà vào nhà giam đi".
Diệp Thu đi đến trước mặt gã, nói: "Ở yên đó. Mày nói thẳng cho tao biết trước, vì sao lại cố ý nhắm vào bọn tao?"
"Tại sao tao phải... ách, thả tay. Thả tay. Tao nói. Tao nói toàn bộ". Lý Vân Phong còn định phản kháng, nhưng lại lần nữa bị Tiểu Bạch nắm cổ họng. Thấy người nam nhân trước mặt này vẻ mặt lãnh khốc, gã tuyệt đối không hoài nghi mình sẽ chết trong tay y.
Tiểu Bạch thấy Diệp Thu gật đầu, lúc này mới buông gã ra.
"Có thể nói rồi chứ?" Diệp Thu cười hỏi.
"Là Tạ Ý". Lý Vân Phong xoa cổ họng của mình nói. "Bọn họ đã sớm tính trước anh sẽ tìm đến tôi. Tạ Ý tìm tôi thông báo, lúc nào các ngươi tìm đến tôi, thì chiêu đãi các ngươi một phen thật tốt. Tôi cũng chỉ làm theo những gì gã nói".
Diệp Thu cùng với bác Thái liếc mắt nhìn nhau. hỏi: "Tạ Ý tìm ngươi lúc nào?"
"Đêm qua, chúng tôi uống rượu với nhau". Lý Vân Phong nhìn Tiểu Bạch, trả lời lưu loát. Gã này bây giờ sợ nhất là kẻ đứng ở trong góc nhỏ, không nói tiếng nào, nhưng mà động thủ thì như muốn lấy đi mạng người kia.
"Gã thường xuvên đến những chỗ giải trí nào?" Diệp Thu cười hỏi. "Theo đạo lý mà nói, gã hại mày như vậy, lại dùng mấy triệu mua liền một phần vật quan trọng trong tay mày như thế. Mày nên hận hắn mới đúng. Không phải sao?"
Lý Vân Phong ngẫm lại, hắn với Tạ Ý đúng là không thể gọi là yêu thích được.
Một mặt, là vì Tạ Ý ỷ vào thân thế của mình nên có một cỗ vị vênh váo hung hăng. Trong một đám bạn bè, luôn tự cho mình là lão đại. Dặn dò cái này, gào thét cái kia, làm cho người ta cực kỳ chán ghét.
Mặt khác, nếu không phải gã mua di chúc, nói không chừng bây giờ mình đã có được mười tỷ. Hơn nữa, cũng là gã bảo mình trêu chọc những thứ ma quỳ này. Bằng không, tại sao mình phải bị đánh vô cớ?
Càng nghĩ kỹ, Lý Vân Phong càng có lý do oán hận Tạ Ý.
"Gã thường xuyên đi câu lạc bộ Kinh Hoa". Lý Vân Phong nói.
"Câu lạc bộ Kinh Hoa? Nghe tên thì hình như là do người Hoa mở đúng không?"
"Dân cư người Hoa ở Malavsia chiếm một tỷ lệ rất lớn, câu lạc bộ Kinh Hoa chính là nơi hội tụ người Hoa". Lý Vân Phong giải thích thêm.
"Được. Cám ơn sụ hợp tác của mày. Nếu mày nói cho tao thêm một ít tin tức hữu dụng, tao mới có thể cảm thấy tao tới đây là không vô ích. Cũng sẽ không cảm giác mình nhận ơn người khác". Diệp Thu cười nói.
"Sau khi tao đi, mày có thể báo cảnh sát. Có điều, tao không chắc sẽ vào cục cảnh sát. Nhưng kết cục của mày thì chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm". Diệp Thu cười nói. Thuận tay cầm lấy điện thoại trên ngăn tủ ném vào ngực Lý Vân Phong, ý bảo bây giờ gã có thể gọi điện thoại báo cảnh sát.
Lý Vân Phong ôm điện thoại thừ người ra, nhưng lại không biết có nên báo cảnh sát hay không.
"Vân Phong, anh không sao chứ?" Cô gái tóc vàng ngã vào lòng Lý Vân Phong nói.
**********
"Bọn họ đi rồi ư?" Lý Vân Phong ngẩng đầu nhìn, ở đó làm gì còn có thân ảnh của bọn Diệp Thu?
Lý Vân Phong ném mạnh điện thoại trong ngực xuống sàn, máy điện thoại màu trắng ngà bị ném nát bấy. Gã đẩy cô gái tóc vàng, tức giận mắng: “Đúng là đồ cặn bã.”
“Vân Phong, anh không nên trêu trọc bọn họ. Em cảm thấy những người này đều rất đáng sợ.” Cảm giác của con gái đúng là nhạy cảm, cô gái tóc vàng ôm eo Lý Vân Phong khuyên nhủ.
Lý Vân Phong vẻ mặt trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Thiếu gia, làm sao bây giờ? Không ngờ Lý luật sư là anh tài một phương lại mất sớm. Hơn thế nữa còn có một đứa con vô liêm sỉ như vậy. E là Lý luật sư ở dưới chín suối cũng khó có thể nhắm mắt được.” Bác Thái quay đầu nhìn thoáng qua biệt thự, vô cùng đau đớn nói.
Lão nhân gia cũng rất thích hoài niệm. Năm đó, gã và Lý luật sư cũng coi như là có chút giao tình, không ngờ lần này trở về, Lý luật sư đã rời bỏ nhân thế. Cảnh còn người mất, bác Thái khó tránh khỏi có chút xúc động.
“Bác Thái không cần phải đau khổ, người tất có chí. Gã làm dạng phú ông bình an như vậy cũng coi như là một cuộc sống, cũng không có gì là không tốt.” Diệp Thu an ủi nói. “Xem ra chúng ta cần phải nghĩ tới biện pháp khác. Bây giờ bốn phần di chúc thì sợ là ba phần đã rơi vào tay Tạ Đông Hiền, gã chắc chắn sẽ không cho chúng ta nhìn thấy nội dung di chúc. Mặt khác một phần di chúc đang ở trong tay của Tạ Đông Thân. Có lẽ, cũng sẽ bị Tạ Đông Hiền lấy trước mất. Nếu như thế, vậy chuyện liền hỏng bét hết.”
“Thiếu gia, cậu có biện pháp gì không?” Bác Thái cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, chỉ có thể đem hi vọng gửi gắm trên người Diệp Thu.
“Nếu đã đến đây, tất nhiên là phải có được.” Diệp Thu vừa cười vừa nói. “Nếu thật sự không được thì bắt Tạ Ý để trao đổi xem sao? Một đứa con trai đổi một tờ di chúc, xem như vậy thử Tạ Đông Hiền sẽ nghiêng về bên nào?”
Vốn lúc mới tới, Diệp Thu còn định xem lần này phải lợi dụng thủ đoạn hợp pháp nào để thu lại thứ thuộc về mình. Nhưng không ngờ sự việc lại khó giải quyết hơn mình tưởng tượng, nếu không sử dụng những thủ đoạn khác sợ là rất khó thành công.
Có điều, nếu vụ làm ăn này đạt thành, sợ sẽ là vụ án bắt cóc vơ vét tài sản lớn nhất từ trước tới nay không biết chừng?
Thật ra còn có một cách nhưng không thể nói được.
Bí mật của chiếc nhẫn chỉ có thể một mình mình biết.