Mục lục
Cận Thân Bảo Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chính mình còn có thể nói cái gì đây?
Nói muốn kết hôn với Thẩm Mặc Nùng hay là nói muốn kết hôn với Đường Quả? Hay là làm theo thoả thuận miệng kết hôn với Lâm Bảo Nhi?
Cho dù hắn lựa chọn ai thì cũng không có cách nào sắp đặt ổn thoả những người khác.
Mà bây giờ đã tới nước này thì hắn tuyệt đối không thể nào từ chối được nữa.
Yên lặng.
Có lẽ chỉ có yên lặng mới là câu trả lời tốt nhất.
Thấy bầu không khí ngượng ngập, Đường Quả vội vàng làm người giữa giải vây cho Diệp Thu. Nàng cười nói: "Chị Mặc Nùng, Diệp Thu có nhiều tiền, muốn có mấy phòng cũng không thành vấn đề. Dù sao cũng nên mua một biệt thự, khi đó không cần lo lắng là không có đủ phòng ở".
Lâm bảo Nhi cũng tươi cười, nàng gật đầu phụ hoạ: "Đúng vậy, nhiều người vui hơn. Chúng ta còn phải chuẩn bị một phòng cho chị Đông Nhi như vậy ngày nào chúng ta cũng được nghe chị ấy hát. Em rất thích nghe chị Đông Nghi hát. Chị Đường Quả hát khó nghe chết đi được, giống như gà trống gáy vậy".
"Bảo Nhi chết giẫm kia. Em hát giống như gà trống gáy thì có" Đường Quả bấu gương mặt bầu bĩnh, nhỏ nhắn của Bảo Nhi, tức giận nói.
"Chị Thẩm, chúng mình đi tìm nhà trước đi" Tây Môn Thiển Ngữ cười tươi như hoa lan nói.
"Được, được. Đi tìm nhà trước" Thẩm Mặc Nùng cũng biết bây giờ không phải là lúc thảo luận về vấn đề này. Vấn đề là nàng ở cũng với những cô bé ngây thơ, hồn nhiên, tốt bụng, là chị cả của họ, nàng không thể không nghĩ cho bọn họ.
Nàng có thể không cần danh phận, nhưng những người khác có như vậy không?
Đường Quả? Bảo Nhi ? Hay bất kỳ cô gái khác thì sao?
"Ôi, chỉ mong Diệp Thu xử lý tốt chuyện này. Trốn tránh cũng không phải là biện pháp hay" Thẩm Mặc Nùng khẽ thở dài.
Mọi người tiếp tục nói chuyện, thống nhất thành lập công ty con ở Hồng Kông, việc khai trương công ty và mua biệt thự sau đó cùng bắt tay vào công việc.
Vấn đề công ty thì bọn họ không cần quan tâm, chỉ cần một cú điện thoại là sẽ có người phụ trách thực hiện việc này.
Thẩm Mặc Nùng đi cùng với Diệp Thu nên ở đây không có người của Thẩm thị nhưng mà giai đoạn sau này đã hợp tác triển khai công việc cùng với Tư Không gia tộc và Tây Môn gia tộc nên không phải một mình Thẩm Mặc Nùng phải giải quyết hết tất cả mọi việc. Nàng chỉ cần nắm được một chuyên gia là ổn, còn việc cụ thể phải làm thế nào thì chuyên gia đó sẽ làm.
Vì vậy Thẩm Mặc Nùng lặng lẽ gọi điện cho một người trong tổ công tác. Việc đàm phán hợp tác với bên Hồng Kông sẽ do bọn họ đi làm.
Khi Thẩm Mặc Nùng gọi điện, nàng chỉ đơn giản nói muốn đàm phán với phía Hồng Kông mở công ty mới. Đội trưởng đội công tác đương nhiên là ngầm hiểu công việc, lại có người của gia tộc Tây Môn trợ giúp, đương nhiên không lo không tìm được một văn phòng công ty ưng ý.
Thế nhưng chuyện mua biệt thự riêng tư thì không thể làm phiền người khác. Diệp Thu muốn bọn họ tự mình đi mua, cũng không cần Tây Môn gia tộc tiếp tục cử người tới hỗ trợ. Có tấm bản đồ sống Tây Môn Thiển Ngữ ở đây, không lo không tìm được biệt thự vừa ý.
"Mọi người muốn biệt thự ở gần nội thành hay là ở ngoại thành? Hay là khu nhà cao cấp ở vùng bán sơn địa Thiển Thuỷ Loan?" Tây Môn Thiển Ngữ sốt sắng hỏi.
Diệp Thu đưa mắt nhìn Thẩm Mặc Nùng. Thẩm Mặc Nùng lại nhìn Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi.
Lâm Bảo Nhi cười hì hì nói: "Em không có yêu cầu gì lớn, chỉ cần thuận tiện đi dạo phố là ổn".
"Không nên có nhiều người quá. Nơi nào yên tĩnh một chút" Đường Quả nói.
Các nàng đều là người ở trong đó nên đương nhiên có quyền đưa ra yêu cầu đối với ngôi nhà tương lai của mình.
Thẩm Mặc Nùng suy nghĩ một chút rồi nàng nhìn Tây Môn Thiển Ngữ hỏi: "Ở khu bán sơn địa đó có biệt thự đẹp không?"
"Khu bán sơn địa đó rất đẹp. Tất cả các biệt thự được xây dựng giai đoạn đầu đã được bán hết. Em là người học ngành kiến trúc nên em đặc biệt lưu ý tới vấn đề này. Em biết gần đây bên đó có xây dựng một tiểu khu gọi là Hương Sơn. Thật ra tiểu khu này được hình thành bởi các biệt thự được xây dựng ở vị trí lưng chừng núi, một vị trí rất khó xây dựng các ngôi nhà. Ở vị trí này sẽ không hạ chế trong việc ngắm cảnh. Một số chuyên gia trong nghề cũng đánh giá cao điều này. Tiểu khu Hương Sơn vừa vặn mới được đưa vào giao dịch. Trong khoảng thời gian này đang quảng cáo rất mạnh, nghe nói lượng tiêu thụ rất nhanh" Tây Môn Thiển Ngữ trả lời như thuộc trong lòng bàn tay. Bản thân nàng học kiến trúc nên nàng đặc biệt lưu ý đối với thị trường nhà ở.
"Vậy chúng ta phải đi Hương Sơn xem thế nào" Diệp Thu nói.
Diệp Thu không xa lạ gì với khu bán sơn địa bởi vì tiểu đội Lôi Đình đang ở trong khu nhà cao cấp ở bên cạnh.
Một chiếc xe năm chỗ nhanh chóng chạy tới. Dưới sự hướng dẫn của Tây Môn Thiển Ngữ, chiếc xe nhanh chóng chạy qua chiếc cổng mang phong cách cổ điển của tiểu khu Hương Sơn.
Tuấn nam, mỹ nhân ở cùng với nhau đương nhiên là thu hút được sự chú ý của người khác.
Hơn nữa Diệp Thu đang lái một chiếc Mercedes. Trong con mắt của nhân viên bán hàng, hiển nhiên điều này có ý nghĩa hơn bất kỳ điều khác.
Đương nhiên người có thể mua được biệt thự ở lưng chừng núi chính là người có tiềm lực kinh tế không kém bất kỳ ai.
Mấy khu Bán Sơn, Thâm Thuỷ Loan hay Thiển Thuỷ Loan đều là nơi dành cho người có tiền ở Hồng Kông. Người có thể ở đây đều là người có thân phận đặc biệt.
"Xin chào tiên sinh, tiểu thư. Chào mừng đã hạ cố" Một nhân viên bán hàng xinh đẹp trong bộ đồng phục mỉm cười chào đón, cung kính chào hỏi mấy người Diệp Thu.
"Biệt thự ở đây đã bán hết chưa?" Tây Môn Thiển Ngữ hỏi bằng tiếng phổ thông.
"Tiểu khu của chúng tôi mới đưa vào tiêu thụ. Việc tiêu thụ rất sôi động. Mời các anh chị vào trong, chúng tôi sẽ giải thích qua về tình hình biệt thự của chúng tôi" Nhân viên bán hàng nói.
Tây Môn Thiển Ngữ nhìn Diệp Thu. Diệp Thu gật đầu sau đó mấy người đi vào phòng bán hàng.
Ở đây không chỉ có nhóm người của Diệp Thu tới xem nhà. Trong phòng bán hàng còn mấy nhóm khách hàng nữa cũng tới tìm hiểu thông tin về các biệt thự ở Hương Sơn.
Ngoại trừ Diệp Thu cực kỳ tao nhã dẫn theo bốn đại mỹ nữ đến xem nhà, một người đáng chú ý khác là một thanh niên đeo kính đen.
Đôi mắt dấu sau đôi kính của hắn bị Thẩm Mặc Nùng đi đằng trước hấp dẫn. Ánh mắt của hắn lặng lẽ dõi theo sự di chuyển của Thẩm Mặc Nùng. Bên cạnh người này còn có bốn thanh niên trẻ khác, dáng điệu ai cũng hơn người.
Thẩm Mặc Nùng cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình. Nhưng từ nhỏ nàng đã quen với cảnh bị những người mới gặp nhìn mình chằm chằm nên nàng cũng chẳng quan tâm tới điều này. Thẩm Mặc Nùng duyên dáng ngồi xuống, lật xem tập tài liệu để trên bàn.
Lâm Bảo Nhi cấu vào tay Diệp Thu nói nhỏ: "Diệp Thu, anh hãy nhìn gã mặt dày kia đang nhìn chị Thẩm. Anh hãy sang khoét cặp mắt của gã đi. Gương mặt xinh đẹp của chị Thẩm không phải là để gã nhìn".
"Vậy là phạm pháp đó" Diệp Thu gượng gạo nói. Hắn quá hiểu tính tình của Đại tiểu thư chỉ sợ thiên hạ không loạn này.
Người ta chỉ có hai mắt. Bây giờ mình đi móc mắt người ta. Vậy tốt nhất sau này không cho Mặc Nùng ra phố nữa. Nếu không với nhan sắc quyến rũ của Mặc Nùng, cho dù nàng đi tới đâu cũng khiến người khác ngấp nghé.
"Ngu ngốc" Lâm Bảo Nhi tức giận chu cái miệng nhỏ nhắn sau đó nàng quay sang thì thầm to nhỏ với Đường Quả. Dáng vẻ của hai người như đang nói về người thanh niên đeo kính đó.
Một thanh niên dáng vẻ ưa nhìn tức giận, cười nhạt nói: "Hà thiếu gia, bây giờ Hồng Kông càng ngày càng có nhiều mỹ nữ. Thật đúng là khiến khác khác mở rộng tầm mắt".
"Ha ha, mang theo bốn cô gái xinh đẹp đi xem nhà. Gã này thực sự rất hay" Một thanh niên khác có cái đầu tròn, đeo kính gọng vàng nói. Nụ cười của người này đôn hậu, giống như không bao giờ làm hại tới người và vật.
Người được gọi là "Hà thiếu gia" vuốt ve cái ngọc ban chỉ trên mặt có khắc mã đạp phi yến trên ngón tay cái cười nói: "Mấy người không nhìn thấy Tây Môn Thiển Ngữ cũng trong nhóm đó sao?"
"Tây Môn Thiển Ngữ? A, không phải tên tiểu tử Thương Sở kia vẫn có ý với cô ấy sao?" Một gã mập mạp cười phá lên nói.
"Đồ ngu xuẩn như Thương Sở mà cũng đòi có Tây Môn Thiển Ngữ sao? Nếu Hà thiếu gia của chúng ta có hứng thú thì có thể nắm chắc chín phần" Gã đầu tròn nói.
Hà thiếu gia khoát tay nói: "Đi thôi. Người ta là khách ở xa tới. Chúng ta cũng nên sang chào một câu".
"Ha ha. Nên như thế" Mấy người kia cười nói rồi đứng dậy cùng đi sang bên Diệp Thu.
Hà thiếu gia không biết Diệp Thu nhưng lại biết Tây Môn Thiển Ngữ nên hắn đương nhiên đi tới trước Tây Môn Thiển Ngữ, tao nhã chào hỏi. Hắn cười nói: "Tây Môn tiểu thư, lâu rồi không gặp. Cũng tới Hương Sơn xem nhà sao?"
"Đúng vậy. Lâu rồi không gặp" Tây Môn Thiển Ngữ đã sớm nhận ra công tử này nhưng nàng không ngờ mấy người này lại chủ động đi sang chào hỏi.
"Mấy người này là?" Hà thiếu gia chỉ vào mấy người Diệp Thu vẫn yên lặng hỏi.
"Ồ, bọn họ là bạn bè của tôi" Tây Môn Thiển Ngữ cười nói sau đó nàng lần lượt giới thiệu từng người một.
"Ồ, thì ra là Diệp tiên sinh. Ha ha, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tiên sinh là người làm mưa làm gió ở Hồng Kông trong thời gian gần đây" Hà thiếu gia chủ động chìa tay.
"Quá khen" Diệp Thu bắt tay Hà thiếu gia. Hà thiếu gia này tên Hà Xán, là người của Hà gia.
Hà gia được coi là gia tộc cự phách của Hồng Kông. Gia tộc này có liên quan tới một loạt nhân vật nổi tiếng.
Người nổi tiếng nhất và cũng có ảnh hưởng nhất chính là Hà Khải Đông, cũng chính là tước sĩ Hà Đông mà mọi người đều đã biết. Hiện tại còn có Đổ vương Hà Hồng Viêm, ngôi sao điện ảnh Lý Tiểu Long. Trước khi đột ngột qua đời đã có quan hệ với Hà Hồng Chương và Hà Uyển Kỳ.
Ba nhân vật nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc là Tôn Trung Sơn, Khang Hữu Vi và Tưởng Giới Thạch đều là bạn bè của tước sĩ Hà Đông. Hà Khải Đông đã từng dốc toàn lực xây dựng thế lực quân phiệt cát cứ, giúp đỡ Tôn Trung Sơn trong cách mạng lật đổ triều Mãn Thanh. Tổng bộ khi ấy ở Hồng Kông.
Bởi vì danh tiếng lẫy lừng của Hà Đông khiến cho em trai là Hà Phúc có vẻ lu mờ. Thật ra khi đó Hà Phúc cũng là nhân vật nổi tiếng Hồng Kông.
Hà Xán này chính là cháu ruột của Hà Phúc nhưng không hiểu hắn chủ động sang bên này làm gì.
"Nói một cách khiêm tốn thì chúng ta coi như cũng có quan hệ sâu xa" Hà Xán nhã nhặn nói.
Biểu hiện của Hà Xán khiến Tây Môn Thiển Ngữ rất nghi ngờ. Mặc dù nàng và Hà Xán không có quan hệ gì nhưng nàng có nghe nói về một số sự tích của hắn.
Hà Xán được người Hồng Kông gọi là "Tài lang', lang tham tài, là người cuồng vọng nhưng xảo trá, cơ trí. Mấy năm nay Hà Xán đã kiếm được rất nhiều tiền. Bản thân Hà Xán có cổ phần khống chế ngân hàng tư nhân lớn thứ hai Hồng Kông, ngân hàng Thuỵ Đức.
"Ồ?" Diệp Thu nghi ngờ hỏi.
"Nghe nói Diệp tiên sinh có quan hệ rất tốt với chú của tôi. Thậm chí chú ấy còn nhượng lại một nửa công việc làm ăn của mình ở Ma Cao. Thật sự khiến người khác rất hâm mộ. Khi trước tôi đi tìm chú nói muốn một chút chuyện làm ăn nhỏ nhưng chú ấy từ chối" Hà Xán nâng kính lên nói.
Diệp Thu vẫn tươi cười nói: "Chú Hà đương nhiên có điều lo lắng riêng của mình. Chúng ta chỉ là phận con cháu của chú Hà không nên nghĩ sai'.
Diệp Thu thầm nghĩ: không phải vì việc Đổ vương cho hắn vào Ma Cao làm ăn đã khiến Hà Xán tức giận sao? Chẳng lẽ mình đã vô tình tham gia cuộc đấu tranh nội bộ của Hà gia sao?
"Nếu như Diệp tiên sinh đã nói vậy, tô có thể tham gia cổ phần được không?" Ánh mắt Hà Xán giấu sau cặp kính nhìn chằm chằm vào Diệp Thu nói.
"Mọi người buôn bán kiếm tiền, tôi không có ý kiến gì. Thế nhưng điều này không phải chỉ mình tôi có thể quyết định. Tôi còn mấy người bạn ở đó, tôi phải thương lượng với bọn họ" Diệp Thu nói.
"Vậy đã làm phiền" Hà Xán móc túi lấy danh thiếp đưa cho Diệp Thu nói: "Tôi chờ đợi tin tốt của Diệp tiên sinh".
Hà Xán vẫy tay gọi một người đàn ông trung niên tới nói: "Đây là giám đốc Vu. Nếu như Diệp tiên sinh chọn ngôi nhà nào ở Hương Sơn. Giám đốc Vu đều có quyền chiết khấu cho Diệp tiên sinh mức gia tốt nhất".
"Dạ, dạ. Diệp tiên sinh cần gì xin cứ căn dặn" Giám đốc Vu hiểu ý Hà Xán, ông ta cung kính trả lời.
Đợi cho đám người Hà Xán đi khỏi. Thẩm Mặc Nùng đi tới trước mặt Diệp Thu, nhìn theo bóng mấy người đó hỏi: "Có cần đi tìm chỗ khác không?"
"Không cần. Phong cảnh ở đây rất đẹp, không cách xa nội thành, phù hợp với yêu cầu của mọi người. Hơn nữa chiết khấu khá tốt, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền. Còn về phần anh ta muốn có cổ phần của sòng bạc, cứ tìm một lý do nào đó để từ chối. Tóm lại anh ta không thể vì anh không cho anh ta kinh doanh sòng bạc ở Ma Cao mà anh ta có thể đuổi anh ra khỏi biệt thự" Diệp Thu cười lắc đầu.
Một khi Hà Xán đã biết hắn kinh doanh sòng bài ở Ma Cao thì đương nhiên cũng biết gia tộc Tây Môn cũng có cổ phần ở đó.
Mặc dù Hà gia thế lớn, lực mạnh nhưng so với con quái vật không ngừng lớn mạnh là gia tộc Tây Môn thì còn kém xa. Nếu như Hà Xán không ngốc nghếch, hắn nhất định sẽ không trêu vào một người hùng mạnh, trừ phi hắn có ý đồ khác.
Có sự căn dặn của Hà Xán, giám đốc Vu rất nhiệt tình tiếp đón mấy người Diệp Thu, thậm chí ông ta còn định lái xe đưa mấy ngời Diệp Thu đi chọn biệt thự nhưng Diệp Thu đã từ chối.
Khi đang lựa chọn biệt thự thì chuông điện thoại di động của Diệp Thu vang lên. Đó là Diệp Hổ gọi.
Diệp Thu mới quay về từ Cát Long, hắn vẫn chưa kịp tới gặp đội viên tiểu đội Lôi Đình, hắn mới chỉ gọi điện báo bình an.
"Sư phụ, người của cục tình báo Quốc An tới" Giọng nói của Diệp Hổ vang lên trong điện thoại.
"Chuyện gì vậy?" Diệp Thu hỏi.
"Bọn họ đã phát hiện ra nơi ở của Liễu Đông Dương" Diệp Hổ trả lời.
"Được, ta sẽ tới ngay. Gặp mặt hãy nói".
Diệp Thu ngắt điện thoại và nói với Thẩm Mặc Nùng: "Anh có một số việc cần xử lý. Chuyện mua nhà các em cứ tự xử lý. Không cần phải về trước, lát nữa anh quay lại đón".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK