"Cảm ơn." Diệp Thu cười gật đầu, tuy rằng lần thứ hai nói chuyện, nhưng hắn cảm giác Trương Khuyết không tồi, người này biểu hiện lạnh băng nhưng tâm tư lại cực kì đơn giản, hắn hiểu rằng Diệp Thu lúc này cần một đối thủ thực sự.
Một người có thể bức hắn toàn lực ứng chiến, một đối thủ xứng tầm.
Một trận chiến sinh tử mới có thể bộc phát hết nội tâm bị đè ép của hắn ra ngoài.
"Không cần khách khí, nói thật tôi cũng thực sự muốn xem hai người quyết đấu." Trương Khuyết khó giấu được nụ cười nói: "Từ lần trước thua anh ở đường cao tốc Yến Kinh, tôi đã suy nghĩ chuyện này, có thể sư phụ mới chính là đối thủ chân chính của anh."
Ngeh Trương Khuyết nói, Tây Môn Thiển Ngữ biết hắn thực sự là đệ tử của xe vương, mấy người xung quanh cũng đã hỏi về hoàn cảnh quyết đấu lần trước của Diệp Thu và Trương Khuyết, Diệp Thu đơn giản nói lại một chút chuyện lúc mới gặp chị em Tống gia.
Trương Khuyết hai mắt sáng ngời, tự nhiên không vạch trần những gì Diệp Thu đã có giấu diếm đi.
Không cần đợi lâu, chừng mười lăm phút sau, đương núi phía xa rọi lại ánh đèn xe.
Nếu đúng mức mà nói chính là hai bó đuốc, nhưng tốc độ xe quá nhanh, nên hai bó buốc như tụ lại một chỗ, giống như một hòn lửa cuồn cuồn bay tới đây. Ngoại trừ thấy phía trước một điểm sáng di động căn bản là không thể nhìn thấy gì khác.
Két!
Người ở hiện trường đang dựa theo tốc độ mà dự đoán xem xe bao giờ sẽ tới nơi, thì chiếc xe đã yên tĩnh đỗ trước mặt mọi người, mà lúc này mọi người đều dồn vào chiếc xe vừa mới tới.
Cho tới hôm nay mọi người mới hiểu ra hàm nghĩa của cụm từ "bận tíu tít."
Không có khói bụi cuồn cuộn, cũng không có âm thanh chói tai, lặng như hồ thu, tĩnh như hoa bách hợp, nhưng không khí đột ngột yên tĩnh, khiến mọi người không nhịn được mà nín thở.
Đây là một chiếc Lamborghini Reventonn đến, hình dạng lãnh khốc, khác hẳn với vẻ màu mè của xe thể thao.
Chiếc xe hình dáng sống động, toát ra một khí thế oai hùng, như bò tót nước Ý --- biểu tượng của sức mạnh, cùng sự dẻo dai. Điều này khiến Lamborghini được coi là một loại xe thể thao. Người ta nói rằng logo này cũng phản ánh tiêu chí của người sáng lập ra Lamborghini với tinh thần không chịu thua kém bất cứ hãng xe nào.
Không trách xe vương lại thích loại xe này, bởi chính con người hắn ẩn chứa sức mạnh cùng sự không chịu thua bất cứ ai.
"Một cao thủ khó đối phó." Diệp Thu thầm đánh giá.
Hắn rất vui mừng, gặp đối thủ như vậy, đặc biệt là tối nay, thực sự là một cơ hội phát tiết tuyệt vời.
Cửa xe mở ra, một người da vang xuất hiện.
Không rõ tuổi tác của hắn, có thể ba lăm, có thể bốn lăm, cũng có thể lớn hơn chút, thân thể gầy gò, đôi mắt thâm thúy, ria mép cứng rắn.
"Xe vương."
"Xe vương."
"Xe vương."
Không ai chỉ đạo, đây chính là mọi người tôn trọng mà gọi hắn như vậy, xe vương, ở trong thế giới đua xe ngầm, danh hiệu cao nhất chính là vương.
Vương của bọn họ.
Bọn họ kích động đến đỏ hồng mặt, cố sức khua khoáng hai tay hay bất cứ vật gì, hò hét đến khàn ca giọng.
Lưu Dịch Tư nhàn nhàn liếc bọn họ gật đầu, sau đó bọn họ liền cang thêm điên cuồng, ở trong đêm đen phát ra hàng lọt tiếng hò hét chói tai.
"Là ai?" Lưu Dịch Tư nhìn Trương Khuyết hỏi, trên mặt không vui không buồn.
"Diệp Thu." Trương Khuyết lạnh lạng đáp, thầy trò nói chuyện có chút quái dị.
Diệp Thu cười đi qua, vươn tay nói: "Tôi là Diệp Thu, ngưỡng mộ đã lâu, rất vinh hạnh được thấy xe vương."
"Tôi đến để so tài." Lưu Dịch Tư nói, hắn cũng không vươn tay bắt tay Diệp Thu.
Diệp Thu đến gần mới chú ý ngồi trong ghế phó lái là một cô gái thanh tú, đoan trang, tóc vấn lên đầu, mặc sườn xám màu xanh lơ, mặt như vầng trăng, thấy Diệp Thu, liền gật đầu cười mỉm, lộ ra hai má lún đồng tiền.
Diệp Thu cũng gật đầu đáp lễ, đây đúng là định hải thần châm của xe vương a, đến một người ngoài như hắn khi nhìn nàng cũng thấy an tĩnh, không nói đến xe vương, cả đời bên cạnh nàng, chắc chắn sẽ không làm ra hành động sai lầm nào.
"Được rồi, quy tắc là gì?" Diệp Thu cười nói, quái nhân đều cổ quái, người này đối với đệ tử cũng không đổi sắc mặt, cũng không trông chờ hắn đáp lễ với mình.
"Nhanh hơn làm vương, không có quy tắc nào khác." Xe vương ngắn gọn trả lời.
"Địa điểm?"
Lưu Dịch Tư quét mắt đánh giá khu đất trống phía trước, nơi này vốn là biểu thị sự xa hoa của các gia tộc, nói: "Ở chỗ này chạy cũng được, chúng ta vào Phấn lĩnh lộc sơn, ai tới đỉnh núi trước, người đó thắng."
Nghe xe vương nói nơi thi đấu, mọi người không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Phấn lộc sơn cũng là phấn lĩnh lộc cảnh, nếu như nói đường núi này chỉ có những con hươu dẻo dai mới leo lên nổi, thì đến đỉnh phấn lộc sơn, ngay cả hươu cũng không lên nổi, đường ở đây nhỏ hẹp và dài, mặc dù có vài cây cối vây quanh, nhưng cực kì khó đi. Trước đây ở Hồng Công có nhiều gia tộc đến chỗ này khiêu chiến, đều không ngoại lệ, xe của họ đều phi xuống vực sâu vạn trượng, ngay cả xác cũng không tìm nổi.
Lúc này chính phủ Hồng Kong ngăn chặn sự kiện này phát sinh cho nên ở chân núi thiết kế thêm chướng ngại vật, đường cái lên núi kia cũng bởi nhiều năm không tu sửa, mà cây cối đều sạt lở rơi xuống đấy vực, từ đó càng không có ai dám đi thử.
"Thế nào? Rất khó chạy?" Diệp Thu thấy phản ứng của mọi người, quay sang hỏi Tây Môn Thiển Ngữ, dù sao nàng sinh ra ở Hồng Kong, đối với tình hình nơi đây hẳn là rõ ràng.
"Khó như lên trời, đừng nói là đi xe, đến đi bộ cũng rất trắc trở." Tây Môn Thiển Ngữ trầm giọng nói.
"Nơi này tôi cũng nghe nói qua, vài năm trước người qua đó đều gặp sự cố, hay là đổi nơi khác đi?" Tây Môn Hướng Đông cũng tới khuyên nhủ, hiện tại đều là thời kì hợp tác quan trọng với Diệp Thu, thậm chí để lấy lòng hắn, Trầm Thị Tô Hàng cũng được thêm một chén canh, nếu như hắn có xảy ra chuyện gì, như vậy không phải toàn bộ tiền đầu tư trở thành bọt nước sao.
Trầm mặc.
Lâm Bảo Nhi cùng ba người vẻ mặt lo lắng, nhưng không có cản Diệp Thu, chuyện hắn quyết đinh, sẽ không thay đổi đơn giản như vậy, hơn nữa hắn từ trước đến giờ cũng chưa từng giao quyền quyết định cho người khác.
Diệp Thu đột nhiên nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, nói: 'Nếu như vậy, càng phải thử một chút,"
Hắn vốn là kẻ không sợ trời không sợ đất, xe vương chủ động mời hắn, lúc này soa có khả năng lùi bước?
Nghe Diệp Thu đáp ứng khiêu chuyến của xe vương, xung quanh vang lên tiếng hoan hô rầm trời.
"Chọn một người bạn gái theo xe, tùy cậu." Xe vương nói, ý của hắn rõ ràng, vô luận thế nào cũng không để cô gái kia rời xe, sẽ để anh chọn thêm một người đi cùng, nếu thấy không tiện, vậy một mình chạy cũng được.
Diệp Thu quay sang mấy cô gái do dự không biết chọn ai.
Trầm Mặc Nùng và Đường Quả đều có quan hệ với Diệp Thu lại không mở miệng, trái lại Tây Môn Thiển Ngữ định mở miệng, nhưng ba cô gái bên cạnh còn chưa mở miệng, nàng sao đủ tư cách?
"Em đi cùng anh." Lâm Bảo Nhi bước lên một chút, nói.
"Bảo Nhi, để Quả Quả đi," Trầm Mặc Nùng nói.
Lâm Bảo Nhi mân mê cằm nói: "Sao lại là chị Đường Đường a? Em chính là xe hậu, chuyến đua nguy hiểm như vậy, phải để em đi chứ?"
"Nghe lời đi." Trầm Mặc Nùng tỏ ra phong phạm đại tỷ, kéo Lâm Bảo Nhi lại, sau đó đẩy Đường Quả lên trước mặt Diệp Thu, nói: "Quả Quả tương đối quen thuộc với đối phương, để nó theo anh."
Diệp Thu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Quả, nói: "Được, chờ anh trở lại."
"Lấy xe của em nha?" Diệp Thu quay sang hỏi Đường Quả.
Đường Quả gật đầu, bị Diệp Thu lôi tay như vậy, nàng đột nhiên có chút ngượng ngùng, đúng vậy loại cảm giác này, tuy rằng nàng đã xảy ra quan hệ với hắn, nhưng trái tim vẫn nhảy lên từng hồi.
Bị hắn kéo tay đến chỗ chiếc xe thể thao, Đường Quả thấy hạnh phúc vô cùng.
Xe của xe vương tất nhiên là đã qua cải chế, chiếc xe của Đường Quả là chiếc Ferrari lấy từ bộ sưu tập của Tây Môn Thiển Ngữ, có thể đã qua thay đổi một chút, nhưng tất nhiên không thể bằng xe của xe vương.
Phải biết rằng, cao thủ đau xe đều là đại sư độ xe, bọn họ truy cầu tốc độ cực hạn, thậm chí hi sinh cả xe để đạt mục đích này.
Lưu Dịch Tư đóng cửa xe lại, phát động xe dẫn đường phía trước, bọn họ xuống dưới chân núi phấn lĩnh lộc để tụ tập.
Chiếc Ferrari Diệp Thu lái theo sát phía sau, sau nữa là một đoạn dài ô tô, bọn họ cũng muốn chứng kiến trận quyết đấu này, muốn biết kết quả cuộc đấu.
Cách tràng đua phấn lĩnh lộc không xa, kỳ thực chân núi phấn lĩnh lộc là một gò đất, đây là một ngọn núi cực kì độc đáo, ngẩng đầu nhìn, hầu như vuông góc với mặt đất.
Đương đi lên núi còn bị chẳng cột là dây thép, quả thật lời đồn không phải giả.
Không cần phần phó, tự nhiên có người mang kìm, cùng mỏ lết lên tháo chướng ngại ra, đồng thời vứ nó sang bên đường.
Diệp Thu cùng Lưu Dịch Tư đều đứng ở chân núi, bọn họ trước tiên chiếm chỗ có thể thuận lợi xuất phát lên đường núi, nếu như điều khiển tốt, không bị lỗi ở chỗ cua, mà còn có thể vượt lên trên đối thủ để giành chiến thắng.
Trương Khuyết đi tới hai chiếc xe, nói: "Tôi là trọng tài trận này, hai vị có ý kiến gì không? Nếu hia người chọn ai thích hợp hơn, có thể nêu ra."
Diệp Thu cùng Lưu Dịch Tư đều nhấn còi, biểu thị không ý kiến.
Trương Khuyết tiếp tục la lớn: "Cây đuốc là cờ, lúc nào cây đuốc tắt, chính là lúc bắt đầu, ai có ý kiến gì không?"
Hai tiếng còi vang lên, Trương Khuyết lần thứ hai la lớn, có người mang tới một ngọn đuốc đưa cho hắn, đây là đạo củ thông thường của cuộc đua xe, bởi vì ban đêm rất tối, mà dùng thiết bị phát âm dễ bị cảnh sát phát hiện.
Trương Khuyết giơ cao ngọn đuốc, khuôn mặt bị bó đuốc phản chiếu sáng bừng, la lớn: "Chuẩn bị."
Diệp Thu khởi động xe, nhìn chằm chằm vào phái trước, miệng lại vui đùa với Đường Quả.
"Lần này có thể liều mạng, em có khẩn trương không?"
"Em cũng từng bắt anh ngồi xe em, cái này coi như huề." Đường Quả nói.
Diệp Thu híp mắt cười, hắn nhớ tới cảnh lúc mình ở Yến Kinh bị Đường Quả ép lên xe, cũng chính lần đó là sự mở màn cho công việc vệ sĩ của hắn.
Nhưng, lúc lúc đó bọn họ đối chọi gay gắt, sao có thể hòa nhau?
"Bắt đầu."
Trương Khuyết lớn tiếng, sau đó phất mạnh cây đuốc xuống.
Vù!
Hai cỗ gió lớn ùa tới, bóng hai chiếc xe thể thao vụt biến mất trước mặt hắn.
Dựa theo tư duy của người người, giày cao gót không thích hợp vận động, đặc biệt là không thích hợp khi chạy trốn.
Nhưng Ngân Nhãn hiển nhiên không nghĩ thế, nàng vẫn đang mặc quần áo gió màu tím, đi một đôi giày cao gót màu bạc, bên trên quấn dây màu trắng, độ dài gót giày đã đạt mức độ kinh người. Như một chiếc đinh sắc bén cắm lên mặt đất, cũng không biết sao nó có thể chống đỡ sức nặng thân thể, đồng thời di chuyển ở địa hình gồ ghề thế này.
Nhưng mà, Ngân Nhãn chạy trốn rất nhanh, hơn nữa trên tay nàng còn xách chiếc túi to màu đen trọng lượng không nhẹ.
Làm một sát thủ xuất sắc, xem xét địa hình chính là kĩ năng cơ bản, rất nhanh nàng tìm được một địa điểm làm việc thật tốt.
Nơi này đã đạt độ cao 4/5 Phấn Lĩnh Lộc sơn, tức là gần đỉnh núi, thích hợp cho việc chạy trốn, cùng quan sát bao quát phía dưới chân núi.
Nhẹ nhàng nhảy tới không phá hư địa hình tự nhiên chỗ này, ngồi xổm xuống, đưa tay mở chiếc túi ra, không đến một phút đồng hồ, một chiếc súng ngắm tầm xa đã hoàn thành lắp ráp. hơn nữa bên trên còn cắm kính hồng ngoại nhìn ban đêm.
Qua một phen điều chỉnh, chọn lựa địa điểm ngắm tốt nhất, sau đó nàng liền ngưng thần, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Chờ đợi.
Thợ săn sau khi bày bố cạm bẫy xong, việc cần làm chính là chờ đợi.
npq91