Chẳng qua trong nháy mắt hắn lại nghĩ, nếu quả thật xảy ra chuyện lớn thì Dương Nhạc đã sớm gọi điện báo cho mình rồi. Với sự hiểu biết của hắn đối với mình, tùy tiện lấy Đường Bố Y hoặc là Kim Hải Lợi ra làm bia chắn, chuyện cỡ gì không phải cũng đều giải quyết dễ dàng à?
Toàn bộ tâm tư hắn trút vào tiệm đồ cổ này, nếu quả thật có chuyện gì, hắn còn có hứng chạy về giỡn với Lý Đại Tráng như vậy sao?
"Đã xảy ra chuyện gì? Không có tiền đóng tiền điện à?" Diệp Thu cười hỏi.
"Ha ha, vừa nói đã biết lừa anh rồi à. Có điều nếu anh không tới tiệm xem một chút, hai người đẹp kia sẽ phá tiệm đó. Người ta lúc trước từ chức chạy tới chỗ chúng ta làm, đều là để có thể nhìn thấy anh. Bây giờ thì hay lắm, anh vừa đi thì liền mấy tháng không thấy bóng dáng. Các nàng níu lấy tôi không buông, cả ngày hỏi tôi anh đi đâu, tai tôi bị véo đến độ có vết chai. Cũng không phải không có số di động của anh, muốn biết anh ở đâu thì trực tiếp gọi điện thoại không được sao? Tâm tư của con gái thật đúng là kỳ lạ".
"Có điều tôi đúng là bội phục số đào hoa của anh, cũng chẳng thấy anh nói với các nàng mấy câu, thế mà sao lại bám chặt anh nhỉ? Tôi cả ngày đi lui đi tới trước mặt các nàng, các nàng đều không thèm nhìn tôi".
Dương Nhạc khinh bỉ nhìn Lý Đại Tráng một cái, vẻ mặt đau khổ nói: "Bây giờ ngay cả Lý Đại Tráng cũng có bạn gái, tối nào cũng kéo người ta ra ngoài sân thể dục, nếu may mắn còn có thể lừa sờ bàn tay bé nhỏ của người ta. Còn tôi thì vẫn một mình, có phải rất đáng thương không?"
Cảm giác được người ta nhớ nhung đúng là rất không tệ, Lục Tiểu Mạn cùng Tô San là hai cô bé Diệp Thu quen sớm nhất lúc tới Yến Kinh, cho dù trong lòng đặt các nàng ở vị trí nào, khi nhớ tới đều có thể sinh lòng ấm áp.
Mặc dù Diệp Thu ngoài mặt không có bộ dạng lạnh lùng không để ý đến người khác, nhưng trong lòng vẫn cực kỳ quan tâm bạn bè. Có lẽ đây là do có liên quan tới quá trình trưởng thành của mình. Đó cũng là sau khi Diệp Thu quen người bạn Dương Nhạc này, lại đầu tư giúp gã thực hiện giấc mộng mở tiệm đồ cổ lớn nhất Yến Kinh.
Mà lợi nhuận của tiệm đồ cổ rất tốt, có sự tuyên truyền cùng thế công danh tiếng giai đoạn đầu, ngạch buôn bán mỗi tháng đều tăng vọt, Diệp Thu là đổng sự có cổ phần nhiều nhất của tiệm đồ cổ cũng không thâm tiền.
"Chuyện bây giờ tương đối nhiều, có thời gian mời các nàng ra ngoài ăn cơm vậy". Diệp Thu cười nói.
"Hôm nay không đi an ủi chút nỗi khổ tương tư của các nàng sao? Tôi xem ở trong sách thấy hình như con gái ở phương diện nào đó bị đè nén quá lâu, sẽ làm ra rất nhiều chuyện không thể lường được. Ví như đập bể hai kiện đồ cổ nào đó". Dương Nhạc miệng cũng không ngăn nói. Lúc thấy Diệp Thu một cước đạp tới, gã vội lách mình tránh ra.
Buổi chiều là hai tiết "Lịch sử khảo cổ" của cô Lý xinh đẹp, là lúc nam sinh trong ký túc xá tập trung ở cùng một chỗ, nếu như có ngự tỷ thục nữ xuất hiện, mọi người liền kìm lòng không được mà so sánh nàng với cô Lý. Cô Lý cũng đúng thật là phong vận, cái mông tròn căng dưới bộ váy chuyên ngành cùng một đoàn bọng bọng trước ngực cũng khiến mọi người dưới bục chảy hết nước miếng.
Bình thường người học khóa của nàng cũng nhiều hơn những người khác một chút. Thậm chí còn phải đi sớm giành chỗ. Mặc dù ban Diệp Thu chỉ có hai mươi học sinh, nhưng cũng có không ít người ngoài ban cũng tới nghe giảng, vị trí phòng học luôn phải nhồi nhét.
Lúc ba người Diệp Thu, Dương Nhạc, Lý Đại Tráng đi vào phòng học, bên trong đã ngồi chật ních. Cũng chẳng còn dư chỗ trống trên bàn để đặt sách, đó là do những người đến sớm giúp bạn giành chỗ. Ngô Chính Tĩnh không ở phòng ký túc xá. Nghe nói phần lớn thời gian đều ở thư viện. Nếu không phải thỉnh thoảng vào phòng ký túc xá thấy gã, Diệp Thu cũng sẽ quên mất có một người như thế tồn tại.
Diệp Thu ở phía sau phòng thấy được Mã Uy, cái gã vạm vỡ luôn mặt quần áo thể thao này cũng là một thành viên hệ khảo cổ à, Diệp Thu cũng hoài nghi số lần mình lên khóa có nhiều hơn gã không.
Lam Khả Tâm đã giúp Diệp Thu chiếm được chỗ tốt, thấy Diệp Thu tới, thản nhiên cười. Sau đó lại quay mặt đi, cúi đầu xuống xem sách trong tay. Để nàng nhìn chằm chằm một người đàn ông trong một thời gian dài, nàng thật sự không có dũng khí lớn như vậy.
Diệp Thu nhìn cô nàng yểu điệu thanh tú này, trong lòng nhẹ thở dài.
"Sắp thi rồi, đây là vở ghi tôi chép giúp anh. Anh nên bỏ chút thời gian xem qua nha". Lam Khả Tâm rút một quyển sổ da mềm đưa cho Diệp Thu.
Diệp Thu mở ra nhìn, thấy chữ viết xinh đẹp ngay ngắn, không chút gạch xóa. Thậm chí ngay cả dấu chữ sai cũng không có, trang giấy trắng kẽ đường đen, nguyên một đám chữ nhỏ màu xanh từ từ hiện ra, như dòng suối tràn ra.
"Thông luận khảo cổ học", "Nghiên cứu văn tự cổ đại và thưởng tích", "Lịch sử khảo cổ",... tất cả đều là đề cương với vở ghi, không sót môn nào. Bên trong những quyển sổ da mềm đều ghi một nội dung chuyên ngành.
"Đều đưa cho tôi cả, vậy cô không cần xem sao?" Diệp Thu cười hỏi.
Mơ mơ màng màng đã qua hơn nửa năm sinh viên. Ra khỏi nước một lần, xuống Tô Hàng hai lần, trốn khóa không biết bao nhiêu mà kể, không ngờ nháy mắt đã gần tới thi. Ngẫm lại cẩn thận, bản thân vẫn không biết đã học được cái gì.
Mình thi kém không sao cả, nhưng cũng không thể khiến thành tích của Lam Khả Tâm tụt xuống được. Cho nên, Diệp Thu tình nguyện nhận vị trí đứng đầu cả lớp đếm ngược từ dưới lên, cũng không muốn ảnh hưởng tới thành tích của Lam Khả Tâm.
Không phải ai cũng không học hành đàng hoàng như hắn, hoàn toàn không coi việc học là một việc. Hơn nữa trường học còn có một cơ chế học sinh và cơ chế thi lại, nếu liên tục thi rớt, không lấy được học phần, sau khi tốt nghiệp có thể không nhận được cả giấy chứng nhận tốt nghiệp.
Lam Khả Tâm nhoẻn miệng cười, lại cầm mấy quyển sổ da mềm quơ quơ trước mắt Diệp Thu, nói: "Tôi làm hai phần mà".
Cô nàng này, sự dịu dàng trong lúc vô ý luôn có thể khiến nam nhân cảm động.
Chuông vào học vang lên, cô Lý mang theo sách giáo khoa đi vào, thấy Diệp Thu đã lâu không thấy mặt, liền cười cười với hắn. Nụ cười quyến rũ, lập tức khiến hormone của nam sinh trong phòng tăng vọt.
Mã Uy không thích ngồi ở dãy trước của phòng, cho dù như vậy càng có nhiều cơ hội thấy xuân quang trong váy thiếu phụ xinh đẹp. Nghe nói có gã ngồi ở hàng đầu đặt kính nhỏ ở trên giày, sau đó hơi duỗi người tới trước là có thể thấy màu quần lót của cô Lý. Bọn họ vẫn thường xuyên dùng cái này để đánh cá.
Tuy gã thích người đẹp, nhưng so với nhiệm vụ mình đang gánh vác, cái kia thật không đáng kể. Tổ chức đã thúc giục vô số lần, nếu gã lại không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bị mời về, thị trưởng Hoa Hạ cũng giao người khác phụ trách.
Bản thân mình thật vất vả mới đi tới được bước này, sao có thể buông tha dễ vậy chứ?
Mã Uy tới hệ khảo cổ nghe giảng là vì tiếp cận Diệp Thu, ngồi ở dãy sau cũng là vì quan sát hắn để hắn không phát hiện. Người nam nhân này thân thử bất phàm, có năng lực phản ứng cực kỳ nhạy cảm. Nếu không cẩn thận, nói không chừng sẽ khiến hắn hoài nghi.
Mặc dù hắn vẫn luôn cho rằng chỗ nguy hiểm nhất cũng chính là chỗ an toàn nhất, nhưng gã có thể nghĩ tên khốn kiếp mỗi ngày giống như ruồi bọ lại là đối thủ tiềm tàng của hắn sao?
Trong khoảng thời gian này rất ít thấy Diệp Thu, căn cứ tin tức tình báo thu được, hắn luôn ở Tô Hàng ứng phó chuyện tứ đại gia tộc nội chiến. Lúc trước gã luôn nguyền rủa vì sao Diệp Thu luôn đi bên cạnh Đường Quả. Nhưng đợi sau khi hắn rời đi, Đường Quả cơ hồ luôn ở trong chung cư xanh không ra ngoài, bọn họ căn bản không có cơ hội động thủ. Điều này cũng khiến gã bắt đầu mong Diệp Thu nhanh trở lại.
Đường thị bọn họ muốn, mà kỹ thuật mới nhất vừa nghiên cứu ra của Đường thị bọn họ cũng muốn. Mà hai thứ này chỉ có thể lấy được ở trên người phụ nữ của Đường Bố Y, nhưng Đường Quả đóng cửa không ra, Đường Bố Y lại là một lão hồ ly. Xuất hành cực kỳ cẩn thận, lại luôn mang theo rất nhiều cao thủ, bọn họ cũng không dễ động thủ.
Cơ hội. Gã luôn tìm kiếm một cơ hội. Mà tiếp cận Diệp Thu, một mặt có thể hiểu rõ hơn một chút về người bên cạnh hắn. Nguyên nhân khác chính là, gã có thể canh chuẩn thời gian của hắn hơn một chút.
Khóa của cô Lý vẫn đặc sắc vạn phần, có lẽ dung mạo cũng có thể tăng thêm một phần. Khi người ta ngắm một cái gì đó xinh đẹp, luôn cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hơn.
Lam Khả Tâm biết Diệp Thu vẫn còn gánh vác nhiệm vụ bảo vệ hai cô gái, sau khi tạm biệt ba người Diệp Thu, ôm sách vở im lặng bỏ đi.
"Ài, có Khả Tâm ở phía trước làm tấm gương, cũng không biết phải tìm cô gái như thế nào mới có thể thỏa mãn đây". Dương Nhạc nhẹ giọng thở dài.
"Đúng đấy. Lão đại đến bây giờ cũng không cho người ta một cái danh phận, tôi cũng thấy ủy khuất thay Khả Tâm. Lão đại, sau này tôi gọi Khả Tâm là chị dâu ha". Lý Đại Tráng nhìn bóng lưng Lam Khả Tâm đi xa, phụ họa nói.
Diệp Thu vuốt nhẹ quyển vở còn tỏa ra mùi thơm nồng, mỉm cười.
Lấy xe từ trong ga-ra ra, đón Đường Quả và Lâm Bảo Nhi ở cổng, hộ tống hai người trở về.
Ở trước cổng chung cư xanh đỗ một chiếc xe jeep, trong xe không có ai cả, mà cổng chung cư xanh lại mở rộng. Xem ra Trầm Mặc Nung đã về, đang ở trong nhà tiếp khách.
Đỗ xe ở trong sân, Lâm Bảo Nhi và Đường Quả chạy vào nhà trước. Diệp Thu cũng theo sau.
Ở trong chung cư xanh âm thịnh dương suy này lại có thêm một nam nhân mày rậm mắt to ở trong phòng khách, tóc đầu đinh, mặc vest, trên cổ tay là đồng hồ quân dụng. Mặc dù ngồi ở trên ghế sa-***, nhưng thân thể cũng thẳng tắp, giống như một thanh lợi kiếm.
Thấy Diệp Thu đi vào, nam nhân lập tức từ trên ghế salon bật dậy. Động tác mau lẹ mà không dư thừa, xem giống như xuất thân từ một quân nhân đã trải qua rèn luyện.
Trầm Mặc Nùng vẫn còn mặc đồng phục lúc đi làm, áo sơ mi màu trắng, hai chân khép lại, trên bàn chân trơn bóng là giày cao gót đen xinh xinh, đang bưng chén trà ngồi trên ghế sa-***. Ngồi cùng một người không quen biết, thật đúng là có chút làm khó nàng.
"Này, anh tìm ai?" Đôi mắt to của Lâm Bảo Nhi đảo một vòng trên người nam nhân, giọng ngang ngược hỏi.
Nàng giống như đã quên chuyện xảy ra lúc sáng, lúc về lại nói ríu ra ríu rít với Đường Quả. Thậm chí lúc Đường Quả hỏi Diệp Thu khi nào thì dẫn nàng đi xem cá vàng, nàng còn quyệt miệng đích thân hỏi Diệp Thu.
Điều này cũng khiến Diệp Thu thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu nàng một mữ giữ vẻ mặt giống như lên tiết học vậy, rất dễ khiến người ta hoài nghi. Lâm Bảo Nhi nếu không lắm điều, nhất định sẽ bị người khác tưởng là nàng ngã bệnh.
"Diệp Thu, hắn tới tìm anh đó. Các người nói chuyện đi nha, tôi xin phép vắng mặt một lát". Trầm Mặc Nùng đặt chén trà xuống đứng lên, xoay người đi lên lầu.
Chung cư xanh bình thường có rất ít người tới, Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi có chút tò mò. Chưa cùng Trầm Mặc Nùng lên lầu mà ngược lại nhìn Diệp Thu cùng nam nhân áo đen kia có chút thích thú.
"Anh tìm tôi à?" Diệp Thu nhìn nam nhân áo đen, híp mắt.
"Vâng". Nam nhân áo đen từ trong lòng trịnh trọng lấy ra một thiệp mời, nói: "Đây là có người bảo tôi chuyển lại cho Diệp Thu tiên sinh".
"Ồ, thiệp mời? Yến hội gì thế? Là vũ hội à?" Lâm Bảo Nhi nhìn chằm chằm thiệp mời, mắt sáng rực lên.
"Bảo Nhi, em không biết khiêu vũ, đi vũ hội làm gì?" Đường Quả cầm tay Lâm Bảo Nhi nói.
"Em không biết khiêu vũ, nhưng em thích xem người khác khiêu vũ mà. Chị Đường Đường, chúng ta cũng đi cùng Diệp Thu đi, nếu không lại có cô gái xấu chạy tới hôn hắn". Lâm Bảo Nhi nhỏ giọng nói.
Diệp Thu đổ mồ hôi, cô gái này còn nhớ chuyện lần trước trường học tổ chức vũ hội mang mặt nạ Diệp Thu bị người ta hôn sao.
Mở thiệp mờ ra, phía trên là chữ viết tay theo lối chữ thảo, chữ tuy nhỏ, nhưng lại rất đường hoàng, nét chữ cứng cáp.
Gửi Diệp tiên sinh:
Mộ Quân nổi danh, có chuẩn bị chút trà rượu, mong có thể nhìn qua một chút.
Yến Thanh Phong.
Yến Thanh Phong?
Thấy tên ở phía dưới, nụ cười trên mặt Diệp Thu thu lại, ánh mắt nheo nheo. Gã rốt cuộc cũng đứng ra rồi.
Cái đầu nhỏ của Lâm Bảo Nhi cũng ngó qua, thấy nội dung trên thiệp mời, nói: "Yến Thanh Phong? Yến Thanh Phong là ai? Hắn sao chỉ mời Diệp Thu mà không mời tôi với chị Đường Đường chứ?"
ng0ctu231