Đường Quả và Lâm Bảo Nhi ngược lại khi ở cạnh hắn nói luyên thuyên không ngừng, nêu một loạt vấn đề nào là điểm tâm chủng loại quá ít, độ rượu quá mạnh, sao không mời con gái, hận không thể bảo chủ nhân tổ chức lại. Vốn hai người chính là hai đóa hoa trong bụi cỏ, ở trong một đám nam nhân chói mắt cực kỳ, bây giờ Diệp Thu ngược lại tình nguyện nói ít đi với các nàng hai câu.
Diệp Hổ cực kỳ sùng kính Diệp Thu, đối với quân nhân xem võ như mạng như gã, thích nhất chính là so đấu với người mạnh hơn. Diệp Thu ở trong quân doanh dùng thân thủ đánh bại gã gọn gàng, không chỉ không khiến gã tức giận, ngược lại còn kích phát ý chí chiến đấu của gã.
Ở những phương diện khác Diệp Hổ có chút trì độn, nhưng ở mặt võ thuật lại có nghiên cứu rất sâu. Gã chậm rãi hồi tưởng tình huống lúc mình giao thủ với Diệp Thu, ngược lại từ trong đó học được không ít thứ. Điều này càng khiến gã nhiệt tình với Diệp Thu, Diệp Thu cũng được coi là bán lão sư của gã.
"Đây là Trương Hóa, đại đội trưởng đội trinh sát của bộ đôi đặc chủng. Đây là Lưu Đào, bộ đội tham mưu. Sử Đại Minh, An Thiết... đều là đội trưởng các hệ thống của bộ đội. Hôm nay là thời gian tu tập mỗi tháng của câu lạc bộ Thiết Huyết nên tôi mang bọn họ tới làm quen". Diệp Hổ cười giới thiệu đám nam nhân đi sau gã, những người này ánh mắt sắc bén, toàn thân tản ra loại sát khí bảo kiếm ra khỏi vỏ. Vừa nhìn cũng biết là nhân vật tinh anh của các ngành bộ đội. Có thể được Diệp Hổ dẫn theo, phỏng chừng cũng là một loại vinh quang.
Mặc dù Diệp Thu không biết Diệp Hổ rốt cuộc có bối cảnh như thế nào, nhưng với địa vị của gã trong quân đội, ngay cả Phương thủ trưởng trong quân đội cũng phá lệ chiếu cố gã thì chắc thân thế cũng không kém.
Diệp Thu chào lần lượt từng người, những người đó cũng hoàn lễ rất lễ phép. Ở trong quân đội đã lâu, cũng không biết đã trải qua huấn luyện kiểu gì, nguyên một đám mặc dù lúc đang cười, ánh mắt cũng sắc bén như vậy.
Diệp Thu cũng không để tâm, quốc gia có vài quân đội tinh nhuệ là chuyện khiến bất kỳ một người Trung Quốc nào đều vui vẻ mà nhìn.
Diệp Hổ nhìn Đường Quả và Lâm Bảo Nhi ở một bên ăn thứ gì đó, liền toét miệng rộng ra nở nụ cười: "Câu lạc bộ Thiết Huyết này đều là quân nhân cùng quốc an và bộ đội đặc cần lập nên, đề tài thường nói phần lớn là quân nhân, cho nên đã tạo thành một quy định bất thành văn, đó là không cho nữ nhân vào. Anh nghĩ đi, một đám nam nhân ở bên kia đấu đá đánh đánh giết giết, để một đám đàn bà ở bên cạnh làm gì chứ? Vậy chẳng phải là đánh boxing sao? Không ngờ anh lần đầu tiên tới đã phá vỡ quy tắc này".
Diệp Thu vuốt mũi cười khổ, nói: "Không ai nhắc tôi, tôi cứ tưởng là yến hội bình thường, lúc đến đây mới phát hiện không phải".
"Có điều không sao. Nữ nhân vẫn có, có một cô gái là trường hợp đặc biệt". Diệp Hổ phất mạnh tay nói, không để Diệp Thu nghĩ nhiều.
Nghe lời Diệp Hổ nói, Diệp Thu đột nhiên nhớ tới cô gái hút thuốc giống như bị nghiện kia.
Diệp Thu từ ánh mắt lạc lõng của nàng có thể thấy được, nàng làm vậy thật ra là đang tự sát chậm. Một cách tự sát tra tấn người ta nhất.
Diệp Thu dùng ánh mắt nhìn lướt qua mọi người ở đây, nói: "Trong này đều là quân nhân sao? Sao không thấy mặc quân trang?"
"Quá gây chú ý. Thân phận quân nhân tương đối mẫn cảm, bản thân rất kỵ tham gia mấy tiệc hội. Có điều câu lạc bộ Thiết Huyết này là mấy lão đại ở trên cho phép, người trong này đều là người thủ hộ trung thành nhất của quốc gia, mọi người mỗi tháng tụ tập một lần, chủ đề thảo luận mỗi lần phần lớn đều là chủ đề nước giàu binh mạnh. Hoặc là tỷ thí giữa cao thủ trong ngành hay anh em trong quân đội".
"Hơn nữa, ngành đến chỗ này nhiều lắm, có cấp cao, có cấp thấp, đến lúc đó cúi chào, kính chào không dứt. Vậy mở Sa Long mỗi tháng làm gì?"
"Không mặc quân trang là để mọi người đối xử bình đẳng với nhau, thượng hạ cấp có thể tùy ý nói chuyện với nhau, hơn nữa hạ cấp còn có thể khiêu chiến thượng cấp. Đánh ngã có thưởng, không thể đánh ngã thì bị phạt. Như vậy mới khiến người khác cảm thấy thống khoái, nếu một đám ngồi ngây quanh một cái bàn lớn giống như đầu gỗ, lời nói đã sớm chuẩn bị sẵn, tôi đã sớm không tới".
Tâm tư Diệp Thu chợt động, thản nhiên hỏi: "Câu lạc bộ này là do ai làm chủ?"
"Không có chủ, ai dám làm ông chủ chứ? Chỉ có một người tổ chức Sa Long, họ Yến. Tên là Yến Thanh Phong. Người này rất bản lĩnh, cũng rất thông minh. Hôm nay anh tới, hẳn là hắn phát thiếp cho anh phải không?"
Diệp Hổ đúng là hỏi gì nói nấy, Diệp Thu hỏi cái gì gã nói cái đó. Tính tình quân nhân hào sảng ở trên người gã hoàn toàn thể hiện ra ngoài. Hơn nữa gia thế bối cảnh lại có thể cho gã dựa vào. Nên nói chuyện cũng không cần phải cẩn thận che giấu.
Diệp Thu cười gật đầu, sầu lo trong lòng lại sâu thêm một tầng. Phạm vi thế lực của Yến gia thật đúng là như cái lưới kín không kẽ hở. Muốn phá rách lưới, thật đúng là cần một chút thực lực. Có lẽ, vận khí đối với mình mà nói cũng là một thứ rất quan trọng.
Từ trong lời của Diệp Hổ có thể nghe ra, gã rất tán dương Yến Thanh Phong kia. Mặc dù gã không dám làm ông chủ câu lạc bộ này, nhưng thân phận người tổ chức hoạt động này lại có khác gì thủ lĩnh đâu?"
Trong lòng Diệp Thu bắt đầu kích động, máu nóng sôi trào. Đối thủ của mình rất cường đại, mà mình sắp sửa đem hết khả năng mà đánh bại.
Cửa lại lần nữa vang tiếng ủng da giậm lên sàn nhà, đoàn người mặt mũi đầy ngạo khí đi vào. Đi đầu là một cô gái, tóc dài xõa vai, mặc áo da bó sát người, trên đùi cũng là một quần da màu đen, ủng da ống dài dưới chân có gót giày cực cao, giống như cái đinh gõ trên mặt đất, mỗi một bước đều nghe cộc cộc.
Có mấy người đi phía sau, một vẻ mặt lãnh khốc, tư thế cuồng vọng kiểu ông trời lão đại ta lão nhị, chỉ là khi nhìn thấy Diệp Thu, sát khí hung lệ trong mắt giống như muốn tràn ra, đây chính là Cuồng từng thảm bại khi đấu với Tiểu Bạch.
Nếu có thể dẫm nát chủ của Tu La dưới chân, có phải sẽ càng triệt để rửa sạch sự sỉ nhục kia không?
Lạc Đà vẫn là một tư thế người hiền lành, lúc nhìn Diệp Thu, còn cười gật đầu chào hắn. Nhưng gã trọc đầu giống như tam giác ngược bên cạnh Lạc Đà mắt lại lộ hung quang.
Diệp Thu đã gặp gã, gã chính là người lần trước cưỡi xe máy khiêu chiến mình. Trong tư liệu do Nhân Trung Long Phượng truyền đến có giới thiệu về gã, vương bài của tiểu đội Violet, Thanh Xà. Tâm ngoan thủ lạt, giết người như ngóe.
Còn có Khoái Đao, Chó điên và Nhền Nhện, ba người này cũng là người trẻ nhất may mắn nằm trong chiến đội Violet. Chỉ là tần số thi hành nhiệm vụ không cao bằng mấy người trước. Tư liệu bên ngoài đối với bọn họ cũng cực kỳ có hạn, không biết so với các tiền bối của họ có tốt hơn không.
Diệp Thu híp mắt nở nụ cười, không ngờ tham gia một yến hội lại có thể gặp được nhiều người quen như vậy.
Lâm Bảo Nhi bưng mâm hoa quả bánh ngọt chỉ vào Thanh Xà nói: "Nhìn dáng vẻ tên xấu xa kia thật đáng sợ. Xấu như vậy, sao còn chạy tới gặp người khác chứ?"
Thanh âm Lâm Bảo Nhi cũng không nhỏ, thính giác Thanh Xa lại nhạy cảm dị thường. Sau khi nghe lời Lâm Bảo Nhi nói, cũng quay sang nhìn Lâm Bảo Nhi.
Thanh xà quả thật rất xấu, đầu tam giác, mắt cũng tam giác nhỏ, ngoại trừ đầu thanh quang lấp lóe thì không có gì khác đầu một con rắn của. Hơn nữa dáng người lại nhỏ thó, thậm chí ngay cả yêu cầu cơ bản nhất là ngũ quan đoan chính cũng không có. Hơn nữa khí chất của gã rất âm trầm, người nhìn thấy gã đều có một cỗ rét lạnh.
Vừa rồi lúc gã liều mạng mà trừng mắt nhìn Diệp Thu cũng vừa đúng lúc bị Lâm Bảo Nhi thấy. Vì vậy liền chỉ trích gã không chút khách khí.
Thanh Xà tay siết chặt, trên mặt tái nhợt, gân xanh trên trán nổi cuồn cuồn. Sải bước đi tới chỗ Diệp Thu.
Đường Quả sợ gã xúc phạm tới Bảo Nhi, vội kéo nàng ra sau mình, nhỏ giọng nói: "Bảo Nhi, không được nói lung tung, không sẽ rước phiền toái cho Diệp Thu đó".
"Em đâu có nói lung tung. Hắn vốn là rất xấu mà, còn nhìn người ta ba trợn như vậy, đúng là đáng ghét chết đi được..."
A!
Tính cách Thanh Xà vốn ương ngạnh hung tàn, lại một lần nữa nghe thấy sự vũ nhục của người khác, rốt cuộc không còn giữ bình tĩnh được nữa, quát to một tiếng, nhào về phía Diệp Thu, tư thế giống như muốn liều mạng với người ta.
Diệp Thu tiến tới một bước, kéo mình ra một khoảng cách an toàn với Đường Quả, Lâm Bảo Nhi, sau đó cười lạnh chờ công kích của Thanh Xà.
"Thanh Xà. Quay lại đây". Ánh mắt giống như không tìm thấy được đầu mút của cô gái lạnh băng băng.
Lực đạo của Thanh Xà hơi trì trệ, sau đó liền vội dừng lại. Cao thủ so chiêu, chính là cần một tiếng trống cho tinh thần hăng hái thêm. Còn mình vừa chạy có một nửa đã bị thủ trưởng quát ngừng, sát khí lập tức mất hơn phân nửa. Cho dù có chạy tới trước mặt người ta, cũng chỉ có thể bị đánh. Thanh Xà quay đầu lại ánh mắt hung ác nhìn lãnh đạo của mình, định cãi lại, nhưng vừa thấy vẻ mặt lạnh như băng của nàng cùng với nghĩ đến thân thủ sâu không lường được của nàng, chỉ đành nén cơn tức này xuống. Chỉ là đứng rất xa, không muốn về trong đội ngũ tiểu đội Violet nữa.
Cô gái lấy một điếu thuốc từ trong túi áo ra châm, sương khói kia ở dưới cánh môi màu đỏ tím của nàng hóa thành từng con bước nhẹ nhàng bay múa.
"Tôi cho phép anh khiêu chiến. Nhưng không phải là bây giờ". Cô gái nhìn Thanh Xà nói, thanh âm băng lạnh tận xương, giống như một thanh đao làm từ hàn băng bổ tiếng vào trong tai.
Thanh Xà không dám lên tiếng, ngoan ngoãn mà đi vào trong vị trí ban đầu của gã trong tiểu đội Violet.
Từ đầu tới cuối, cô gái đều không thèm liếc nhìn Diệp Thu một cái, chỉ mãi mê mùi vị thuốc lá trong tay, nhìn như không thấy ánh mắt người khác. Nhưng Diệp Thu cũng làm bộ là lần đầu tiên gặp nàng, giống như những nam nhân khác, ánh mắt quan sát nàng như có điều suy nghĩ.
Cô gái hút thuốc lá bình thường đều ưu nhã, các nàng xinh đẹp mà cũng đa cảm. Vẻ ngoài kiên cường che dấu tâm yếu đuối. Nếu như nói cô gái không hút thuốc là một chút hồng phấn, vậy cô gái hút thuốc chính là một đóa Mạn Đà La.
Cô gái không có vết thương chắc chắn là không biết hút thuốc, mà mỗi khi các nàng châm điếu thuốc nhỏ trắng giống như thân thể bản thân sau khi cởi áo quần, nội tâm sẽ lạnh băng giống như một đóa hoa Lăng Tiêu.
Diệp Hổ bên cạnh Diệp Thu nhỏ giọng nói: "Nàng chính là ngoại lệ tôi mới nói. Đội trưởng tiểu đội Violet, một cô gái siêu việt hơn cả nam nhân Yến Kinh. Mỗi lần tổ chức Sa Long của câu lạc bộ Thiết Huyết chỉ có một cô gái là nàng có tư cách tham gia. Đáng tiếc... bây giờ lại thành cái dạng này. Ngoại trừ vẫn xinh đẹp giống như trước đây, những thứ khác đều đã thay đổi. Nếu không, Yến Kinh làm gì có Nam Mộ Dung Bắc Kiều Phong gì đó".
Diệp Hổ mặt đầy vẻ tiếc nuối, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lúc Diệp Thu đang muốn hỏi, lại một loạt tiếng giày gõ sàn truyền tới. Một nam nhân tao nhã trác tuyệt ở trong sự vây quanh của nhóm người, vẻ mặt vui vẻ mà từ trên lầu xuống.
Nam nhân ước chừng hơn hai mươi tuổi, mày rậm mắt to, mặt như ngọc, ý cười trong ánh mắt rất hàm súc, nhưng lúc nhìn quanh lại thần thái ngời ngời. Nhìn kỹ ở khoảng cách gần, gã mặc vest màu trắng, áo trong cũng màu trắng, lưng thẳng tắp giống quân nhân. Quả thực là sát thủ thiếu nữ trong phim thần tượng Đài Loan.
Nam nhân như vậy, là một cô gái thì đều không khỏi nhìn thêm mấy lần.
"Chị Đường Đường, đẹp trai chưa kìa. Ôi, đúng là một anh chàng siêu đẹp trai mà". Trong miệng Lâm Bảo Nhi vẫn ngậm bánh ngọt, vẻ mặt si mê mà nhìn nam nhân đi xuống lầu.
"Vậy em đi cua anh chàng đẹp trai đó đi". Đường Quả vừa cười vừa nói. Tình nhân trong mắt ra Tây Thi, nếu tâm tư một cô gái bị nam nhân chiếm cứ thì khi nhìn những nam nhân khác liền có cảm giác không có gì ngoài núi với mây.
"Em mới không đi đó. Cười thật giả tạo. Hơn nữa, đẹp trai cũng không an toàn. Diệp Thu mặt như vậy mà còn hạnh đỏ vượt tường. Hắn đẹp trai thế, ai biết có bao nhiêu cô gái chứ?"
" Hắn chính là Yến Thanh Phong. Anh hẳn là biết nhỉ?" Diệp Hổ là người tiến cử rất có trách nhiệm, giới thiệu tên và ngành của một đám người cho Diệp Thu biết.
Diệp Thu không nói gì, híp mắt, giống như cười mà không phải cười đánh giá Yến Thanh Phong.
Còn Yến Thanh Phong nhìn quét toàn trường, mặc dù giống như là đang chào hỏi từng người. Nhưng trong mắt gã, vẫn chỉ chú ý đến một người nhất.
Nam nhân kia khóe miệng mang theo ý trào phúng mà nhìn mình. Đó là đối thủ trong số mệnh của mình: Diệp Thu.
Hắn dựa vào cái gì mà mỉa mai mình chứ?
Nếu không phải trước khi xuất hiện nhà thiết kế đã kiểm tra cách ăn mặc và trang phục của mình liên tục. Yến Thanh Phong khi thấy ánh mắt soi mói của hắn cũng hoài nghi mình có phải mặc nhầm y phục hoặc là quần chưa kéo khóa không nữa.
Gã chỉ có thể cao ngạo đi tới, không thể cúi đầu. Mặc dù quần thật không kéo kháo, mình cũng chỉ có thể giữ trạng thái bây giờ, để hắn chỉ có thể chú ý mà không phải khinh thường.
Nhân vật như bọn họ có thể không câu nệ tiểu tiết, nhưng không thể để người có cảm giác tính sai và mất đi khống chế.
Yến Thanh Phong trong hội này là như cá gặp nước, gã vừa mới đi xuống cầu thang, lập tức một đám người vây lại chào hỏi gã. Yến Thanh Phong cũng không có chút kiêu căng nào, lộ vẻ hòa nhã mà bắt chuyện với mọi người.
Nhưng có ít người, mặc dù gã khom mình với bạn, vẫn có thể thấy niềm kiêu ngạo của gã. Đây là thứ đã ngấm vào trong xương tủy, không phải là dùng lời nói tùy ý cùng nụ cười hòa ái là có thể che dấu được.
Yến Thanh Phong chào hỏi với đám người, mỗi khi đi tới một chỗ, trong đám đó sẽ có tiếng cười truyền tới.
Lúc đi tới trước mặt mấy người tiểu đội Violet, Yến Thanh Phong ngừng lại, nhìn cô gái dựa ở cửa sổ tịch mịch hút thuốc. Nụ cười trên mặt cũng thu lại, thanh âm ôn nhu nói: "Nên hút ít đi, bây giờ cô càng ngày càng gầy, người khác nhìn cũng đau lòng".
"Ngoại trừ hút thuốc. Tôi còn có thể làm gì chứ?" Giọng cô gái lãnh đạm nói. Ánh mắt vẫn nhìn lên bầu trời ở bên ngoài, cũng không quay đầu lại nhìn Yến Thanh Phong đứng ở sau lưng nàng.
Giọng Yến Thanh Phong đầy yêu thương nói: "Có rất nhiều chuyện có thể làm, đó chính là cô quên những thứ trước kia, đừng nghĩ chuyện gì cả. Cho nên, bây giờ chuyện cô cần làm chính là mau chóng quên đi".
"Được rồi, tôi biết rồi. Đi mau đi, không cần phải để ý đến tôi". Cô gái khoát tay, lại nhả ra một vòng khói ưu nhã. Sương khói lượn lờ, gương mặt tinh xảo của cô gái thê diễm mà tuyệt mỹ.
Đây là một cô gái sa sút đến tận xương tủy, cũng là một cô gái khiến từ đáy lòng người ta sinh ra thương yêu.
Thanh Xà đứng ở bên cạnh, lúc ánh mắt Yến Thanh Phong quét tới người gã, gã nhếch môi cười, cơ hồ không thấy được cả đôi mắt tam giác.
Yến Thanh Phong gật đầu, sau đó vẻ mặt vui vẻ đi về phía Diệp Thu.
Theo sự di động của Yến Thanh Phong, Diệp Thu cũng giống như thành thủ lĩnh trong đám người.
"Yến Thanh Phong". Yến Thanh Phong chủ động vươn tay tới Diệp Thu, vẻ mặt đầy ý cười mà báo tên mình.
"Diệp Thu". Diệp Thu cũng đồng dạng cười rất vui vẻ, con mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên. Tiểu nhân vật cũng có kiêu ngạo cùng tự tôn của tiểu nhân vật.
Người nhìn từ bên ngoài, cảm giác hai người giống như là bạn tốt nhiều năm không gặp vậy. Không ít người bắt đầu đoán thân phận của Diệp Thu.
"Hình như lai lịch bất phàm, ngay cả Yến thiếu gia cũng xem trọng như thế".
"Đúng thật. Tí nữa tới chào hỏi một tiếng xem. Tên lỗ mãng Diệp Hổ kia sau khi tới liên đứng cạnh hắn đấy".
"Ha ha, lần đầu tới đã lệ không thể mang nữ nhân theo, ngươi này đúng thật là hoa tâm vô cùng. Sau này chúng ta có phải là cũng có thể dẫn bạn gái vào không?"
"Có phải bắt đầu từ bây giờ không?" Yến Thanh Phong cười hỏi.
"Tất nhiên. Lần này, người thắng nhất định là tôi". Diệp Thu rất nghiêm túc gật đầu.
Mặc dù nói như vậy thoạt nhìn có chút không biết tự lượng sức mình, nhưng đây là quyết tâm của hắn. Quyết tâm chiến đấu...
Khi nam nhi chiến!
ng0ctu231