Trong thời gian này cô vừa phải gánh vác những công việc của tập đoàn Đường Thị, đấu trí đấu dũng với một đối thủ mạnh khác, vừa phải lo lắng cho bệnh của phụ thân, khắp nơi tìm kiếm danh y để điều trị. Mỗi một danh y đến, cô đều đích thân tiếp đãi một lượt, cô không muốn bỏ lỡ bất kì cơ hội nào có thể chữa khỏi bệnh cho cha.
Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, người tất nhiên cũng theo đó mà gầy đi. Tuy trên mặt cô có trang điểm nhạt, nhưng nhìn từ góc độ của Diệp Thu, đó là biểu hiện nghiêm trọng của chứng sup-health (tức là trạng thái không bệnh, cũng không khỏe mạnh).
Một cô gái vô tư vô lo đột nhiên phải chị đựng nhiều sự đau đớn và li biệt như vậy, trên vai lại gánh vác trách nhiệm lớn lao như vậy, cô ấy còn chưa ngã xuống đã được xem như là kì tích.
Hiện nay nghe Diệp Thu nói có người có thể chữa trị được cho cha, Đường Quả sao có thể không bị kích động?
Cô nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Thu, giống như là nắm lấy sợi dây cứu mạng cuối cùng.
“Diệp Thu, ông ấy là ai? Ở đâu? Hoa Hạ (chỉ Trung Quốc)? Hay là quốc gia khác? Em cùng anh đi mời, bất luận ông ấy ra điều kiện gì cũng được…. kể cả là phải quỳ gối, em cũng phải mời được ông ấy đến. Diệp Thu, em thật sự không muốn nhìn thấy ba như này nữa…., mỗi lần đến đây, nhìn thấy ba nằm bất động trên giường bệnh, em cảm thấy rất buồn rất buồnm chỉ muốn khóc thôi…..”.
Diệp Thu cười khổ lắc lắc đầu, nếu như chỉ quỳ xuống mà mời được lão đầu tử xuất núi, thì hắn nguyện thay Đường Quả quỳ 3 ngày 3 đêm.
Tính cách của lão đầu tử, là không thể dùng lí lẽ thường tình của thế gian để đong đếm được.
Đó là một lão già biến thái.
“Sao vậy? Không được ư? Ông ấy không đồng ý?”. Một chút hi vọng vừa nổi lên trong lòng Đường Quả bắt đầu chìm xuống, luồng máu nóng sôi sục bỗng trở lên buốt lạnh.
“Không phải là không được”. Diệp Thu giải thích một cách khó xử: “Anh tuy là quen biết với người này, nhưng tính cách của ông ta có chút quái dị, ông ấy sẽ không dễ dàng rời khỏi chỗ ông ấy đang sống đâu. Tiền bạc, cầu xin, hoặc giả các biện pháp khác đều không có hiệu quả đối với ông ấy”.
“Vậy làm thế nào mới có thể mời ông ấy đến? Ai có thể làm được?”. Đường Quả nóng ruột hỏi.
Ai có thể làm được?
Diệp Thu nghĩ, nếu như đến mình cũng không làm được, thì sợ rằng trên đời này không còn ai có thể mời được lão đầu tử nữa.
Diệp Thu rất thương Đường Quả, cũng xem Đường Bố Y như bậc trưởng bối thân thích của mình, nếu như có thể mời được lão đầu tử xuất núi, cứu được Đường Bố Y, thì trong lòng hắn cũng sẽ rất vui. Lão đầu tử tuy không cần sĩ diện nhưng lại cực kì tôn trọng lời hứa, Diệp Thu cũng không dám chắc chắn lắm có thể dỗ dành được lão hoặc lừa được lão ra ngoài.
Nhưng hắn đã nói ra rồi, thì phải dốc hết toàn lực mà nghĩ biện pháp thì mới được.
Vừa nói là có người có thể cứu được, rồi lại nói người ta không đồng ý ra ngoài cứu chữa, đây chẳng phải là đùa giỡn với tình cảm của người khác sao?
Diệp Thu vỗ vỗ vào vai của Đường Quả, ra hiệu cô đừng nên quá kích động, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, anh cũng hi vọng Đường thúc thúc có thể nhanh chóng hồi phục, lão đầu tử đó quả thực khó mời, anh cũng không dám chắc chắn lắm. Có điều, anh sẽ nỗ lực nghĩ cách. Chỉ cần có chút hi vọng, chúng ta đều không thể bỏ cuộc…..đúng vậy không?”.
“Ừm, cám ơn anh, Diệp Thu”. Đường Quả cảm kích, gật gật đầu.
Diệp Thu dùng ngón tay gõ lên đầu cô một cái, nói: “Khách sáo với anh gì vậy?”.
“Ừ nhỉ, chúng ta là người một nhà mà”. Đường Quả cười một cách hạnh phúc.
Vốn dĩ Diệp Thu đồng ý với Đường Quả, sau khi thăm Đường Bố Y, hai người sẽ cùng nhau vào thành phố ăn bữa tối. Không ngờ trên đường đi, Diệp Thu đột nhiên nhận được cuộc gọi đến của Giang Án Tử.
Giang Án Tử tuy được điều đến cái bộ phận mạng gì đó làm lãnh đạo, nhưng lệnh điều động vẫn chưa đến, tạm thời vẫn là đội trưởng của tiểu đội Tử La Lan.
Tiểu đội Tử La Lan vừa tham gia thi đấu xong, trải qua một thời gian chiến đấu, mọi người đều có chút mệt mỏi. Giang Án Tử không biết có phải vì lần thi đấu này giành được thành tích xuất sắc mà tâm tình tốt hay không, cô ta cho tất cả các đội viên nghỉ ngơi điều chỉnh một ngày, ngày mai chính thức huấn luyện.
Trong mười mấy năm này đây là chuyện chưa từng có, tất cả thành viên của tiểu đội Tử La Lan đều vui sướng cảm kích ôm chầm lấy Diệp Thu một lượt. Những nhân tài đặc thù như họ, lúc nào cũng ở trong trạng thái chờ lệnh, mà huấn luyện chưa từng bị gián đoạn, đúng là một ngày nghỉ ngơi hiếm có.
Giang Án Tử đáng nhẽ cũng đang nghỉ ngơi mới đúng, tại sao lại gọi điện cho mình lúc này?
Chẳng nhẽ lại có nhiệm vụ gì?
“Tôi là Diệp Thu”. Diệp Thu bấm nút nhận cuộc gọi, nói. Thân phận của họ không được để lộ. Tuy Đường Quả là một trong những người thân cận nhất bên cạnh mình, nhưng Diệp Thu cũng không muốn để cô biết hiện nay hắn đang làm công việc gì.
Hà tất phải để cho người phụ nữ quan tâm đến sự an nguy của mình phải lo lắng?
“Sự việc có biến”. Giang Án Tử trực tiếp nói, hắn biết Diệp Thu dùng cái kiểu chào hỏi này, chứng tỏ bên cạnh Diệp Thu đang có người khác, không tiện nói chuyện: “Anh ngay bây giờ quay về căn cứ”.
“Được”. Diệp Thu liếc nhìn đồng hồ, nói: “1 tiếng sau đến nơi”.
Cúp máy, Diệp Thu dùng bộ mặt ái ngại nhìn Đường Quả lúc này đang ngồi ở ghế bên cạnh, nói: “Tối nay chỉ sợ không thể cùng ăn cơm với em, anh có việc khẩn cấp cần phải xử lí”.
Đường Quả lặng lẽ thở dài một hơi, nói: “Ừm, em biết rồi, không sao cả, anh đi đi”.
Cô nghe được điện thoại của Diệp Thu, cũng biết là hắn quả thực có chuyện cần phải làm. Nhưng, điều cô không biết là, cô đợi ngày này đã đợi biết bao lâu, vừa nãy còn hưng phấn vì bữa tối nay, cảm giác hi vọng bị mất đi đúng là không dễ chịu gì.
Diệp Thu nhìn bộ dạng thất vọng của Đường Quả, cười an ủi nói: “Ngày mai, ngày mai anh nhất định sẽ ăn tối cùng em, em chẳng phải là thích ăn món bò bít tết Ytalia đó sao? Ngày mai anh sẽ đặt chỗ trước ở nhà hàng Ý”.
“Hihi, anh vẫn nhớ là em thích ăn gì à?”.
“Đương nhiên rồi, em và Bảo Nhi ham ăn như vậy, cả ngày hò hét muốn ăn cái này muốn ăn cái kia”. Diệp Thu vừa cười vừa nói, lén lút tăng tốc độ xe.
“Đâu có đâu? Là Bảo Nhi ham ăn thôi, em chỉ là ăn cùng với cô ấy một chút xíu xíu mà thôi. Anh xem cô ấy béo tròn vo, giống như con lợn con vậy….Aizz.., nhớ Bảo Nhi quá, không không biết con lợn con này chạy đâu rồi”. Đường Quả sắc mặt hoài cựu, nằm dựa ra ghế, dường như cô đang chìm đắm trong sự vui vẻ trước đây, không thể thoát ra được.
Diệp Thu biết tin tức về Bảo Nhi, nhưng hiện nay hắn vẫn chưa thể nói cho Đường Quả biết, nếu không, nha đầu này truy hỏi, thì hắn cũng không dễ dàng khai báo.
Dù gì thì Bảo Nhi cũng sắp về rồi, đến lúc đó giành cho cô ấy một sự bất ngờ. Diệp Thu nghĩ vậy.
“Diệp Thu”. Đường Quả đột nhiên nghiêng người sang, ánh mắt như mong mỏi điều gì đó nhìn về phía Diệp Thu, nói: “Hay là, anh đừng làm công việc này nữa? Lương không cao mà còn nguy hiểm. Anh có thể quay trở về Đường Thị….em không phải là nói để anh trở về phòng bảo an. Dựa vào tài năng của anh, có thể làm rất nhiều công việc. Em còn có thể giao cho anh một công ty để quản lí….nếu như anh sợ người khác nói này nói nọ, vậy thì em với anh hợp tác mở một công ty ở bên ngoài, em sẽ giới thiệu những mối làm ăn của Đường Thị cho anh, được không?”.
kedochanh