Mục lục
Cận Thân Bảo Tiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"A... Diệp Thu chết bấm. Mau thả tay ra. Anh kéo đứt tóc em rồi. Đau chết được".
Diệp Thu mở mắt, liền thấy Tống Ngụ Ngôn đang khom người nhích đầu về phía giường mình vẻ mặt đau khổ, cố gắng bảo vệ đầu mình.
Mặc trên ngươi là T-shirt màu trắng có in hình một trái táo đỏ ở phía trước, phía dưới là quần jean màu xanh biển bó sát. Vừa rồi nàng đang cúi đầu dùng tóc mình khều mũi Diệp Thu, cho nên thân thể vẫn luôn giữ tư thế khom người về phía giường.
Bộ ngực đầy đặn, cái mông tròn trịa. Cô nàng này, một thời gian ngắn không thấy, không ngờ đã chín rồi.
"Anh còn tưởng là con bọ". Diệp Thu cười thả lỏng tay đang cầm một nắm tóc nàng ra.
"Anh mới là con bọ đó. Trong nhà này làm gì có bò chứ?" Tống Ngụ Ngôn không vui nói. Có lòng tốt tới gọi Diệp Thu dậy, lại bị hắn kéo tóc, đau đến nỗi nước mắt nàng sắp trào ra.
"Ha ha, sao dậy sớm thế?' Diệp Thu không trả lời nàng, cười hỏi.
"Sớm hả? Mặt trời đã lên cao rồi mà còn". Tống Ngụ Ngôn quệt miệng nói.
Diệp Thu quay đẩu lại, giai nhân tối qua đã không còn ở đó. Ga giường xốc xếch, phía trên còn có một bãi nước vàng đã khô.
"Anh tìm chị à? Chị ấy vừa sáng sớm đã đi làm. Nói nhiều, các người tối qua cũng không biết động tác nhẹ một chút. Ồn muốn chết". Tống Ngụ Ngôn rất không hài lòng nói.
Vốn nàng cho là mình không còn khí lực, cho nên mới cổ vũ Diệp Thu đi tìm chị. Nhưng đợi sau khi nàng nằm ở trên ghế sa lon một lát, khí lực vừa khôi phục lại một chút. Hơn nữa thanh âm *** chị nàng cực kỳ lẳng lơ, nàng lại có chút tưởng niệm cảm giác Diệp Thu ở bên trong cơ thể mình.
Trong lòng cũng từng nghi lên tìm hắn, nhưng cuối cùng cũng không thể da mặt dày như vậy. Nên cứ đợi như vậy, đợi tới khi chiến đấu của bọn họ gió tan mưa tạnh, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ ngủ.
Cho nên hôm nay thức dậy, trong bụng còn một cỗ khí nghẹn.
"Thế à?" Diệp Thu giương mắt nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, nói: "Chị của em còn nói em ồn quá."
"Anh muốn chết à". Tống Ngụ Ngôn thoáng cái bị Diệp Thu điểm trúng tử huyệt, mặt ửng đỏ, đánh lên ngươi Diệp Thu đang định rời giường.
Sau khi lại một phen *** triền miên, hai người mới rời giường tắm rửa mặc quần áo.
"Đã đói chưa? Nếu đói, chỉ có thể dẫn anh đi uống trà. Chị không có ở đây, em cũng không biết làm cơm". Cô gái nhỏ Tống Ngụ Ngôn nói với Diệp Thu.
"Uống trà hả?"
"Sao? Không thích à?" Tống Ngụ Ngôn giơ giơ quả đấm hỏi.
"Không có. Rất vinh hạnh". Diệp Tim vừa cười vừa nói. "Có điều, là một cô gái, có lẽ vẫn nên học nấu ăn mới tốt. Tối thiểu, cũng phải nấu được cơm chiên trứng chứ?"
"Ai cần anh lo ?" Tống Ngụ Ngôn không phục nói tiếp theo, lại cẩn thận hỏi: "Anh thích cơm chiên trứng à?"
Tống Ngụ Ngôn lái xe thẻ thao BMV hệ B chở hai người tới quán trà Tây Tử ở bên Tây
Hồ.
Đông như trẩy hội, xe như rồng nước. Quán trà lớn như thế không ngờ lại kín hết chỗ.
"Đây là quán trà nổi tiếng nhất Hàng Châu. Ngày nào cũng đều cảnh đông như vậy". Tống Ngụ Ngôn nhìn cảnh người lúc nhúc trước mắt, nhíu mày nói. "Nếu không phải vì anh, em chẳng thèm tới loại địa phương này đâu".
Diệp Thu cười khổ,nói: "Nhưng anh đâu bảo em dẫn anh tới đây đâu".
"Anh từ xa tới là khách. Em tất nhiên muốn dẫn anh tới địa phương tốt nhất".
"Không sao. Anh không kén ăn. Chúng ta tùy tiện tìm một chỗ ăn vài món là được rồi". Diệp Thu vừa cười vừa nói. Bảo hắn đứng ở cửa chờ người khác ăn xong mới vào, hắn cũng không có kiên nhẫn này.
"Không được. Điểm tâm chỗ khác không ngon như bên này. Anh chờ một chút. Em đi vào hỏi một chút". Tống Ngụ Ngôn cố chấp nói.
Đang định vào hỏi người bán hàng bên trong có chỗ ngồi trống hay không, thì điện thoại Diệp Thu tức thời vang lên.
"Diệp thiếu gia. Định ăn sáng à?" Tiếng của Hàn Ấu Lăng từ trong loa truyền tới.
Diệp Thu cảnh giác mà quét về bốn phía, sau đó ánh mắt giao với Hàn Ấu Lăng đang đứng ở cửa sổ tầng hai.
"Ừ. Có điều hình như bên trong hết chỗ rồi". Diệp Thu cưới gật đầu với gã, nói.
"Vừa hay, tôi vừa đặt một gian phòng. Diệp thiếu gia nếu không ngại, có thể lên ngồi một lát". Hàn Ấu Lăng mời.
"Đi thôi có người mời ngồi". Diệp Thu vỗ về cái đầu nhỏ của Tống Ngụ Ngôn, nói.
Tống Ngụ Ngôn từng thấy Hàn Ấu Lăng, trước kia quan hệ hai nha cũng không hòa hợp. Nhưng bây giờ Diệp Thu muốn lên, nàng cũng không có ý ngăn cản. Chỉ có thế rầu rĩ không vui mà nhìn lên.
Cô nàng này vẫn còn rất đơn thuần, chưa học được cách che giấu tâm tình của mình. Có điều, điều này cũng khiến lúc Diệp Thu ở chung với nàng, cảm giác rất nhẹ nhàng.
Diệp Thu kéo Tống Ngụ Ngôn lên lầu, Hàn Ấu Lăng đã đợi ở cửa phòng. Diệp Thu nhìn thoáng qua, trong phòng chỉ có một cô nàng dịu dàng xinh đẹp. Thấy Diệp Thu đi vào, tất nhiên kêu thành thạo "Diệp thiếu gia, ngưỡng mộ đại danh đã lâu".
"Tiểu Y là vị hôn thê của tôi". Hàn Ẩu Lăng cười giới thiệu với Diệp Thu.
"Chào cô". Diệp Thu cười với Tiểu Y.
"Chị Tống mời ngồi. Chúng ta đều là ngươi Tô Hàng, không nên khách khí". Hàn Ấu Lăng chủ động chào hỏi Tống Ngụ Ngôn.
"Cảm ơn". Tống Ngụ Ngôn nói cảm ơn, sau đó ngồi bên cạnh Tiểu Y.
"Cũng chỉ có hai người các ngươi?" Diệp Thu nghi ngờ hỏi.
Trong ấn tượng của hắn, Hàn Ấu Lăng đi tới chỗ nào, đều phải tiền hô hậu ủng. Cảnh vắng vẻ như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy.
"Tiểu Y thích thanh tĩnh. Cho nên không kêu quá nhiều người. Vừa hay nhìn thấy Diệp thiếu gia ở dưới lầu, cho nên liền gọi điện hỏi thăm một chút". Hàn Ấu Lăng vừa cười vừa nói.
Vốn dĩ, sáng sớm nào đều có rất nhiều cuộc điện thoại mời gã đi uống trà. Hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, lại chẳng nhận được cuộc điện thoại nào.
Gã cũng không suy nghĩ nhiều, nghĩ chuyện này là vì bọn công tử ca kia tối qua bị khí thế Diệp Thu chấn nhiếp, cần một thời gian ngắn để khôi phục.
***
Quán tra Tây Tử. Phòng Linh Lung.
Người trong phòng ngồi quanh một bàn lớn, trong đó có không ít người là bọn công tử ca Tô Hàng tối qua uống rượu với Hàn Ấu Lăng. Ngồi ở chính giữa, chính là Lý Thương Giới vừa đến Tô Hàng không lâu.
Lý thiếu gia, anh quá khách khí rồi. Anh mới tới, chúng tôi nên tận tình địa chủ mới đúng. Sao có thể để anh mới khách?"
"Đúng thế. Lần này tôi không tranh với anh. Lần sau bày rượu ở Đông cung, tôi làm chủ."
"Lý thiếu gia quá khách khí. Không hổ là từ kinh thành xuống. Cũng khiến những người bản địa sinh trưởng ở địa phương như chúng tôi mất lễ số".
Lý Thương Giới khoát tay, vừa cười vừa nói: "Tất cả mọi người đều là anh em ở Tô Hàng, Thương Giới mới tới, sau này còn nhờ các anh em chiếu cố nhiều hơn. Vừa sáng sớm đã gọi điện mời các vị đi uống trà, quấy rầy mộng đẹp của các vị đã là có lỗi. Còn xin các anh em bỏ qua cho mới phải".
"Lý Thiếu sao lại nói thế? Sau này chúng tôi còn phải nhờ anh chiếu cố mới phải đó".
"Đúng vậy. Có chú Lý ở sau lưng làm chỗ dựa, Lý thiếu gia hoàn toàn có thể đi ngang trên đường Tô Hàng".
Lý Thương Giới bưng chén tra, nói: "Tất cả mọi người đừng nói lời khách khí nữa. Như vậy thật sự quá khách khí. Nếu mọi ngươi xem tôi là bạn, chúng ta liền lấy trà thay rượu uống cạn chén này. Sau này có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Nếu các anh em có chuyện gì tới tìm tôi, tôi tuyệt sẽ không chút nhíu mày. Nếu tôi có việc muốn nhờ các anh em giúp đỡ, xin hãy cấp chút tình mọn. Chúng ta cùng phát tài".
"Được. Cùng phát tài".
"Hay lắm".
"Lý thiếu gia thật nghĩa khí. So với đồ nhu nhược Hàn Ấu Lăng kia thì mạnh hơn nhiều".
Két!
Bầu không khí vừa rồi còn náo nhiệt lạp tức đông lại, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn gã vừa bị ý nghĩ làm cho mê muội mà lỡ miệng kia.
Trong lòng bọn họ không phải chưa từng oán thầm Hàn Ấu Lăng, nhưng không ai dám nói ra, gã vẫn là ngươi duy nhất.
Tiểu tử mắng xối xả Hàn Ấu Lăng kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt biến thánh trắng bệch, cười xấu hổ, nói: "Tôi chính là thấy bất bình cho Hoàng Mao. Mọi người đều biết, Hoàng Mao coi như là trung thành tận tâm với Hàn Ấu Lăng đúng không? Hắn bảo làm gì, Hoàng Mao từ xưa tới nay đều chưa từng dám trái lới. Nhưng tối qua Hoàng Mao bị ngươi ta chém năm đầu ngón tay, Hàn Ấu Lăng hắn ngay cả cái rắm cũng không thể phóng ta. Không ra mặt thay Hoàng Mao chưa nói, còn nâng ly nói cười với tên khốn kiếp đáng chém kia. Mọi người nhịn được cục tức này sao?"
Người này tên là Lâm Trung, là bạn thân của Hoàng Mao, mặc dù tối qua gã cũng không dám ra mặt thay Hoàng Mao. Nhưng chuyện đã qua, gã luôn phải nói mấy câu hợp cảnh.
Nếu không, không phải là thể hiện mình quá không có nghĩa khí à?
Sau khi nghe xong lời Lâm Trung nói, trong lòng Lý Thương Giới mừng thầm. Cuối cùng cũng tìm được một điểm vào.
Bỏ chén trong tay xuống, ánh mắt Lý Thương Giới nhìn quét các vị đang ngồi, hỏi: "Các vị có ý kiến gì với chuyện tối qua không? Không sao, mọi người cứ nói thoải mái".
"Tôi thấy chuyện này Hàn thiếu gia làm có chút không ổn". Có người nói.
"Đúng vậy. Đều là anh em ở Tô Hàng, nào có đạo lý người ngoài bang đối phó người nhà mình".
"Lý thiếu gia, chuyện tối qua anh cũng nhìn thấy. Anh cảm giác sao?" Có người thông minh đẩy đầu đề tới bên Lý Thương Giới. Gã bầy tỏ thái độ rồi, bọn họ lại tỏ thái độ mới không có nguy hiểm.
Lý Thương Giới liếc nhín người họ một cái, vừa cười vừa nói: "Tối qua trằn trọc khó ngủ, cảm thấy có chút không thoải mái. Bạn bè không phải chỉ nói miệng mà thôi. Cũng không phải là lúc có việc nhờ người ta mới nhờ tới. Bạn bè là phải cùng vinh nhục. Nếu mất đi điều kiện cơ bản này, vậy thì đừng nói bạn bè gì cả. Ha ha, lời của một nhà, cũng là một chút suy nghĩ của riêng mình".
"Lý thiếu gia nói rất đúng. Quá đúng. Tôi cũng nghĩ như vậy".
"Lý thiếu gia. Nếu anh kéo đại kỳ ở Tô Hàng chúng ta sẽ đi theo anh".
"Đúng vậy. Lý thiếu gia là hoàn toàn đủ tư cách. Chúng ta đang ngồi đây cũng không ít người, nêu muốn khi dễ chúng ta, cũng phải nghĩ về lượng một chút".
Mọi người đang nhiệt liệt thảo luận anh một câu tôi một câu thì cửa phòng bất chợt bị người ta đẩy ra.
Hàn Ấu Lăng lộ ý cười đứng ở cửa,vừa cười vừa nói: "Cho dù muốn nói xấu ở sau lưng người khác, cũng cần nhỏ giọng một chút chứ? Các ngươi ồn quá, ảnh hưởng tới tâm tình uống trà của người khác đó".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK