Mục lục
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dung Yên đương nhiên không biết cô thuận miệng nói một câu, trong lòng người ta lại nảy sinh trăm ngàn suy nghĩ như vậy.

Cô nghe thấy Tần Dã lại nói: “Cơm chiều để hai đứa chúng nấu đi! Tuổi bọn chúng cũng không còn nhỏ, nấu cơm gì đó…… Không cần phải nuông chiều bọn nhỏ. Lúc thích hợp hãy để cho bọn chúng làm. Bên ngoài có hơi lạnh, hay là em về phòng sưởi ấm đi.”

Đây tuyệt đối là câu anh nói nhiều nhất.

Dung Yên:……

Còn Tần Dư đang ở trong bếp:……?

Anh cả, tai em không điếc, anh không nói nhỏ chút, em nghe được đấy.

Vào phòng ngồi với anh như vậy, còn không bằng đến nhà bếp phụ giúp đi.

Vì thế sau khi Dung Yên không nói nên lời một lúc, sau đó cô lập tức nói: “Anh về phòng đi, em vào bếp giúp đỡ.”

Nói xong cũng không cho Tần Dã cơ hội nói chuyện, cô trực tiếp nhấc chân định đi vào bếp.

Đúng lúc này, cả cơ thể Tần Dã run lên, cũng may Dung Yên vẫn chưa đi nhanh tay lẹ mắt đỡ anh.

“Anh không sao chứ?”

Tầm mắt Tần Dã dừng trên đôi mắt lo lắng đó của cô, trong lòng cực kỳ ấm áp.

“…… Chắc là chiều nay đứng hơi lâu, chân anh có chút đau, anh không sao đâu, đi từ từ…… Em không cần đỡ anh về phòng.”

Dung Yên vốn không định dìu anh về phòng, nhưng anh đã nói như vậy…… Cô không dìu anh trở về cũng không được.

“Cậy mạnh gì chứ, đau thì nói một tiếng, bây giờ em đỡ anh về phòng.”

Khóe miệng Tần Dã cong nhẹ không thể nhận ra, “Vậy được!”

Trọng lượng cơ thể anh dồn lên vào người cô, bởi vì độ nghiêng hơi lớn, khiến hai người thoạt trông càng dựa sát vào nhau hơn.

Dung Yên còn có thể cõng anh từ trên núi xuống, cho dù hiện giờ bị anh dựa một chút sức vào như vậy, cô cũng không cảm thấy nặng.

Chỉ là hai người giống hai đứa trẻ dính liền, đi lại có chút không tiện thôi.

Cùng lúc đó, Dung Yên định về phòng sẽ kiểm tra lại vết thương cho anh một chút mới được.

Phần lớn đàn ông ở thời đại này đều là kiểu khá bảo thủ, ở ngoài mà lại có thể dựa vào cô như vậy…… Vậy chắc chắn anh rất đau.

Vì thế Dung Yên chống đỡ phần lớn sức lực trên người Tần Dã…… Đỡ anh trở về phòng.

“Anh nằm xuống, em xem cho anh.”

Tần Dã nhìn cô một cái, gật đầu, “Được.”

Anh nằm trên giường đất, để cô kiểm tra.

Vừa cảm nhận được cái chạm tay đầu tiên của cô lên cơ thể anh…… Sự ngại ngùng ngọt ngào đó khiến tim anh mất kiểm soát đập nhanh hơn.

Dung Yên cẩn thận kiểm tra sờ soạng chỗ bị thương, cũng xem xét một hồi.

“Không có sao, có khả năng do anh đứng hơi lâu, lần sau giữ ở mức độ vừa phải là được, trước khi chưa hoàn toàn bình phục, vẫn là nên kiểm soát thời gian đứng một chút.”

Chỉ là tim đập có hơi nhanh, cũng may là cô đã bắt mạch cho anh, ghi nhận tim anh không có bất cứ vấn đề gì.

Tần Dã gật đầu, “Được, đều nghe lời em.”

Sau khi Dung Yên bận rộn xong nghe được anh nói như thế, lần đầu tiên cô có cảm giác giọng nói anh cũng thật dễ nghe.

Tuy là không giống người khác nói trên mạng là lời nói có thể làm cho người ta mang thai, nhưng thật sự…… Rất hấp dẫn.

“…… Em đi xem bọn nhỏ nấu cơm thế nào.”

Nói xong cô đã muốn bỏ chạy.

Nhưng mà, lần này Tần Dã cũng không ngăn cản cô, “Được, nhưng mà em không cần động tay nhiều, để bọn chúng làm đi! Mười hai tuổi rồi, làm nhiều công việc hàng ngày vừa sức kiểu này cũng là tốt cho chúng.”

Đây là anh ruột sao?

Cô cố gắng nghĩ lại bản thân lúc mười hai tuổi ở thời hiện đại…… Tuy là không làm những công việc thủ công như thế này, nhưng mà bị đủ loại chuyện học hành, huấn luyện và giáo dục cá nhân vây lấy.

Được rồi! Cô cũng sống không được thoải mái.

Tần Dã:…… Anh chỉ thương vợ anh.

Bữa tối vô cùng phong phú.

Có bánh bao thịt, còn có cá và thịt.

Thơm ngào ngạt, thật sự rất kích thích vị giác của mọi người.

Còn có cơm gạo trắng nữa.

Thật sự là ăn quá ngon rồi.

Trong lòng Tần Dư cảm thấy có lỗi, quá lãng phí.

Nhưng mà, thật sự thơm quá, đến nỗi nước miếng của cậu ấy sắp chảy ra.

“Hay là, chúng ta đến chỗ anh cả ăn cùng nhau đi?”

Dung Yên thực sự không thích việc ăn và ngủ chung một chỗ.

Nhưng những người có giường sưởi ở đây hình như đều ăn như thế này.

Đặt một chiếc bàn nhỏ trên giường đất, ngồi quây quần bên nhau.

“Bên kia có mùi thuốc, ăn ở đây đi.”

Tần Dư nghe thấy lời này, cũng không có ý kiến gì nữa.

Vốn dĩ cậu bé cũng không có ý kiến gì về việc sẽ ăn ở đâu, chẳng qua nghĩ đến nhiều món ngon như vậy, tốt nhất cả nhà nên ngồi cùng nhau, đừng để anh trai ăn một mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK