Mục lục
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ vì xui xẻo đã lâu, anh hơi sợ cảnh trước mắt chỉ là mộng ảo do mình tơ tưởng mà ra, không dám chớp mắt, bởi nếu chớp một cái, mộng cảnh sẽ tan biến.

Dung Yên đặt sủi cảo lên bàn, phát hiện người kia vẫn luôn nhìn mình chằm chằm.

Liền duỗi tay quơ quơ trước mặt anh:”Sao vậy, choáng váng?”

Cô vốn tính nói là, chưa thấy qua gái đẹp bao giờ sao?

Thân thể này có diện mạo giống cô như đúc, chẳng qua trước kia dinh dưỡng không đủ, da có hơi xấu, giống như một viên ngọc thô chưa được mài vậy.

Nhưng chuyện này cũng không phải vấn đề lớn gì, cho dù cô không có thứ đồ gian lận như không gian thì cũng có thể chăm chút lại cơ thể này, đem dung mạo khôi phục đến đỉnh cao.

Tần Dã có hơi ngại, mặt thoáng đỏ lên, nhưng ánh mắt vẫn không rời đi như cũ.

“....Em không sao chứ?”

Dung Yên: “Đương nhiên là em không sao, có sao thì chính là người khác, anh ăn sủi cảo đi.”

“Để anh tự ăn.” Cũng không biết là thế nào, anh chỉ nằm qua ngày nhưng dường như thân thể khôi phục với tốc độ nhanh đáng kinh ngạc.

Mặc dù anh cũng muốn được cô đút cho, nhưng mà anh biết cô còn chưa được ăn.

Cho nên, anh không muốn cô bị đói.

Dung Yên nhướn mày: “Anh có thể?”

Tần Dã hơi khựng lại, ra vẻ trấn định đáp: ”Không phải em nói đàn ông không thể nói không được sao?”

Dung Yên:....

Hóa ra lúc nãy cô ở cửa nói nhăng nói cuội với Tần Dư thì anh đã nghe thấy.

Nhưng cô nhớ khi nãy cô nói là con trai mà nhỉ? Câu cũng không phải vậy.

Thật đúng là biết thâu long chuyển phượng.

Nhưng cũng không sai lắm.

“Vậy anh từ từ ăn.”

“Được, em cũng đi ăn đi.”

Tần Dã nhìn theo bóng dáng cô cho đến khi không thấy nữa.

…..Lúc này mới gian nan cử động người.

Dung Yên quay về, nhìn thấy hai anh em ngoan ngoãn ngồi ở ghế, trước mặt là sủi cảo nóng hổi chưa động chút nào.

“Sao còn chưa ăn?”

“Chờ chị ạ.” Cô gái nhỏ ngoan ngoãn đáp.

Dung Yên xoa xoa đầu cô bé, bảo:”Về sau không cần chờ, sủi cảo ăn nóng mới ngon.”

Một nồi sủi cảo này, ba anh em Tần Dã….tính cả Dung Yên, đều ăn đến căng bụng.

Mấy anh em Tần gia chưa từng trải qua cảm giác hạnh phúc như vậy.

Cuối cùng là Tần Mai đi rửa chén.

Nói đúng hơn, là Tần Mai tranh làm.

Dung Yên cũng không làm bộ đòi việc.

Chủ yếu là do cô ghét phải rửa chén.

Nấu cơm đã là cực hạn của cô rồi.

Dù sao lúc cô ở thời hiện đại cũng không thích làm mấy loại việc nhà này.

Đương nhiên, không thích, cũng không đại biểu cho việc cô không biết làm.

Đầu óc cô tốt, trí nhớ siêu phàm, xem qua công thức một cái…..Nấu theo tỷ lệ tiêu chuẩn định sẵn, đồ làm ra sẽ không sai một ly.

Dung Yên không muốn đi ngủ sớm thế, ánh mắt cô dừng ở trên người Tần Dư.

“Em nói em đọc sách được bao lâu rồi?”

Tần Dư:.....

Tại thời điểm hạnh phúc như thế này, có thể đừng nhắc đến chuyện làm người ta mất hứng như vậy không?

Không tình nguyện trả lời một câu: ”Được nửa năm.”

Cô còn tưởng ít nhất cậu cũng phải đọc sách mấy năm rồi cơ.

“Vậy em biết được bao nhiêu chữ rồi?”

Nhắc tới chuyện này, buồn bực của Tần Dư mới hơi tan đi một chút: ”Ít nhất cũng 300 chữ.”

Hửm, nhìn biểu tình này của nó, xem ra còn rất kiêu ngạo?

Liền nhướn mày: ”Vậy em viết 300 chữ đó một lần, để chị nhìn xem, em còn nhớ được bao nhiêu.”

Tần Dư:....

Ăn no xong liền sẽ rảnh rỗi như vậy sao?

Dung Yên nhìn cậu: ”Hay là thực ra em đều quên hết sạch rồi?”

Tần Dư cũng không bị cô khích: ”Sao có thể, đương nhiên là em nhớ hết rồi…..Chẳng qua là không có giấy bút.” Đúng vậy, không phải là cậu không muốn viết, mà là vì cậu không có giấy bút thôi.

Dung Yên nghe cậu nói mấy lời cuối đến đúng lý hợp tình, vô cùng tự tin, cười cười bảo: ”Giấy bút sao? Vừa vặn chị có.”

Gương mặt nhỏ của Tần Dư cứng đờ:....

Chúng ta không thể hữu hảo một chút sao? Không thể buông tha cho cậu sao?

“Em chờ ở đây, chị đi lấy”, Dung Yên xoay người đi ra ngoài, cô cũng không tính làm trò trước mặt bọn nhỏ, lấy giấy bút từ trong không gian ra ngoài, sẽ dọa bọn nhỏ sợ c.h.ế.t khiếp mất.

Dung Yên đi vào phòng, mượn góc c.h.ế.t lấy giấy bút từ không gian ra.

Sau đó lại rời đi.

Tần Dã trơ mắt nhìn cô vội vàng vào phòng, rồi lại vội vàng ra.

Bên này Dung Yên đưa giấy bút cho Tần Dư, bảo: ”Ở đây có hai bộ, em một bộ, Tần Mai một bộ, chút nữa cả hai đứa đều phải viết cho chị xem, để xem xem hai đứa biết được bao nhiêu chữ.”

Tần Mai bị điểm danh cũng không có phản ứng gì, giờ khắc này, mặc kệ chị dâu bảo cô làm gì, cô cũng đều vui lòng.

Tần Dư:...

Cậu cần được an ủi! Trong nhà này không còn đồng minh của cậu nữa rồi!!

“Viết nhanh lên.” Dung Yên nhìn cậu bất động, liền giục.

Có cần gấp gáp như vậy không?

“Giấy này trắng thật đấy.”

Cảm giác là đồ rất quý, cho cậu dùng không phải phí phạm sao?

“Giấy trắng đương nhiên là để cho em viết lên trên, nếu không nó sẽ mất đi giá trị của mình, hay là…..” Dung Yên cười cười, ”Hay là em muốn vứt nó vào nhà xí dùng hả?”

Tần Dư vừa nghe, vội vàng ôm chặt hai cuộn giấy vào trong ngực.

Giấy trắng tốt như vậy lại bỏ vào nhà xí dùng? Là chị ấy điên rồi hay là cậu điên rồi?

Dung Yên đương nhiên là nhìn thấy động tác của cậu, ”Nếu vậy thì mau viết đi, chừng nào xem xong thì chị về phòng.”

Xem ra đêm nay cậu trốn không thoát rồi.

Quả nhiên, thứ tốt đều không dễ ăn như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK