Cho nên, cậu ấy hoàn toàn xứng đáng làm lão đại.
Tần Dư liếc cậu ấy một cái: "Có em gái tôi ở đây, Trạng Nguyên sẽ đến lượt tôi sao?"
Tề Ngạn nghe thấy Tần Dư nhắc đến Tần Mai, trong nháy mắt mặt đỏ lên.
Người cũng trở nên ngượng ngùng hơn vài phần, giọng nói lại có chút lắp bắp: "Lão đại, Mai Mai cũng đã chuẩn bị một bộ đề thi cho em chứ? Em cũng muốn học tập."
Thời điểm Tần Dư ở trường học, cậu bảo vệ Tần Mai cực kì tốt.
Không cho phép bất cứ người con trai nào tới gần em gái mình.
Mà cũng là vì chuyện muốn bảo vệ em gái mà thiếu niên từng ghét học muốn c.h.ế.t lại liều mạng nỗ lực học hành, bởi vì cậu sợ bản thân lơ là một tí thôi thì sẽ không được phân học cùng lớp với em gái.
Rốt cuộc thành tích của em gái cậu luôn nằm ở vị trí đầu bảng.
Cậu nỗ lực theo đuổi, mới miễn cưỡng duy trì được thành tích ở vị trí thứ sáu.
Lúc này nghe thấy Tề Ngạn nhắc đến em gái mình, cả người thiếu chút nữa thì dựng hết lông tơ lên.
Đây là một loại phản ứng theo bản năng của Tần Dư.
Tề Ngạn nhìn phản ứng quá độ của cậu, khóe miệng không nhịn được co quắp.
Được rồi, không thể nói nữa, nếu cậu nói tiếp thì e rằng thằng nhãi này sẽ lao lên đánh cậu mất, vì vậy liền vội vàng chuyển đề tài.
“Thôi vậy, nếu anh không có thừa đề thì anh làm một mình làm trước đi, em đi trước đây”
Không đợi Tần Dư nói gì, cậu ấy đã nhanh chân chuồn đi.
Tần Dư nhìn bóng dáng chạy đi của cậu ấy mà hừ lạnh một tiếng, sau đó vùi đầu vào luyện đề…..
Thời gian hai tháng nhanh chóng trôi qua, trước khai giảng ba ngày, Tần Dư quay về nhà một chuyến.
Cậu vừa vào nhà xong, tầm mắt liền dừng trên người chị dâu……À không phải, là dừng trên bụng chị dâu.
Đôi mắt không khỏi trừng lớn, bụng của chị dâu hình như to hơn hai tháng trước nhiều.
Có phải là cháu gái cậu lại lớn thêm rồi không?
Tần Dã nhìn thấy Tần Dư nhìn chằm chằm không chớp mắt vào bụng của vợ mình, lập tức đi lên chắn trước mặt cô.
Bất động thanh sắc nói một câu: “Trên người em có mùi, đừng có làm cháu gái của em bị khó thở”
Tần Dư thử ngửi…..Thật vậy sao?
Cậu nhanh chóng đáp: “Em đi tắm rửa sạch sẽ trước.”
Phải để cho chính mình thơm ngát ngào ngạt đi gặp cháu gái mới được.
Dung Yên:....
Cô có từng nói qua đứa trẻ trong bụng mình là trai hay gái rồi hả?
Một đám ngốc này lại tự mình quyết định giới tính của đứa trẻ luôn.
Tần Dã nhìn thấy ánh mắt của vợ chuyển sang đây, lập tức đưa cái mâm qua: “Vợ ơi, em qua ăn cà chua quấy đường đi”
Gần đây Dung Yên thèm ngọt, đặc biệt thích ăn món này.
Chủ yếu vẫn là do cà chua cô trồng trong không gian ăn rất ngon.
Đứa trẻ ở trong bụng cô đúng là thèm ăn, từ lúc cô bắt đầu mang thai đến bây giờ, một chút phản ứng đều không có, ngược lại là cái gì cũng thèm, cái gì cũng muốn ăn, ăn xong còn thích đi ngủ nữa.
So với thời điểm lúc mới bắt đầu mang thai thì bụng của Dung Yên chỉ hơi lớn hơn một chút.
Nhưng mà cô tin càng về sau nó sẽ càng thêm to ra.
Đương nhiên, mặc dù sức ăn của cô tăng lên nhưng Dung Yên vẫn kiểm soát được miệng của mình, dù sao thì ăn quá nhiều sẽ không tốt cho cả cô lẫn đứa trẻ.
Cô vẫn muốn đến lúc sinh con ra có thể thuận lợi một chút, đừng quá vất vả làm gì.
Tần Dư nhanh chóng tắm rửa xong rồi chạy ra.
Cậu vây quanh người anh trai với chị dâu mình, nhưng cũng không dựa quá sát vào.
“Chị dâu, đã đặt tên cho cháu gái của em chưa?”
Dung Yên nhìn cậu một cái: “Gấp gì chứ? Bây giờ còn sớm lắm!”
Tròng mắt Tần Dư xoay một vòng, thời điểm cậu nói là cháu gái, hình như chị dâu không có phản bác thì phải.
Như vậy, có phải là cậu nên bắt đầu chuẩn bị cho cháu gái ít quà rồi không?
Chỉ là….nên chuẩn bị quà gì nhỉ?
Lúc này đến lượt cậu phải lo nghĩ.
“Trong khoảng thời gian này huấn luyện thế nào? Có bỏ bê việc học không?” Tần Dã kéo Tần Dư từ trong đống suy nghĩ lung tung rối loạn về hỏi.
Cậu vội vàng trả lời: “Không có, cả hai mặt của em đều rất tốt.”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Tần Dư sợ bị anh trai túm lại hỏi đông hỏi tây liền vội vàng đứng lên bảo: “Em đi mở cửa.”
Cũng không biết ai lại tìm đến nhà vào giờ này.
“Hắc, biết ngay là em về rồi mà.” Tần Chân duỗi tay muốn xoa đầu Tần Dư một cái, nhưng bị cậu nhanh chân chuồn mất.
Tần Dư cực kỳ chán ghét cái thói sờ đầu này của anh họ cậu.
Cũng không biết anh ấy có tật xấu gì, mỗi lần nhìn thấy cậu lại muốn đi qua sờ đầu.
Cậu phàn nàn thì cứ phàn nàn, anh ấy ừ xong thì lần sau lại tiếp tục, không hề có ý tiếp thu nào, Tần Dư túc muốn chết.
Không thèm để ý đến Tần Chân nữa, lập tức quay đầu về sân.
Tần Chân nhìn bộ dáng của tiểu tử này thì không khỏi nhướng mày, nhưng cũng không có tức giận với thái độ của cậu, đi vào theo.
Đầu tiên là nhìn thấy mẹ Dung, anh liền hô to một tiếng: “Cháu chào cô”