Mắt lé liếc sang người con gái kia, “Cô biết được bao nhiêu chuyện của chị ta?”
“Nhiều lắm, ví dụ như là về người đàn ông đã cưới cô ta chẳng hạn.” Vừa nhắc đến chuyện này là Từ Khả lại cảm thấy tức muốn phun máu.
Buổi chiều ngày hôm qua cô ta còn đang tính đi điều tra chuyện Dung Yên về kinh, ai mà ngờ lại nghe được một tin tức động trời.
Tần Dã thế mà lại là cháu trai ruột bị lưu lạc bên ngoài của ông Tần!
Thời điểm cô ta nghe được chuyện này thì hoàn toàn không tin một chút nào, trên đời này làm sao sẽ có nhiều chuyện trùng hợp như vậy?
Chắc là trùng tên trùng họ mà thôi.
Nhưng khi những người đó nhắc đến song bào thai, còn có cả cái tên Dung Yên gắn liền thì cô ta hoàn toàn không thể viện cớ trùng tên trùng họ được nữa rồi.
Bởi vì nhân vật chính thực sự chính là Tần Dã với Dung Yên mà cô ta quen thuộc.
Điều này làm cho cô ta thiếu chút nữa đã tức đến phun máu.
Vốn tưởng rằng tiện nhân kia gả cho Tần Dã chân đất, cho dù lớn lên đẹp trai thì có tác dụng gì chứ, cả đời này không phải vĩnh viễn đều bị giam cầm ở nông thôn nghèo hèn hay sao?
Lại không ngờ đến…..Người ta lắc mình một cái liền trở thành cháu trai của lão gia tử Tần gia.
Nếu cô ta sớm biết được chuyện này thì sao có thể thiết kế để Dung Yên gả cho Tần Dã chứ?
Miếng bánh béo bở đó, chỉ có thể xứng với người như cô ta thôi.
Đã từng có một khoảng thời gian “thần tài” lắc lư ở trước mặt cô ta, thế mà cô ta lại bỏ lỡ mất, nói xem cô ta có tức hay không chứ?
Dung Mạn Mạn nghe thấy Từ Khả nói mấy lời này, như ma xui quỷ khiến nhớ đến người đàn ông ở trên xe kia.
“Chồng của chị ta không phải là đồ nhà quê chân đất sao?”
Từ Khả mặt đầy trào phúng: “Chân đất? Mắt cô bị mù hả? Lúc trước nhìn thấy người ta như thế có bộ dáng nào giống nhà quê chân đất không?”
“Vậy anh ta là ai?” Dung Mạn Mạn nhìn chằm chằm Từ Khả, sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu tình gì của cô ta.
“Nhị tiểu thư chắc biết đại viện ở bên kia nhỉ? Tần Dã chính là cháu trai thất lạc của lão gia tử Tần ở đại viện Tần gia, thân thế cực kì sang quý! Cái bậc cửa nhà đó ấy hả, cao đến mức cô có tu mấy đời cũng với không tới.”
Lời này đương nhiên chọc cho Dung Mạn Mạn không vui: “Ai thèm vào!”
Từ Khả nghe giọng điệu kia, giống như là mới vừa nghe được chuyện cười gì đó.
Sao có người da mặt dày đến thế nhỉ, một đứa con gái lỡ thì mà cũng nói được mấy lời này sao? Cô ta xứng hả?
“Nếu cô cảm thấy như vậy thì chúng ta không còn gì để nói nữa, tôi đi đây.”
Thời điểm cô ta xoay lưng lại, trong lòng âm thầm đếm đến một, hai, ba…
“Khoan đã.”
Từ Khả nghe thấy hai chữ này, khóe miệng giương lên mang theo sự châm chọc.
Sau đó thản nhiên xoay người lại.
“Vì sao cô muốn nói cho tôi những chuyện này?” Dung Mạn Mạn hỏi.
Từ Khả cười lạnh “Lý do đơn giản thế mà cô không hiểu sao? Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, tôi ghét Dung Yên, mà cô….có khi còn hận cô ta hơn. Cho nên hai chúng ta đều là người không muốn nhìn thấy cô ta sống tốt nhất.”
Đối diện với người giống như mình, Từ Khả không thèm ngụy trang chút nào.
Dung Mạn Mạn:....
Thực ra cũng không cần nói thẳng toẹt ra như vậy.
Từ Khả không đợi đối phương mở lời, tiếp tục nói: “Cô nói xem, nếu như cô cướp người đàn ông của Dung Yên về tay mình, để anh ta quỳ dưới váy cô, như vậy không phải cuộc sống tốt đẹp bây giờ của cô ta sẽ chuyển sang cho cô sao? Người đàn ông đó lớn lên còn rất đẹp trai, hơn nữa tiền đồ vô lượng.”
“Tôi nghe nói anh ta thi đậu đại học Bắc Kinh, bây giờ chính là sinh viên đấy.”
Dung Mạn Mạn vừa nghe thấy lời này liền hít sâu một cái.
Cô ta cố gắng giữ lại một tia lí trí cuối cùng: “....Nếu tốt như vậy sao tự cô không làm đi?”
Từ Khả cười: “Bởi vì, tôi kết hôn rồi.”
Mặc dù người đàn ông kia lớn hơn cô ta 20 tuổi, trong nhà còn có con gái riêng, nhưng nhìn chung sinh hoạt bây giờ của cô ta cũng không tệ lắm.
Đương nhiên lý do quan trọng nhất chính là cô ta không tiếp cận nổi người giống như Tần Dã.
Dung Mạn Mạn nghe cô ta nhắc đến chuyện này, mới lờ mờ nhớ ra, hình như lúc trước từng nghe đến rồi thì phải, chỉ là lúc đó cô ta chẳng có tý hứng thú gì với Từ Khả, cho nên cũng không để ở trong lòng.