Cô bé bày ra vẻ mặt cầu cứu nhìn sang Dung Yên.
Dung Yên bày ra bộ dáng cực kỳ bình tĩnh: “Cứ để anh hai em khóc đi, nó đã nhịn cả đêm rồi, giờ không khóc cho đã thì chiều chịu không nổi đâu.”
Tần Mai nghe xong liền “À” một tiếng, không còn lo lắng nữa.
Tần Dư:....
Lúc này, cậu nên khóc hay là không khóc nữa đây?
Ăn cơm tối xong, hai anh em Tần Dư và Tần Mai theo vợ chồng Dung Văn Minh rời đi.
Còn chuyện ngày mai không đi học gì đó, Tần Dư cũng nói qua với người trong nhà một tiếng, hiếm khi cậu được Tần Dã khen một câu.
Tần Mai vốn muốn ngày mai sẽ đi đến trường, nhưng anh cả chị dâu đều bảo cô bé nên nghỉ ngơi một hôm, cho nên cô bé không nói gì nữa.
Tần Dã không yên tâm để bọn họ tự về, còn đặc biệt đi qua trạm máy móc nông nghiệp mượn một cái máy kéo, chở 4 người quay về.
Sau khi đưa tất cả an toàn về xong anh lại vội vã lái xe quay trở lại.
“Vợ ơi, anh về rồi.”
Dung Yên nói: “Vậy anh đi rửa mặt đi, tối nay ngủ sớm chút.”
Tần Dã gật đầu: “Được!” Vốn dĩ tối nay anh cũng muốn đi nghỉ sớm, bởi vì anh muốn ôm cô vợ nhỏ.
“Em sang bên kia xem hai vợ chồng Thiết Trụ một lát.” Dung Yên tính toán qua xem xong thì mới quay về ngủ.
Hôm nay người trông đêm là vợ của Thiết Trụ.
Tần Dã: “Ừm, em nhớ quay lại sớm đấy.”
Dung Yên đi sang gian nhà bên cạnh, đẩy cửa ra.
Vợ Thiết Trụ vừa thấy người đến là Dung Yên, lập tức đứng dậy.
“Tôi qua nhìn một cái.” Dung Yên đi đến gần giường, vươn tay dò xét mạch đập xong thì dặn dò đơn giản mấy câu rồi quay về phòng.
Bên này Tần Dã rửa mặt rất nhanh, lúc anh về đến phòng thì Dung Yên cũng vừa vặn trở lại.
Dung Yên muốn đi vào không gian tắm rửa, cho nên cô nhỏ giọng nói với Tần Dã: “Em đi vào không gian.”
Trong lòng Tần Dã cứng lại, nhưng bên ngoài vẫn gật đầu: “Được.”
Dung Yên không thể mang người sống cùng đi vào, chuyện này cô đã từng thử nghiệm qua, cho nên cô không thể dẫn Tần Dã cùng đi.
Lắc mình một cái, Dung Yên biến mất ngay tại chỗ.
Tần Dã nhìn vị trí trống trải kia, trong lòng hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Anh thật sự rất sợ có một ngày…..Vợ anh đi rồi sẽ không trở lại.
Nửa tiếng sau Dung Yên xuất hiện một lần nữa, lần này cô không chỉ tắm rửa sạch sẽ xong mà còn thuận tiện trồng thêm thảo dược ở trong không gian.
Lúc cô xuất hiện lại, trong không khí không có nửa phần d.a.o động, nhưng trên người cô có một mùi hương rất nhẹ, mũi của Tần Dã thính, lập tức liền ngửi được.
Cho nên thời điểm nhìn thấy vợ mình, trong mắt Tần Dã hiện lên sự vui sướng: “Vợ ơi.”
“Nè, cho anh đấy, táo của em trồng, hương vị ngon hơn bên ngoài bán nhiều.” Đáng tiếc bây giờ cô chưa tìm được hạt giống dâu tây, nếu không thì có thể gieo trồng một ít rồi.
Tốc độ thơi gian của mảnh đất đen khá nhanh, trồng cây 3 ngày là có quả ăn rồi.
“Để mai ăn.” Lúc tối Tần Dã đã đánh răng rồi, anh không muốn phải đi đánh lần nữa.
Với cả so với táo thì anh muốn ăn thứ khác hơn.
Dung Yên thấy anh không muốn ăn thì cũng không cưỡng ép: “Vậy mai em đưa cho anh”
Cô thu quả táo vào trong không gian, dù sao không gian cũng có tác dụng giữ tươi, để vào đó thì hương vị sẽ được giữ nguyên.
Chỉ là giây tiếp theo, cả người cô rơi vào một vòng tay gầy nhưng lại ấm áp rắn chắc.
Còn không đợi cô phản ứng lại, đỉnh đầu liền truyền đến thanh âm hơi buồn của Tần Dã: “Vợ ơi, cảm ơn em đã cứu Tiểu Mai.”
Nếu thực sự không tìm thấy em gái thì anh biết cả đời này mình cũng sẽ không thoát ra được nỗi ám ảnh này.
Thân thể cứng đờ của Dung Yên nghe thấy lời này liền thả lỏng ra: “Con bé bây giờ cũng là em gái của em, đều là người một nhà, không cần nói mấy câu cảm ơn làm gì.”
Tần Dã không nói chuyện, nhưng anh ôm người càng chặt hơn.
Vốn dĩ Dung Yên muốn nói cô không thở được, nhưng đột nhiên lại cảm nhận được cõi lòng xao động cùng với tâm tình tràn đầy bất an của Tần Dã, lời đến bên miệng đành nuốt trở về.
Một lúc sau, Dung Yên mới bảo: “Đi ngủ thôi.”
Vốn dĩ Tần Dã còn muốn làm vài chuyện khác, nhưng nghĩ đến cách vách có người ngoài, mấy tâm tư đó lập tức lặn xuống.
Hơn nữa, mặc dù chỉ là ôm người ngủ nhưng tâm trí anh lại cảm thấy sự yên ổn chưa từng có….