Nghe thử đi, đây có còn là con người không?
“Cô đã làm vỡ hết cửa kính trong nhà, nếu cô nói căn nhà này là của cô, vậy thì cô nhanh chóng sửa chữa nó đi.”
“Tôi phải sửa cái gì chứ? Lúc nãy nói chuyện, không phải đã nói rõ ràng sao? Mấy người ở đó thì tự đi mà làm, thế nào, còn chưa ra khỏi cửa mà đã muốn đi ngược vào lại đó rồi à, muốn nói đạo lý một lần nữa sao.”
Dung Văn Trạch:……
Con mẹ nó, mày không thể làm con người à? Còn nói đạo lý cái rắm.
Rất rõ ràng, chỉ cần ông ta còn muốn sống trong căn nhà này, vậy thì chuyện này ông ta nhất định phải ngậm bồ hòn.
Dung Mạn Mạn cũng tức giận, đến chỗ này một chuyến mà nhà của cô ta cũng không còn nữa.
Về chuyện nhà cửa, cô ta không thể nào nói hay thay đổi gì nữa.
Nhưng mà cô ta không thể nhìn được dáng vẻ kiêu ngạo đắc ý của con tiện nhân Dung Yên này.
“Dung Yên, cô làm việc cũng đừng quá tuyệt tình, cô đưa La Kim Hổ vào trong Cục Cảnh Sát, cô cho rằng nhà bọn họ có thể buông tha cô sao?”
Ban đầu cô ta cho rằng chỉ có chuyện xảy ra ở nhà bọn họ ngày hôm nay và chuyện hai năm trước thôi, nhưng không ngờ rằng lại còn chuyện của La Kim Hổ.
“Ui dào, tôi sợ quá, đồng chí cảnh sát, đồng chí cảnh sát, ở đây có người đang uy h.i.ế.p tôi...” Dung Yên trực tiếp hét lên.
Dung Yên vừa làm như vậy, Dung Mạn Mạn liền bị dọa không nhẹ,“Tôi không có, cô đừng nói bậy...”
Sắc mặt của Dung Văn Trạch cũng tái xanh.
Mẹ nó, ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng con tiện nha đầu này lại khó chơi như vậy.
Nhưng đây là đồn cảnh sát, ông ta có tức giận đến đâu cũng không làm được chuyện gì, cũng không dám làm gì.
“Dung Yên...cô cũng họ Dung, không thể chừa lại cho nhà tôi một con đường sống sao?”
“Dung? Trên đời này người họ Dung nhiều lắm đó, chẳng lẽ họ Dung là họ độc quyền của ông à? Người muốn tìm đường c.h.ế.t chính là bản thân các người, không nhìn thấy con gái ông cũng đang uy h.i.ế.p tôi sao? Tôi sẽ để lại lời ở đây— —Lần sau, đừng hung hăng trước mặt tôi như vậy…”
Sau khi Dung Yên chế nhạo xong thì cô trực tiếp bước ra ngoài.
Dung Văn Trạch nhìn thấy dáng vẻ huênh hoang rời đi của cô, thật sự tức đến nỗi muốn nôn ra máu
Loại người gì thế này?
Cái thứ không hề có hiếu chút nào.
Bà Dung đã lớn tuổi rồi, hôm nay bà ta lại bị sợ hãi không ít, lại bị dày vò thêm một lần như vậy, bà ta bây giờ nào còn có tinh thần gì nữa.
Hữu khí vô lực mà nói một câu: “Về nhà.”
Chuyện đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời bà ta... Chính là ngày hôm nay.
Dung Văn Trạch và Dung Mạn Mạn cũng không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa... Hôm nay thật sự là cơn ác mộng của bọn họ.
Cả ba người bọn họ bước nhanh về nhà với vẻ mặt chán nản.
Mà bên này Dung Yên cũng về nhà rồi.
Cô bị giữ ở lại chỗ kia lâu như vậy, mẹ cô chắc chắn đang rất nóng vội.
Về đến nhà, quả nhiên cô nhìn thấy ánh mắt lo lắng nóng vội của mẹ cô: “Lúc nãy cảnh sát đã đến nhà, thế nào rồi? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Bà ấy vốn muốn đi cùng nhưng cảnh sát nói rằng không đi cũng không sao, còn nói con gái bà ấy lát nữa sẽ về nhà.
Cho nên bà ấy chỉ đành phải ở nhà đợi.
Chủ yếu là vì nóng lòng, cho nên bà ấy chỉ nghe đại khái chứ không thật sự hiểu rõ tình hình cụ thể.
Vốn dĩ bà ấy đang nghĩ rằng, nếu con gái còn chưa về nhà nữa thì bà ấy sẽ đến đồn cảnh sát ngay lập tức.
“Mẹ, mẹ khoan nóng vội đã, để con vào uống nước trước rồi nói chuyện.” Cô tiện thể đi vệ sinh luôn, uống hai ly trà ở đồn cảnh sát nên cần xả ra.
Mẹ Dung:...
Con bé này muốn bà ấy nóng vội tới c.h.ế.t luôn phải không?
“Không nói chuyện với mẹ nữa, con vào trước đây.” Dung Yên đi vào nhà vệ sinh trước.
Sau khi cô rửa tay xong bước ra ngoài, cô gần như giật cả mình vì mẹ cô đang đợi ở ngoài.
“Mẹ đang làm gì vậy? Không cần phải vội thế đâu mà?”
“Ừm, nước của con, uống nhanh đi.” Mẹ Dung lập tức đưa chén nước cho cô.
Dung Yên:...
Tại đây? Uống nước trước cửa nhà vệ sinh sao?
Đột nhiên cô không thấy khát nữa.
“Mẹ, con không uống nữa, mẹ con mình ra phòng khách nói chuyện đi.”
Mẹ Dung nghe lời này của cô, còn không hiểu cô có ý gì sao?