Tần Dư nghe thấy câu hỏi này và giọng điệu có chút không đúng, nháy mắt nghĩ đến khả năng chính mình đã nói sai lời.
Vì vậy vội vàng sửa lại, "Không, chị dâu là người thức dậy đầu tiên trong nhà chúng cháu."
Mẹ Dung: ……
Là người rời giường sớm nhất, có cần mẫn như vậy không?
Sao bà ấy lại cảm thấy không đáng tin thế?
Cũng may cậu nhóc Tần Dư vẫn rất thông minh, nên diễn tả thêm chút nữa, "Trước khi anh cả cháu bị thương, thì anh cả và chị dâu đều dậy rất sớm, sau khi anh cả cháu bị thương, thì chị dâu vẫn luôn là người dậy sớm nhất, chị ấy làm cơm sáng cho nhà chúng cháu ăn."
Nghe qua thì không có vấn đề gì.
Nhưng mà — bà ấy tỏ vẻ nghi ngờ rất lớn.
Con gái của mình, bà ấy có thể không biết sao? Không dính dáng một chút nào đến sự cần mẫn cả.
Còn cô con gái của bà ở nhà không biết nấu cơm, giờ mới trôi qua hai năm……Đã thay đổi nhiều như vậy sao?
"......À, vậy buổi sáng ngày mai để cho con bé nấu một bữa cơm."
Tần Dư: ……
Lời này làm cậu ấy không thể trả lời được.
Bởi vì cậu ấy cũng không biết chị dâu có dậy được không, bởi vì ngoại trừ anh cả đang bị thương, thì chị dâu là người dậy trễ nhất nhà.
Nhưng mà không có chuyện gì, còn có cậu ấy ở đây……Ngày mai cậu ấy cũng có thể nấu đồ ăn sáng.
"Chúng ta ăn trước đi, nếm thử sữa đậu nành này, còn có bánh bao thịt, sữa đậu nành là mua, nhưng mà bánh bao thịt là thím làm, hương vị không đúng lắm, nhất định con phải ăn nhiều một chút."
Tần Dư ngoan ngoãn gật đầu, "Rất thơm, chắc chắn là rất ngon."
Vừa đúng lúc Dung Yên xuống lầu thì nghe được câu nói đó, cô nhướng mày, thế mà thằng nhóc này lại nói nhiều hơn khi ở nhà.
Mẹ cô được nịnh nọt đã cười đến nỗi hiện ra cả nếp nhăn.
"Ăn bánh bao sữa đậu nành sao? Không tồi nha, đã lâu rồi con chưa được uống sữa đậu nành." Lời này nói không sai, từ lúc xuyên đến đây, thật sự là chưa được ăn món này.
Mẹ Dung nhìn thấy cô, vốn muốn nói vài lời, sao lại dậy muộn thế, nhưng mà, cuối cùng lại không nói gì, nếu là trước kia ở nhà, có ngủ dậy muộn thì vợ chồng bọn họ cũng không nói câu gì.
Huống chi bây giờ đã rời nhà đi lâu như vậy, thật vất vả mới trở về một chuyến, nói cái gì mà nói?
"Mau đi đánh răng rửa mặt, nguội sẽ ăn không ngon nữa."
"Vâng ạ, con còn đang muốn nếm thử bánh bao do mẹ làm đấy!"
Nụ cười bên khóe miệng của mẹ Dung có chút giấu không được, "Miệng lưỡi trơn tru, mau đi nhanh đi, mẹ đi xem ba con."
Vừa mới nhắc đến ba, thái độ của Dung Yên đã thay đổi, "Ba thế nào rồi? Có phải đã tỉnh lại hay không?"
"Tỉnh rồi, lúc trước có chút ngây ngốc, lúc này ông ấy đã tốt rồi, để mẹ đi nhìn xem sao."
"Vâng ạ, lát nữa con sẽ đi xem." Trên lầu không có phòng rửa mặt, cô lại không thể tắm ở trong không gian.
Cho nên đành phải đi xuống lầu dưới.
Nếu bảo cô không đánh răng rửa mặt mà đi xem ba……Vậy thì cô cũng không muốn, dù sao người vẫn ở đây, sẽ không chạy đi đâu.
Cô xuống lầu đánh răng rửa mặt, mà mẹ Dung sau khi dặn dò Tần Dư ăn uống thì liền đi lên lại phòng.
Tinh thần của người đang nằm trên giường đã tốt hơn so với ngày hôm qua, bà ấy không thể không thừa nhận……Đứa con gái này, vẫn có vài phần bản lĩnh, xem ra, là thật sự có thiên phú.
"Làm sao vậy? Tâm trạng vẫn không tốt hả?"
Ba Dung: ……
Con gái ông ấy im hơi lặng tiếng gả chồng, tâm trạng của ông ấy có thể tốt mới lạ.
Nhưng mà, nghĩ đến việc gia đình đó đã cứu con gái ông ấy, nên cũng không có tức giận gì.
Có lẽ trước khi ông ấy rời trần thế, con gái có thể tự mình gả ra ngoài……Như vậy cũng khá tốt.
"Tâm trạng của tôi rất tốt, ánh mắt con gái tôi sẽ không quá kém. Đúng rồi, không phải nói là em trai cậu ta đến sao? Người đâu rồi?"
Nhắc đến Tần Dư, trên mặt mẹ Dung lại hiện lên ý cười, "Tiểu Dư đang ở bên ngoài ăn cơm sáng, đứa nhỏ này đúng là siêng năng, mới sáng sớm đã dậy rồi, lại giúp chúng ta chẻ củi và quét rác, làm nguyên một buổi sáng sớm. Dựa vào sự giáo dục đứa nhỏ được nhận, tôi nghĩ con rể của chúng ta sẽ không quá kém."
Tần Dã hắt xì một cái, anh không biết lần này em hai của anh đã tranh thủ được cho anh rất nhiều điểm cộng ở trước mặt cha mẹ vợ.
Ba Dung vừa nghe bạn già nói, cũng cảm thấy thằng nhóc kia không tồi.
Đều nói nhà nghèo thì trẻ em cũng có thể thành trụ cột, chỉ sợ đúng là như thế.
"Ông không cảm thấy tinh thần hôm nay tốt hơn rất nhiều hay sao?"
Mẹ Dung vừa hỏi tới, thì lúc này ông ấy mới chú ý đến tình trạng thể chất của mình.
"Hình như không tệ, ngay cả nói chuyện cũng thông thuận rất nhiều……"
Lúc trước mới nói được một câu thì giống như là giây tiếp theo sẽ tắt thở vậy, không chỉ phải cố sức, mà toàn thân cũng đau.
Bây giờ……Thế mà ông ấy cảm thấy hô hấp của mình đã được thông thuận.
"Lát nữa tôi sẽ bảo con gái lên xem cho ông." Lỡ như mèo mù vớ phải cá rán*, sẽ cứu sống được thì sao?
*gặp may mắn bất ngờ.
Dù sao bác sĩ cũng đã nói……Chỉ có thể sống được thêm mấy ngày nữa, đã tệ rồi còn có thể tệ hơn được sao?
Ba Dung nghĩ đến những vết kim ở trên người mình……Thật sao?