"Cháu nói hôm nay bọn họ sẽ đến sao?" Ông Tần có chút khẩn trương.
Trời mới biết lúc trước ông ấy ở trên chiến trường đối diện trực tiếp với sự tử vong mà cũng không chớp mắt lấy một cái.
"Hẳn là……sẽ đến." Giọng điệu Tần Chân có chút không xác định.
Cũng mang theo vài phần ngủ không đủ giấc.
Có trời mới biết buổi sáng anh ấy còn đang ngủ, thì đã bị cha mình đánh thức, khi xem thời gian thì……mới có bốn giờ rưỡi.
Mẹ ơi, cái này giống như đi huấn luyện dã ngoại lúc nửa đêm vậy.
Có cần thiết phải như vậy sao?
Không có biện pháp, anh ấy chỉ có thể ngáp dài, sau đó ngồi ở đây vài tiếng đồng hồ, cho đến khi mây ở chân trời trở nên trắng.
Tần Hướng Nam lập tức trừng con trai "Con có biết nói chuyện không? Tại sao lại nói hẳn là, phải là chắc chắn sẽ tới."
Tần Chân: ……
"Đúng vậy, sẽ đến." Nếu như Tần Dã không tới thì anh ấy sẽ vác người lại đây, "Hôm qua bọn họ mới trở về, ngồi xe lửa lâu như vậy thì nhất định sẽ rất mệt, hơn nữa còn phải sửa sang lại nhà cửa gì đó, tới muộn một chút, chúng ta cũng không cần gấp gáp, chờ là được, nếu không, chúng ta cứ đi ăn bữa sáng xong lại nói tiếp."
Nếu như anh ấy có thể ngủ thêm một giấc nữa thì càng tốt.
Tần Hướng Nam tán đồng với lời nói này, "Vậy ăn bữa sáng trước."
Trong lòng Tần Chân vui vẻ, không cần phải nằm liệt ở đây là được.
Mà nhà họ Dung bên này cũng đang chuẩn bị.
Mẹ Dung đang xem kỹ đồ vật cần mang đi.
"Rượu cũng có, đặc sản miền núi nông thôn cũng đã có……Mẹ xem, nếu không thì để sáng sớm ba con đi mua giò heo mang theo đi?"
"Không cần, những cái này là đủ rồi, hơn nữa có thuốc bồi bổ thân thể của con, nhất định bọn họ sẽ rất vui vẻ, không cần thiết phải mang móng heo theo, nếu không thì như vậy……Mẹ, mẹ hầm cái móng heo này đi, để cho buổi tối chúng ta có thể ăn."
Chắc chắn cơm trưa sẽ ăn ở bên nhà họ Tần.
Mẹ Dung không để ý đến cô, mà nhìn về phía Tần Dã, "Tiểu Tần, ý con thế nào?"
Tần Dã bị điểm danh thì lập tức nói: "Vợ của con nói rất đúng, móng heo để lại nhà chúng ta ăn."
Mẹ Dung: ……
Con có thể đừng suốt ngày cứ nghe theo vợ mình được không? Có thể có ý kiến riêng của mình được hay không?
Mỗi ngày đều nghe theo vợ.
Dung Văn Minh cũng nói thêm một câu, "Cứ như vậy đi, hôm nay rất nóng, lỡ như cầm thịt đi rồi lại bị hỏng vì trời nóng thì làm sao? Cũng không tốt lắm. Không bằng để lại cho chúng ta ăn."
Mẹ Dung trừng ông ấy một cái.
Nghe lời vợ còn không nói, thế mà ở đây cũng có một người suốt ngày nghe lời con gái.
"......Vậy được, cứ như thế đi, chúng ta mau đi thôi! Nếu như còn không đi thì trời sẽ rất nóng."
"Vâng, mẹ." Tần Dã vội vàng lên tiếng, anh xách đồ vật đi ra ngoài.
Tần Dư cũng giống như vậy, vội vàng đuổi kịp.
Còn Dung Yên và Tần Mai……Bọn họ không cần cầm cái gì, mặc một bộ quần áo đơn giản rồi đi.
Lúc bọn họ vừa mới ra khỏi cửa chính thì đã thấy một chiếc xe jeep chạy tới, đỗ trước cửa nhà họ Dung.
Xe dừng lại, Tần Chân xuống xe từ bên ghế lái.
Khi nhìn thấy Tần Dã cầm theo lễ vật thì nụ cười của anh ấy lại càng sâu thêm một ít, quả nhiên là bọn họ chuẩn bị đi nhà họ Tần.
"Tần Dã, em dâu, tôi tới đón mọi người."
Sau đó anh ấy lại nhiệt tình chào hỏi hai vợ chồng Dung Văn Minh, "Chào chú Dung! Chào thím Dung! Người nhà con muốn con tới đón mọi người đến ăn cơm."
Mẹ Dung vừa nghe thấy thế thì bà ấy vội vàng xua tay, "Lần này không được, chờ lần sau."
Dung Văn Minh cũng gật đầu, "Đúng vậy, lần sau lại đi thăm hỏi lão gia tử."
Tần Chân thấy vậy, cũng chỉ nói: "Được ạ, chú Dung, thím Dung, hẹn gặp lại sau."
Bên này thì Tần Dã đã lên xe.
Dung Yên cùng hai anh em sinh đôi Tần Dư và Tần Mai ngồi ở ghế sau, mà Tần Dã thì ngồi ở ghế phó lái.
Sau khi Tần Chân nhìn thấy bọn họ đã ngồi xong liền giẫm chân ga, lái xe chạy ra ngoài……
"Bà nội, người vừa mới lên xe là Dung Yên……" Dung Mạn Mạn không thể tưởng tượng nổi nhìn chiếc xe đã đi xa.
Bà Dung tức giận trừng mắt nhìn cô ta, "Mắt của tôi còn chưa có mù."
“Tại sao lại có xe tới đón chứ? Bọn họ là ai?” Dung Văn Trạch đi cùng cũng không thể tin vào ánh mắt của mình.
Nhìn người đàn ông vừa xuống xe kia……Nhìn thấy khí thế của anh ấy là đã biết không phải người bình thường.
Còn có, thời buổi này mà còn có thể lái loại xe ô tô này, vậy thì nhất định là không phú cũng quý.
Trưởng ban của xưởng bọn họ cũng mới chỉ đi xe đạp đi làm thôi đấy!