Làm gì có cha mẹ nào không hy vọng con gái mình gả được cho một tấm chồng tốt chứ?
“Không cần con nướng đâu, để mẹ làm, tối nay nấu thêm cơm, với xào thêm ít cải trắng là đủ.”
Trong tay bà còn ít tiền, đến lúc đó âm thầm lại nhét cho mấy đứa một ít, cái nhà này quá khổ rồi. Nhất là cô bé Tần Mai kia….bộ dáng gầy yếu mong manh, nhìn một cái đã khiến bà đau lòng.
Bà nghĩ dù sao cũng sẽ ở đây một khoảng thời gian ngắn, phải tranh thủ nhân dịp này bồi bổ cho mấy đứa nhóc thật tốt mới được.
Tần Dã còn muốn nói gì nữa, nhưng Dung Yên không cho anh cơ hội mở miệng: “Anh đi dọn dẹp là được rồi. Chuyện nấu ăn cứ để mẹ lo, dù sao mẹ cũng nấu ngon hơn anh nhiều.”
Mặc dù cô chưa được ăn qua đồ ăn Tần Dã làm, nhưng cô cảm thấy cứ thành thật ăn đồ mẹ Dung làm vẫn tốt hơn, dù sao bà có tay nghề, hương vị thật sự rất đặc biệt.
Có thể được Dung Yên tán thành, trình độ cơ bản đều thuộc loại đẳng cấp.
“....Được rồi.” Tần Dã đối với Dung Yên chính là nói gì nghe nấy.
Mẹ Dung có thể thấy được, con rể đối với con gái nhà bà tình cảm sâu nặng đến mức nào….Thậm chí có hơi mù quáng.
“Mẹ đi xem nước sôi chưa.”
Nói xong liền xoay người trở về bếp.
Mặc dù hôm nay mới là ngày đầu tiên bà đến đây, nhưng phòng bếp đã được bà tìm hiểu kĩ càng lắm rồi.
Hơn nữa bà biết thân thể của Tần Mai không được tốt, còn đặc biệt cấm không cho cô bé làm việc.
Phải chăm sóc tĩnh dưỡng cho tốt mới đúng! Năm đó lúc con gái bà lớn chừng ấy tuổi, bà với bạn già cũng không nỡ để cho con gái đụng vào việc gì đâu.
Bởi vì có lò đất, nên thực ra cũng có nước ấm sẵn rồi.
Nhưng bởi vì trước đó tắm rửa dùng hết nhiều, cho nên mới phải đun thêm một ít.
Mẹ Dung vừa đi vào đã thấy Tần Dư đang múc nước ấm vào thùng gỗ, bà vội vàng đi lên ngăn cản: ”Tiểu Dư, cháu để đó, để thím làm cho.”
Ở trong mắt bà, Tần Dư mới vừa bước qua tuổi 13 thì vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Tần Dư:...
Không đợi cậu nói gì thì mẹ Dung đã đi qua cầm lấy cái gàu trong tay cậu.
Chờ đến khi bà xách thùng nước ra bên ngoài, Tần Dã đang ngồi lột da thỏ.
Lông thỏ không cần vặt, chỉ cần lột sạch da ra là được….Lột xong tích ở trong nhà nhiều một chút, sau còn có thể làm giày lông gì đó.
“Thằng nhóc này có tay nghề không tồi.” Mẹ Dung nhìn anh thành thục lột nguyên vẹn tấm da thỏ, không nhịn được khen một câu.
Tần Dã thẹn thùng cười: ”Trước kia cha con có dạy qua.”
Mẹ Dung: “...Ông thông gia rất lợi hại.” Xong bà không nói gì nữa, thông gia đã mất nhiều năm như vậy rồi, nhắc lại chỉ khiến bọn nhỏ thêm đau lòng.
Dung Yên cũng rất tò mò về cha của Tần Dã, theo như những gì mà Tần Dã nhắc đến vài lần…..Hình như cha chồng của cô còn cực kỳ lợi hại.
Nhưng mà cô cũng không hỏi nhiều, nếu sau này Tần Dã tự mình kể tới thì cô sẽ nghe, nhưng nếu anh không muốn nói thì cô cũng sẽ không chủ động hỏi.
Tần Dã nhớ đến cha mình, trên mặt hiện lên một tia nhu hòa, nhưng cũng chỉ là chợt lóe lên rồi biến mất mà thôi.
Sau đó anh chuyên tâm rửa sạch thỏ….
Mẹ Dung cũng không rời đi, bà nhận lấy con thỏ đã được rửa sạch sẽ, trên mặt vui sướng: ”Con thỏ này ít cũng phải được ba cân.”
Nếu đem đi bán thì có thể kiếm được mấy đồng tiền đấy.
“Mẹ, thỏ giao cho mẹ nhé, con ra ngoài đi dạo.” Dung Yên muốn làm ít thuốc cho Tần Mai, nhưng mà thuốc ở trong không gian của cô còn chưa chín.
Mà phối chế cũng cần phải có thời gian, cho nên không dùng được.
Mẹ Dung không để ý tới cô.
Bà vốn đã chẳng mong đợi gì vào việc con gái làm việc nhà rồi.
Dung Yên đi ra ngoài.
Tần Dã muốn đi theo, nhưng nghĩ đến chuyện còn phải làm quải trượng cho cha vợ, đành ngậm ngùi tiếc nuối nhìn bóng lưng vợ đi xa.
Anh cầm d.a.o chẻ củi bắt đầu tước gậy gỗ…..
Cha Dung nghỉ ngơi hai tiếng xong cuối cùng cũng có chút tinh thần, chậm rì rì đi ra cửa.
Vừa vặn Tần Dã mới làm xong quải trượng, anh nhìn thấy cha vợ ra ngoài, lập tức tiến lên: ”Cha, đây là quải trượng con làm cho cha, cha thử xem dùng có được không?”
Dung Văn Minh nhìn anh một cái, sau đó tầm mắt dừng ở quải trượng làm bằng gỗ…..Muốn kiếm lỗi soi mói nhưng cuối cùng lại chẳng tìm được ra.
“.....Không tồi.”
Tần Dã vừa nghe hai chữ này thì trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Anh cảm thấy cha vợ khó chiều hơn mẹ vợ nhiều.
“Cha, bên ngoài lạnh lẽo, để con đỡ ngài về phòng. Thân thể quan trọng.”
Dung Văn Minh liếc anh một cái. ”Không cần, tôi ra ngoài hít thở không khí. Phải rồi, có tiện nói chuyện không?”
Tần Dã nghe ông hỏi vậy, lập tức khẩn trương…..Ông muốn nói chuyện gì?