Khi được nghỉ lễ, bọn nhỏ sẽ tự giặt đồ, đó cũng là việc mà Tần Dã yêu cầu.
Dung Yên về nhà một chuyến vào giờ ăn trưa, nhưng sau bữa trưa, cô lại ra ngoài, đợi đến tối, đến bốn giờ chiều mới từ tốn trở về nhà.
Mẹ Dung thấy con gái về thì thật sự rất tò mò, không nhịn được mà hỏi: “Hôm nay con ở ngoài cả ngày, con đang làm gì vậy?”
Dung Yên cười nói một câu: “Đây là bí mật, mấy ngày nữa mẹ sẽ biết thôi.”
Mẹ Dung oán trách nhìn cô: “Thần thần bí bí, không biết con đang làm gì, đúng rồi, buổi tối con muốn ăn gì?”
Đã đến lúc phải nấu ăn rồi.
Dung Yên vừa nghe thấy đồ ăn, lập tức nói: “Mẹ, hay là tối nay ăn sủi cảo đi? Hôm nay con muốn ăn, vừa lúc ở nhà có thịt.”
“Được.” Mẹ Dung nhìn cô con gái xinh đẹp có khuôn mặt trắng nõn đang nhìn bà ấy với ánh mắt mong đợi, trong lòng mềm nhũn, đương nhiên muốn thực hiện nguyện vọng này của con gái.
“Mẹ, để con băm nhân cho mẹ nhé.” Dung Yên có sức lực khá lớn, cho nên chuyện băm nhân rất thích hợp với cô.
Nhưng mà, mẹ Dung vẫn từ chối: “Không cần đâu, mẹ tự làm, con cần làm gì thì cứ làm đi, con không cần phải lo chuyện nấu nướng đâu.”
Chủ yếu là vì bàn tay của con gái bà ấy... trong khoảng thời gian này trở nên đặc biệt trắng trẻo và mềm mại, không có vết chai nào trên đó, không hề giống như người làm việc nhà chút nào.
Dù sao thì con gái bà ấy đã nói muốn theo học chuyên ngành y, nghĩa là sau này con bé sẽ trở thành người cứu người bằng d.a.o mổ, cho nên, mẹ Dung đã từ bỏ ý định dạy con gái nấu ăn ban đầu.
Sau này trong nhà có bà ấy, cũng không cần con gái phải nấu ăn.
Thật ra, bản thân Dung Yên có y thuật rất xuất sắc, ban đầu cô cho rằng mình có thể thi vào các chuyên ngành khác, nhưng sau khi trải qua tất cả các chuyên ngành, cô nhận ra rằng mình nên chọn chuyên ngành y!
Hơn nữa nếu tốt nghiệp một trường đại học y, cũng không cần phải bận tâm đến việc giải thích cho người khác chuyện cô đã học y thuật từ ai.
“Vậy được, con về phòng đây.”
Mẹ Dung trở lại phòng bếp liền bắt đầu rửa thịt băm nhân, lúc này cha Dung từ bên ngoài bước vào nói: “Tôi giúp bà nhóm lửa.”
“Được, cái nồi ở bên trong đó, ông nấu nước trước đi!”
***
Bên này Tần Dã đã đến trường, vừa đúng lúc tan học.
Tần Dư và Tần Mai ra khỏi lớp rồi đi đến cổng trường.
Vẫn là Tần Mai mắt tinh: “Anh hai, người kia hình như là anh cả! "
Tần Dư vừa nghe em gái nói thế thì lập tức nhìn theo hướng ngón tay cô bé chỉ, đúng là anh cả của cậu ấy.
“Đi thôi, chúng ta đến chỗ anh cả.”
Tần Mai nhanh chóng gật đầu, sau đó hai anh em bước nhanh đến chỗ Tần Dã.
Tần Dư: “Anh cả, sao anh lại đến đây? Là đến đón tụi em sao? Thật ra tụi em có thể tự mình trở về.”
Tần Dã nhìn cậu ấy một cái, nói: “Hôm nay chúng ta cùng nhau về nhà đi, sau này hai em tự về, anh sẽ không đến đón hai đứa nữa.”
Tần Dư vừa nghe thấy lời này, liền nói cậu ấy đã hiểu.
“Em gái, mau lên xe đi.”
Tần Mai đành phải ngồi lên ghế sau trước.
Sau khi Tần Dư nhìn thấy em gái ngồi ổn định rồi, cậu ấy liền ngồi ở phía trước xà ngang: “Anh cả, được rồi, chúng ta có thể về nhà rồi.”
Tần Dã không chống xe nữa, sau đó đặt chân lên bàn đạp, đạp một cái xe đã đi rất xa.
Tần Dư quan tâm chuyện anh cả đi làm hôm nay hơn, cho nên cậu bé vội vàng hỏi: “Anh cả, hôm nay anh làm việc thế nào? Có ai bắt nạt anh không?”
Tần Dã:……
Bị người khác bắt nạt, chẳng lẽ trong lòng thằng bé này, anh vô dụng đến vậy sao?
Anh không muốn để ý đến đến em trai, cho nên không trả lời.
Nhưng mà, Tần Dư rõ ràng không chịu bỏ cuộc, cậu bé gặng hỏi: “Anh cả, máy kéo anh sửa thật sự không có vấn đề gì sao?”
Tần Dã cúi đầu nhìn cái đầu to của cậu bé: “Em im miệng trước sẽ tốt hơn.”
Tần Dư:……
Không phải cậu ấy muốn quan tâm nhiều hơn sao? Chẳng lẽ quan tâm là sai sao?
Thôi vậy, không muốn nói thì thôi, nhìn vẻ mặt của anh cả, chắc là không thuận lợi cho lắm.
Tần Mai vốn là người ít nói, cô bé lặng lẽ ngồi ở ghế sau không nói một lời.
Dù sao bây giờ cô bé không hỏi, lát nữa về đến nhà, chắc là chị dâu cả và thím cũng sẽ hỏi, đến lúc đó anh cả nhất định sẽ nói, vậy thì không phải cô bé đã biết rồi sao?
Tần Dã đạp xe tương đối nhanh, cho nên lúc về đến nhà, chỉ mất một nửa thời gian lúc bình thường thôi, xe đạp dừng lại trước cổng nhà bọn họ, hai anh em sinh đôi vội vàng nhảy xuống xe.
Khi bọn họ nhìn thấy mẹ Dung đang rút quần áo trong sân nhà, vội vàng bước đến đồng thanh chào hỏi: “Thím, tụi cháu đã về rồi.”
Mẹ Dung thấy hai anh em Tần Dư về nhà thì vô cùng vui vẻ.
“Mau đi cất cặp đi, lát nữa mấy đứa đi rửa tay, chúng ta có thể ăn cơm rồi, đúng rồi, hôm nay về sớm thế, là anh cả chở hai cháu về à?”