Người đàn ông bị bỏ lại dường như vẫn chưa hồi phục sau cú sốc.
Người phụ nữ này mới là chuyên gia cao cấp được mời tới đây à?
Có chuyên gia trẻ đến như vậy sao?
Vừa nãy lúc nhìn thấy Tần Dã, ông ấy cũng cảm thấy chàng trai này còn quá trẻ, nhưng tốt xấu gì thì cũng là đàn ông.
Bây giờ, đổi thành một người phụ nữ… Cô ấy thật sự có thể chữa bệnh sao?
Trong lòng vô cùng lo lắng sốt ruột...
Sau khi bác sĩ Trịnh nói xong chẩn đoán của mình, bên đây Dung Yên cũng đã bắt mạch xong.
Cô nhìn về phía Tần Dã: “Đem cái rương cho em.”
Tần Dã lập tức bước tới đưa hòm thuốc qua.
Dung Yên mở hòm thuốc ra, sau đó lấy kim bạc của mình từ bên trong ra.
Chỉ thấy cô châm vào một huyệt vị trên cổ người bệnh……
Người nhà người bệnh nhìn thấy cô không nói gì đã đ.â.m một kim, suýt chút nữa đã hét lên.
Đây là…… Chuyện gì đã xảy ra?
Tại sao chưa nói gì, đã tùy tiện đ.â.m loạn thế?
Có đáng tin không vậy?
Trong lúc người trong nhà đang tối mặt lo lắng, Dung Yên đã thu lại kim bạc.
Sau đó, kỳ tích cứ như vậy mà xuất hiện.
Người vốn dĩ vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, lúc này liền mở mắt.
Người nhà người bệnh:……
Những người khác:……
Ngược lại phản ứng của bác sĩ Trịnh khá bình thường, anh ấy đã sớm nghe nói về y thuật của Dung Yên, biết cô khá giỏi.
Tuy nhiên, một châm này của cô đã đánh thức được người, cũng có chút ngoài dự đoán của anh ấy.
Tiến lên một bước, hỏi: “Đồng chí Dung, anh ấy là……”
Lúc này, người nhà người bệnh tận mắt nhìn thấy, bọn họ không còn coi thường cô gái trẻ tuổi còn mang thai giống như lúc nãy.
Vì thế, lúc bác sĩ Trịnh hỏi, mọi người cũng không chú ý tới người mới tỉnh lại, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người Dung Yên…… Dỏng tai lắng nghe.
Bọn họ cũng rất muốn biết rốt cuộc là bị bệnh gì…… Tại sao lại đột nhiên hôn mê, ngay cả bác sĩ ở đây cũng bó tay không có cách gì.
“Anh ấy ăn nhầm thứ gì đó, trúng độc mới dẫn đến hôn mê, kim bạc này của tôi chỉ châm cho anh ấy tỉnh lại, anh ấy chỉ mở mắt thôi, nhưng ý thức vẫn chưa tỉnh táo, chút nữa, tôi phối cho anh ấy một phương thuốc giải độc.”
Lời nói của cô như tiếng sấm sét, khiến mọi người chấn động.
Làm sao lại ăn đồ trúng độc chứ?
Ngay cả bác sĩ Trịnh cũng khá kinh ngạc với kết quả này.
Anh ấy vội vàng hỏi: “Đồng chí Dung, anh ấy bị trúng độc gì? Chúng tôi cũng đã xét nghiệm m.á.u của anh ấy…… Nhưng không điều tra ra được gì.”
“Loại độc này hơi hiếm, xét nghiệm m.á.u bình thường sẽ không khám ra được, phải thêm một thứ khác mới có thể phát hiện ra.”
“Thêm cái gì?”
Dung Yên dứt khoát tìm giấy bút viết lên: “Sau này, nếu có tình huống đặc biệt, anh có thể thêm cái này……”
Đôi mắt bác sĩ Trịnh sáng lên: “Cảm ơn đồng chí Dung đã chỉ bảo.”
“Việc giải độc tiếp theo…… Tin rằng bác sĩ Trịnh có thể giải được, tôi không tham dự vào nữa.” Tìm được nguyên nhân bệnh, mọi chuyện đã đơn giản hơn nhiều, hơn nữa, cô còn viết phương thuốc giải độc cho.
“Được rồi, cảm ơn đồng chí Dung.” Bác sĩ Trịnh trịnh trọng cảm ơn.
“Không cần cảm ơn! Nếu không còn việc gì…… Vậy tôi đi đây.” Dung Yên nghe mùi bệnh viện cũng không thấy thoải mái lắm.
Vì thế, cô không muốn nán lại.
Bác sĩ Trịnh gật đầu, sau khi chào tạm biệt cô thì cũng không giữ người lại nữa.
Anh ấy không bị mù, đồng chí Dung người ta còn đang mang thai đấy!
Bên đây người nhà người bệnh vẫn chưa hoàn hồn…… Còn chưa kịp cảm ơn, người đã cứ vậy rời đi rồi.
Đợi bọn họ tỉnh táo lại, không khỏi tiếc nuối, cô ấy đi nhanh quá.
Bọn họ còn chưa nói được một câu cảm ơn nào…… Liệu cô ấy có cho rằng họ không hiểu chút lễ nghĩa nào không?
Cũng may có người nhắc nhở có thể tìm gặp người…… Nên họ tính đợi sau khi người bệnh khỏe lại đến nhà để cảm ơn.
Bên này ba người đã lên xe một lần nữa.
Tần Chân dựng một ngón tay cái lên: “Em dâu, em đúng là cái này.”
Dung Yên cười cười: “Không tệ.”
Về y thuật thì cô vẫn rất tự tin.
Sau khi Tần Dư và Tần Mai bước vào cấp ba, bọn họ trở nên bận rộn với việc học.
Việc học tập của cấp ba rất căng thẳng.
Hơn nữa trường của bọn họ còn là trường cấp ba trọng điểm, rất nhiều học sinh đứng đầu.
Tuy là Tần Mai vẫn duy trì ở vị trí nhất lớp, nhưng cô bé vẫn rất chăm chỉ…… Thật ra khi nói về trí óc, cô bé tự cảm thấy mình không thông minh bằng anh hai, nhưng khả năng tập trung học tập của cô bé khá cao.
Hơn nữa bản thân cô bé rất chịu khó.
Đặc biệt là còn có chị dâu ở ngoài động viên, thường xuyên bổ sung cho cô bé một số bài học nâng cao.
Vì thế, cô bé ngồi vị trí nhất lớp khá ổn.
Hơn nữa, Tần Mai rất có năng khiếu hội họa.
Dưới sự dạy dỗ của Dung Yên…… Cuối cùng cô bé lựa chọn tranh thuỷ mặc, tuy vẫn chưa đạt tới trình độ điêu luyện, nhưng người bình thường cũng không thể so được với cô bé.
Còn về phần sau khi thi đại học, muốn lựa chọn chuyên ngành gì, cô bé đã suy nghĩ kỹ, đương nhiên là Học viện Mỹ thuật Bắc Kinh……
Dung Yên đợi đến tháng sáu, mẹ Dung đã phát hiện bụng cô có chỗ không ổn: “Yên Yên, con nói với mẹ xem, bụng này của con có phải là…… sinh đôi hay không?”
Nếu không thì không thể nào to như vậy.
Hơn nữa, bà ấy nhớ tới Tần Dư và Tần Mai cũng là song sinh!
Nói cách khác, vì nhà họ Tần đã có cặp song sinh nên khả năng sinh đôi rất cao.
Dung Yên nhìn thấy mẹ cô hỏi như thế thì cô liền gật đầu: “Đúng vậy! Là sinh đôi, sao vậy, con chưa nói với mẹ sao?”
Mẹ Dung:……
Nói cái rắm.
Con đã từng nói chuyện này lúc nào?
Cái chổi đâu? Hôm nay ai cũng đừng ngăn cản bà ấy.
“Mẹ……” Dung Yên gọi một tiếng.
Mẹ Dung lập tức trừng mắt nhìn cô: “Đừng gọi mẹ”
Tức c.h.ế.t bà già này.
Đôi mắt dừng trên cái bụng kia……
Ở trong lòng mẹ Dung không ngừng tự nhủ: Đây là con ruột, là con ruột……
Nếu không phải nhìn thấy cô có thai thì bà thật sự rất muốn vứt đi.
Chuyện lớn như vậy lại có thể giấu kín, tới giờ cũng chưa nói.
Nếu bà ấy không hỏi chuyện này thì có phải đợi đến lúc sinh ra rồi mới nói không?
Dung Yên nhìn thấy vẻ mặt của bà ấy không đúng, vì thế vội vàng cười lấy lòng.
“Mẹ, con tưởng con nói với mẹ rồi chứ, không ngờ con lại chưa nói, ôi, cái này đúng là do con sơ suất, không sao, dù sao bây giờ biết cũng không muộn.”
Mẹ Dung:…… Không muộn cái rắm.
Việc mang thai một đứa và mang thai hai đứa là chuyện giống nhau sao?
Trước đây bà ấy vẫn luôn chỉ chuẩn bị quần áo cho một đứa nhỏ.
Bây giờ là sinh đôi, vậy thì phải chuẩn bị một phần nữa.
Không rảnh để nói chuyện tào lao với cô, dù sao người bị tức giận trước vẫn là bà ấy, vì thế bà ấy trực tiếp bỏ đi, tuy nhiên trước khi đi vẫn hung hăng trợn mắt liếc nhìn con gái bà ấy một cái.
“Đợi sau khi con sinh con xong lại tìm con tính sổ.”
Dung Yên:……
Đến mức này sao?
Nhưng mà chuyện mang thai đôi…… Thật sự bản thân cô chưa từng nói ra sao? Thật sự đã quên rồi sao?
Cẩn thận nhớ lại chuyện này, đúng là cô quên nói.
Xem ra nói một lần mang thai ngốc ba năm, vẫn là khá có cơ sở.
Buổi tối, nhờ mẹ Dung thông báo mà trên dưới cả nhà đều biết Dung Yên mang thai đôi.
Dung Văn Minh vô cùng hào hứng.
“Ôi, thật là tốt quá, không ngờ lần này có tận hai đứa cháu, đúng là bất ngờ lớn.”
Mẹ Dung lập tức trừng ông ấy một cái.
“Có gì phải kinh ngạc chứ? Cái này giống kinh hãi hơn, ngay từ đầu lúc mang song thai nên nói sớm một chút, chờ tới bây giờ mới nói……” Dọa bà ấy sợ hãi.
“Được rồi, đừng nóng giận, đây là chuyện rất tốt.” Dung Văn Minh lại rất hào hứng.
"Vợ ơi, em vất vả rồi." Trở lại phòng, Tần Dã nhẹ nhàng ôm lấy vợ.
Nhưng mà anh cũng chỉ dám ôm hờ, cơ thể của anh cũng không dám dựa gần lại bụng quá.
"Anh không tức giận sao?" Dung Yên hỏi.
Tần Dã vừa nghe thấy lời này, vội vàng tỏ thái độ: "Anh vui mừng còn không hết thì làm sao lại tức giận được?"
Thật ra anh vẫn mong vợ mình mang thai một bé thôi.
Bởi vì nếu như sinh đôi, vậy thì lúc sinh con ra sẽ tương đối nguy hiểm.
Anh chỉ hy vọng vợ mình bình an không có chuyện gì, cũng không mong là vợ mình quá mức vất vả.
Dung Yên rất vừa lòng với câu trả lời của anh.
Bởi vì lúc cô đi đến bệnh viện kiểm tra, đều là một mình cô đi, cho nên ngoại trừ bác sĩ khoa sản của bệnh viện thì người nhà cũng không biết chuyện này.
"Chuyện này là em không đúng, em thật sự đã quên nói chứ không phải cố ý giấu giếm."
Cô cũng không biết tại sao mình lại quên mất chuyện này.
"Không sao đâu." Nhưng mà trong lòng Tần Dã lại càng lo lắng thêm, hai đứa nhỏ……Có phải là cần cẩn thận hơn so với trước kia không?
"Em đi tắm rửa đây" Dung Yên vừa nói như vậy, Tần Dã liền buông cô ra.
Dung Yên trực tiếp đi vào trong không gian.
Tần Dã nhìn người đã biến mất không thấy, anh hít sâu một chút, lúc này mới làm tâm trạng đang phập phồng bình tĩnh lại được.
Buổi chiều ngày hôm sau, ông Tần đến đây.
Ông cũng đã biết chuyện cháu dâu mang thai đôi.
Mang đến rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng.
Cũng bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày ông lão đều sẽ đến đây một chút.
Mấy năm nay bởi vì có thuốc bồi bổ sức khỏe, nên thân thể của ông Tần vẫn còn khỏe mạnh.
Mà lúc Dung Yên dưỡng thai thì lại càng cẩn thận hơn.
Mẹ Dung càng để bụng hơn so với lúc trước.
Vốn dĩ vẫn là một mình Dung Yên đến bệnh viện kiểm tra, lúc này, mẹ Dung lại không yên tâm để cô đi một mình.
Mỗi lần đều phải đi cùng cô.
Nói chung thời này phụ nữ mang thai rất ít khi đi bệnh viện kiểm tra, có người còn sinh con ở nhà.
Giống như Dung Yên mỗi tháng đi tới bệnh viện kiểm tra một lần thì rất hiếm thấy.
Thật ra Dung Yên có thể tự bắt mạch cho mình và con.
Nhưng mà cô chọn đi bệnh viện kiểm tra, cũng là vì lúc sinh em bé……Bệnh viện sẽ kiểm tra số liệu cho cô, nên khi đến lúc cô sinh đẻ thì bác sĩ sẽ càng nắm rõ tình huống của đứa trẻ trong bụng cô hơn.
Rốt cuộc vẫn là sinh đôi! Cô cũng rất trân trọng sinh mệnh của mình.
Người phụ nữ sinh con giống như đi qua cửa quỷ môn quan một lần, y thuật của cô có cao thì cũng không thể tự đỡ đẻ cho mình.