“...Đừng vội như vậy.” Trong lòng bà Dung có chút mâu thuẫn.
Khi một người đã già, việc ở bên người sắp c.h.ế.t là điều cấm kỵ nhất, ngay cả khi người đó là con trai của bà ta.
“Sao có thể không vội được chứ? Hôm nay làm xong chuyện này rồi, mẹ sang đó ở, sẽ không để cho chị dâu cả có cơ hội hối hận, cứ như vậy đi...” Dung Văn Trạch nháy mắt với vợ, “Em đi xếp đồ cho mẹ đi.”
“...Ôi, được.” Vu Tố Huệ chỉ ước gì mẹ chồng sang nhà anh cả chồng sống.
Cho nên không cho mẹ chồng có cơ hội từ chối, Vu Tố Huệ liền lập tức đi lên lầu.
Sắc mặt bà Dung tối sầm lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Nhưng mà, bây giờ không ai quan tâm đến cảm xúc của bà ta, bởi vì bọn họ đều đang nghĩ đến chuyện lát nữa làm sao để khống chế được mẹ của Dung Yên.
Đặc biệt là Dung Trân, mặt bà ta vẫn còn sưng tấy, bà ta không muốn bị đánh nữa.
Ngay vào lúc này Dung Yên đã đến nhà bọn họ rồi.
Dung Yên đứng ở cửa với ánh mắt đầy sát khí.
Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa với ánh mắt nguy hiểm, “Lát nữa, đừng có mà chỗ nào nguy hiểm thì xông đến chỗ đó nhé, điều quan trọng nhất là bảo vệ bản thân không bị thương.”
“Còn nữa, chị chưa bảo em ra tay thì em không được phép ra tay, biết không?”
Có thằng bé này ở đây cũng có thể ảnh hưởng đến sự phát huy của cô.
Nhưng mà, cô không thể đuổi thằng bé đi được.
Tần Dư nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu lên... Không cho cậu ấy đánh sao?
Vậy thì cậu ấy đến đây làm gì?
“Nghe thấy chưa vậy?” Giọng nói của Dung Yên có phần gay gắt hơn.
Tần Dư: “…Em nghe thấy rồi.”
Giọng nói có phần không cam lòng và buồn bã.
Dung Yên không quan tâm đến cậu bé nữa.
Chỉ thấy cô cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp bước đến... Một chân đá văng cánh cửa đang đóng chặt.
Lần này cô dùng sức lực rất lớn.
Với sự kết hợp của trọng lực và lực khéo léo, không chỉ đá cái cửa kia lủng một lỗ, mà cái cửa kia cũng đổ xuống.
Uy lực của cú đá này thật sự quá mạnh rồi, không chỉ có mấy người nhà họ Dung đang bàn chuyện ở trong nhà vô cùng ngạc nhiên mà ngay cả Tần Dư đứng bên cạnh cũng mở to mắt kinh ngạc.
Cậu bé vô thức nuốt một ngụm nước miếng.
Chuyện này... Chị dâu cả quá mạnh rồi.
Bảo sao chị ấy nói mình không được ra tay... Chuyện này hoàn toàn không cần đến mình mà.
Người nhà họ Dung ở trong nhà giật mình vì tiếng động lớn.
“Âm thanh gì thế?” Dung Văn Trạch gần như giật mình nhảy dựng lên.
“Con đi xem thử.” Dung Toàn Long lập tức chạy ra ngoài, mấy người khác cũng vội vàng đi theo, dù sao thì nghe giống như tiếng cửa lớn nhà bọn họ sập xuống.
Khi cả nhà bước ra ngoài xem, người nào người nấy nhất thời vô cùng khiếp sợ.
Cánh cửa nhà bọn họ không những bị đá thủng một lỗ lớn mà còn bị sập xuống đất.
“Ai làm vậy?” Dung Toàn Long nóng tính vô cùng phẫn nộ.
“Bà cô của anh đá đó.” Ngay khi giọng nói của Dung Yên vang lên, người nhà họ Dung ngẩng đầu lên nhìn thấy cô.
Mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Nếu không phải chân của Dung Yên còn chưa thu lại thì bọn họ khó có thể tin rằng cô gái gầy gò này sẽ đá thủng một lỗ trên cánh cửa.
“Dung Yên, mày con mẹ nó tìm c.h.ế.t phải không?” Dung Toàn Long tức điên rồi, anh ta mới không quan tâm cô có phải em họ của mình hay không... Cú đá của Dung Yên đang khiêu khích cả nhà bọn họ.
Vội vàng chạy tới hai ba bước, chuẩn bị dạy dỗ cho cô một bài học nhớ đời, cho cô biết tại sao hoa lại có màu đỏ như vậy...
Dung Mạn Mạn nhìn anh hai lao tới, trong lòng cô hy vọng anh hai đánh nát khuôn mặt của Dung Yên... bởi vì cô ta phát hiện sau khi Dung Yên về quê, khuôn mặt của cô không hề bị phơi đen và xấu.
Ngược lại, cô ta trông xinh đẹp hơn gấp mười lần so với trước khi về quê, khí chất cũng có một sức quyến rũ khó tả... Khiến người khác không nhịn được đổ dồn ánh mắt vào cô ta.
Điều này khiến Dung Mạn Mạn, vốn là một người có trái tim tiểu nhận, lại càng ghen tị đến mức hoàn toàn thay đổi.
Thật tiếc là chuyện mà Dung Mạn Mạn mong đợi không hề xảy ra.