Nhưng anh không mở miệng hỏi câu này.
Đúng lúc này Tần Dã nhìn thấy Dung Yên vào phòng, anh liền nói với Thiết Trụ: “Tôi không cần mượn số tiền này của cậu đâu, nhà tôi vẫn còn đủ tiền dùng, còn về số tiền này, cậu đưa cho vợ tôi đi!"
Thiết Trụ nhìn anh một cái, sau đó quay đầu nhìn người đi vào: “Chị dâu, đây là tiền mì sợi của chị, vừa nãy ở bên ngoài, không tiện đưa cho chị.”
Dung Yên thấy ánh mắt của Tần Dã, cô xem như không có chuyện gì mà nhận tiền.
“Cảm ơn!"
Thiết Trụ có chút xấu hổ khi được cảm ơn, cô gái ở thành phố đúng là khác biệt mà.
“Chị dâu, chị không cần khách sáo như vậy, đều là người một nhà cả, đúng rồi, nếu như chị muốn bán cái gì đều có thể đến tìm tôi.”
Câu cuối cùng Thiết Trụ nói khá nhỏ, phòng ngừa người ngoài nghe thấy.
Mặc dù trong mấy tháng gần đây, việc mua bán không còn nghiêm ngặt như trước nữa, nhưng bọn họ vẫn phải cẩn thận một chút mới được.
“Được.” Dung Yên gật đầu.
Hàng hóa trong siêu thị không gian của cô nhiều như vậy, sau này có rất nhiều cơ hội để bán.
Dù sao cũng thì cô cũng không thể tự bán hết mà?
Thiết Trụ phát hiện tính tình của vợ Tần Dã thật sự rất tốt, kiểu người không nhút nhát và sảng khoái như thế này thật sự rất dễ ở chung.
“Chị dâu, ở đây có một trăm đồng, nhà chị không phải đang xây nhà sao? Chị cứ cầm lấy dùng trước đi... Xem như tôi cho chị mượn.”
Dung Yên lắc đầu: “Chuyện này không cần đâu, nhà tôi có tiền. Đúng rồi, số gạch này tổng cộng bao nhiêu tiền vậy?”
Thiết Trụ lập tức nói: “Loại gạch rỗng ruột này giá ba xu một cục. Nhưng mà, số tiền này cũng không cần vội, đợi chuyển hết về đây rồi hẳn tính. Vừa rồi Tần Dã nói rồi, cần ba xe gạch như vậy.”
Dung Yên không biết cần bao nhiêu, nhưng nếu Tần Dã nói cần nhiều như vậy, vậy thì chắc chắc là cần nhiều như vậy.
“Vậy thì làm phiền anh rồi.”
“Không có gì, tôi và Tần Dã là anh em, được rồi, chắc là bên ngoài cũng bê gạch xuống hết rồi, tôi đi theo xe gạch về đây, mấy chuyến sau thì tôi không theo đến đây nữa.”
Dung Yên vừa nghe Thiết Trụ nói không đến nữa, liền lấy năm mươi đồng đưa cho anh ấy, “Anh cầm số tiền này đi, nếu không đủ, xong việc rồi tôi sẽ đưa thêm cho anh.”
Tần Dã cũng nói: “Tiền cậu cứ cầm đi, đỡ mắc công vợ tôi phải đưa tới đưa lui.”
Anh vừa nói lời này, Thiết Trụ cũng không từ chối nữa, anh ấy nhận lấy số tiền này, “Vậy được, tôi sẽ tính tổng tiền cho chị, nhưng mà, số tiền này chắc cũng đủ rồi.”
Mặc dù mấy cục gạch rỗng có giá ba xu một cục, nhưng thoạt nhìn thể tích có vẻ lớn hơn một chút, một xe gạch thật ra cũng không nhiều lắm.
Cộng thêm mái ngói cũ nhà bọn họ vẫn còn có thể dùng được, cũng không cần thêm nhiều lắm, cho nên cũng không tốn quá nhiều tiền.
Năm mươi đồng... Vậy cũng là khá nhiều, đủ rồi.
Thiết Trụ không ở lại lâu thêm nữa, mọi người bên ngoài đã dỡ gạch xong, cho nên anh ấy theo xe kéo gạch về nhà…
Nhà Tần Dã đang được xây dựng trong sự nhộn nhịp, vì một xe kéo gạch kia, cho nên toàn bộ đại đội Tần Da đều sôi trào.
Gia đình Tần Dã, người nghèo nhất trong đại đội bọn họ, lần này thực sự đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua gạch.
Đây là muốn xây nhà gạch đó!
Đó thật sự là ngôi nhà gạch duy nhất trong thôn bọn họ đó.
Đương nhiên rồi, điều mọi người nghĩ không phải là Tần Dã có tiền, mà là Dung Yên có tiền.
Rất nhiều người đã đến độ tuổi kết hôn càng tiếc nuối không thôi.
Thanh niên trí thức Dung là một cục vàng, biết vậy bọn họ dù thế nào cũng phải cưới được cô ấy về nhà.
Bây giờ... Nói cái gì thì cũng muộn rồi.
Vậy mà lại để cho tên Tang Môn Tinh Tần Dã kia cưới về nhà rồi, người anh ta cưới về nhà còn là một tiểu phúc tinh nữa, còn không phải sao, thịt cũng được ăn rồi, xe đạp cũng mua rồi, nhà mới cũng xây luôn rồi.
Dung Yên không quan tâm những người này nghĩ gì, bây giờ ngày nào cô cũng đến chợ đen trên huyện để bán hàng.
Dù sao thì cô cũng cần tiền.
Hôm nau, sau khi đến chợ đen bán một lô hàng, cô khôi phục dáng vẻ ban đầu, chuẩn bị đến tiệm cơm quốc doanh để ăn tối.
Dung Yên còn chưa bước vào cửa, một giọng nói ngạc nhiên vang lên sau lưng: “Đồng chí, đợi đã...”
Dung Yên quay đầu lại, phát hiện người gọi cô là một người phụ nữ vẻ mặt ngạc nhiên, người này còn là một người quen — người phụ nữ cô đã cứu trong vụ cháy ngày hôm đó.
Tuy rằng mới mấy ngày không gặp, nhưng thần thái của người phụ nữ trước mặt đã hoàn toàn thay đổi.
“Đồng chí, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cô rồi.” Tôn Mỹ chạy tới trước mặt Dung Yên, cô ấy khá kích động.
“Cô tìm tôi làm gì?” Chỉ nhìn một cái, Dung Yên liền biết người phụ nữa này không còn sự tuyệt vọng giống như ngày hôm đó nữa, tựa như... cô ấy đã có một cuộc đời mới vậy.
Đây là một dấu hiệu tốt.
Vì vậy, giọng nói của Dung Yên nhẹ nhàng hơn một chút.
“Đồng chí, ngày đó cảm ơn cô đã cứu mạng mẹ con tôi, nếu không có cô, e rằng cả hai mẹ con tôi đều đã...” Đối với chuyện ngày hôm đó, Tôn Mỹ thật sự không dám tưởng tượng.