Mục lục
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi ông Tần nghe thấy lời của Tần Dã, liền hiểu được anh có ý gì.

Ngẫm lại… Cũng rất có lý.

“Ừ, đợi bọn họ tự mình đến nhà.” Ông ấy hết tức giận rồi.

“Vậy cháu về trước đây.” Tần Dã cũng không ở lại, anh chỉ có ba ngày, có rất nhiều việc phải làm.

“Được.” Ông Tần có chút không nỡ, nhưng ông ấy cũng biết tình cảm cần phải xây dựng từ từ, không thể vội vàng. ”Công việc của cháu rất tốt, làm cho tốt nhé.”

Ông ấy hơi đoán ra được đó là đơn vị nào rồi.

Tần Dã gật đầu: “Cháu biết rồi”

Nói xong, anh quay người trực tiếp rời đi.

Trên đường về, anh gặp Minh Lệ Bình và Từ Khả, bọn họ vừa trở về từ đồn cảnh sát.

Từ Khả và Minh Lệ Bình cũng không ngờ rằng trên đường về nhà lại gặp được Tần Dã.

Biểu hiện của Minh Lệ Bình không tệ, trên mặt cũng không có biểu tình gì khác lạ.

Nhưng Từ Khả thì có chút sợ Tần Dã.

Hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau trực tiếp.

“…Tần, Tần Dã!” Tránh cũng không được, cô ta đành phải chào hỏi.

Ánh mắt của Tần Dã sắc bén đến mức Từ Khả cảm thấy lạnh sống lưng, anh nhìn chằm chằm vào cô ta, khiến cô ta muốn bỏ chạy.

Vốn tưởng rằng Tần Dã sẽ làm gì đó, sẽ nói gì đó, nhưng không ngờ Tần Dã chỉ nhìn một cái, mặt không cảm xúc mà rời đi.

Từ Khả thấy anh đi rồi, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô ta lại không ngờ, Minh Lập Bình bên cạnh mở miệng gọi: “Tần Dã, anh chờ một chút.”

Tần Dã phớt lờ cô ta, thậm chí còn không thèm dừng lại.

Minh Lệ Bình thấy anh không chịu dừng lại, cho nên liền lớn tiếng nói: “Tần Dã, em không biết chậu cây đó có vấn đề, nếu như em biết thì em sẽ không ngu ngốc mà tặng cho nhà anh như vậy đâu. Em bị người ta hại….”

Nghe lời nói của cô ta, Tần Dã không hề phản ứng lại, nhưng lại khiến sắc mặt Từ Khả tối sầm ngay lập tức

Lúc trước ở đồn cảnh sát, Minh Lệ Bình đã tố cáo cô ta... Nếu không phải không có bằng chứng trực tiếp thì bây giờ cô ta cũng không thể ra ngoài được.

Không ngờ rằng bây giờ Minh Lệ Bình lại nói chuyện này ở đây.

Lúc này, có một bóng người xuất hiện.

Tần Dã trông thấy bóng dáng đó, bước chân tăng tốc nhanh hơn.

“Vợ.”

Minh Lệ Bình:……

Từ Khả:……

Cô ta muốn ngất.

Hôm nay có phải vận số cô ta không được tốt hay không?

Muốn chạy, nhưng mà Minh Lệ Bình không đi, vậy thì cô ta cứ rời đi như vậy cũng không ổn.

Dung Yên nhìn lướt qua Tần Dã, sau đó nhìn thấy hai người kia.

Khóe miệng cô cong lên một chút, ý cười lại không đạt tới khóe mắt.

Tốt lắm, xem ra, vận may của cô khá tốt, bắt được ngay hai người này, không uổng công cô ra ngoài một chuyến.

“Vợ, sao em lại tới đây?” Tần Dã đã đi tới trước mặt Dung Yên.

“Ừm, ra cửa bắt con chó.” Dung Yên nói như vậy.

Giọng nói cô không nhẹ cũng không nặng, lại đủ để hai người cách đó không xa đều có thể nghe thấy.

Mặt hai người phụ nữ tối sầm.

Bắt chó?

Đây là đang nói hai người bọn họ là chó sao?

Không phải bọn họ miễn cưỡng muốn mang mối quan hệ này lên người mình, mà là ánh mắt của Dung Yên dừng lại trên người bọn họ, muốn họ không hiểu lầm cũng khó.

“Anh đứng ở đây trước, em đi xử lý chút chuyện, một lát là xong.” Sau khi Dung Yên nói với Tần Dã xong, cô liền bước về phía hai người kia.

Tần Dã chỉ có thể đứng tại chỗ.

Tuy nhiên, ánh mắt của anh lại rất cảnh giác.

Từ Khả nhìn thấy Dung Yên lại đây, cô ta càng muốn bỏ chạy, nhỏ giọng nói với Minh Lệ Bình: “Người phụ nữ này có hơi điên, chúng ta vẫn nên đi trước đi! Để tránh khỏi phải chịu thiệt thòi.”

Minh Lệ Bình liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi cười lạnh: “Cô sợ hãi như vậy sao, thế mà lại còn muốn đấu với người ta? Cô muốn đi thì đi đi, tôi không đi.”

Sau đó cô ta lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Tôi không hề làm chuyện gì trái với lương tâm.”

Từ Khả nghiến răng nghiến lợi: “……”

Cô ta cho rằng cô ta tốt đẹp lắm sao?

Đây là lần đầu tiên Minh Lệ Bình nhìn thấy người xinh đẹp đến như vậy.

Xinh đẹp đến nỗi khiến trong lòng cô ta vô cùng ghen tị.

Nếu người phụ nữ này xuất hiện sớm vài năm…… Không chừng hơn một nửa đàn ông trong đại viện đều bị người phụ nữ này hấp dẫn mất.

Cô ta nở một nụ cười xin lỗi: “Dung Yên phải không? Tôi là hàng xóm của cô, Minh Lệ Bình, về chậu cây tối qua đó……”

Giây tiếp theo, “Bốp” một tiếng cắt ngang lời cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK