Dung Văn Minh không từ chối, mặc dù có quải trượng chống đỡ nhưng thân thể ông cũng không cho phép ông đứng lâu được, bởi vì hai chân không có sức lực gì.
Tần Dã vừa mới nhấc ghế lên, bên này mẹ Dung vừa từ trong bếp ra đã thấy bạn già đứng ở trong sân, không khỏi trợn trắng mắt.
“Ông có tật xấu gì vậy? Trời lạnh như thế không ở trong nhà còn chạy ra đây làm gì? Tiểu Tần, con đừng nghe ông ấy, mau đỡ người vào nhà đi.”
Tần Dã thấy mẹ vợ nói vậy, theo bản năng liếc sang cha vợ một cái.
Phát hiện vốn dĩ trên mặt cha vợ không có biểu tình gì, lúc này hình như…..hơi lúng túng?
Oa! Đột nhiên cảm thấy cha vợ không đáng sợ chút nào.
“Cha, con đỡ cha đi vào.”
“Có quải trượng, không cần đỡ.” Dung Văn Minh cự tuyệt.
Ông chống quải trượng, một lần nữa chậm rì rì quay vào nhà.
Mẹ Dung vui vẻ cổ vũ con rể: “Không cần sợ ông ấy.”
Tần Dã:.....
Anh muốn nói là, thực ra anh cũng không sợ, chỉ đơn thuần là tôn trọng……Bởi vì đó là cha vợ anh.
Cuối cùng anh không nói gì, khẽ gật đầu sau đó đi theo vào nhà.
Ngồi ở vị trí đối diện với cha Dung.
Cha Dung không cố kỵ đánh giá anh, ánh mắt kia của ông khiến Tần Dã không tự giác mà ngồi thẳng lưng lại.
Chuẩn bị nghe răn dạy.
Với anh mà nói, chỉ cần không đưa cô vợ nhỏ rời đi, ép buộc bọn họ tách ra…..Thì những chuyện khác đều không được coi là chuyện lớn gì.
“Tần Dã, tôi muốn hỏi cậu, cuộc sống sau này thế nào, cậu tính chưa?” Dung Văn Minh cũng không thèm vòng vo mà hỏi thẳng luôn.
Khi đặt câu hỏi, ánh mắt của Dung Văn Minh có chút sắc bén.
Hãy tha thứ cho ông ấy vì ông ấy chỉ có một cô con gái, sau khi nhìn thấy con gái sống ở đây, ông ấy không nghĩ con gái mình có thể thích nghi được với cuộc sống ở đây.
Tần Dã nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Cha, con và vợ sẽ cùng nhau thi đại học... Nhưng mà, cha yên tâm, con sẽ không để vợ mình đói bụng khi đang học đại học đâu.”
Anh biết rằng mình chắc chắn không thể giữ vợ ở đây.
Và nếu anh muốn đi theo cô, tiện thể mang theo em trai, em gái của mình, vậy thì con đường duy nhất là cùng nhau thi đại học.
Nếu không thì anh sẽ không thể vào thành phố.
Chuyện quan trọng hơn là anh không muốn xa cách Dung Yên.
Anh khó lắm mới có năng lực yêu người khác, anh chưa từng nghĩ đến chuyện rời xa cô trong cuộc đời này.
Ban đầu anh vốn nghĩ rằng nếu vợ anh chưa có tình cảm với anh, vậy thì anh sẽ cố gắng hết sức để khiến cô cũng yêu anh.
Nhưng sau nụ hôn đó, không phải anh quá tự tin, mà là anh hoàn toàn chắc chắn rằng vợ anh cũng thích anh.
Nếu như vậy, anh càng không muốn xa cách cô hơn.
Ban đầu, lúc anh chưa cưới cô thì anh không có ý định như vậy.
Chỉ muốn nuôi nấng các em trưởng thành là được rồi, còn bản thân anh... sống thêm một ngày là một ngày.
Dung Văn Minh hài lòng khi nghe thấy điều này.
“Vậy nền tảng của cậu thế nào? Cậu nắm chắc mấy phần?”
“Chín phần.” Tần Dã nói ra một con số tương đối dè dặt.
Dung Văn Minh:……
Cậu cũng tự tin thật đó. Chín phần? Chuyện này không phải tương đương với việc cậu ấy chắc chắn có thể vượt qua kỳ thi sao?
“Nếu đã nắm chắc, vậy thì con có thể hướng dẫn tiểu Yên! Hai đứa cùng nhau ôn tập, đúng rồi, con vẫn chưa có bằng tốt nghiệp cấp ba phải không? Năm nay khác với năm ngoái, không biết đến lúc thi có cần không, nhưng con có thể đến trường trung học phổ thông trên thị trấn tìm cách thi được bằng tốt nghiệp cấp ba đã.”
Tần Dã cũng có dự định này, cho nên đối với lời đề nghị này, anh lập tức gật đầu: “Vâng.”
Rốt cuộc anh cũng không biết năm nay tình hình sẽ ra sao, nếu như bị mắc kẹt ở chỗ này, vậy thì thật sự không tốt.
Thân thể Dung Văn Minh yếu ớt, nói chuyện một lúc mà ông ấy đã cảm thấy hơi mệt rồi.
Tần Dã thấy sắc mặt của ông ấy không được tốt lắm, cho nên anh liền nói: “Ba, con đỡ ba vào nhà nghỉ ngơi một lát.”
“Không cần giúp, ba có thể tự mình đi vào.” Dung Văn Minh đứng dậy, có chiếc quải trượng do Tần Dã làm, ông ấy quả thực đi lại thuận tiện hơn rất nhiều.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Con đi mở cửa đi, đừng lo lắng cho ba. ”Dung Văn Minh nói xong liền chậm rãi bước vào nhà.
Tần Dã gật đầu, sau đó đi ra ngoài, nhưng không đợi anh đi mở cửa thì Tần Dư đã chạy ra mở cửa.
Khi nhìn thấy hai người đang đứng ở cửa, sắc mặt cậu ấy lập tức tối sầm.
“Ánh mắt của mày là sao vậy?” Bà Vương rất không hài lòng với khuôn mặt tối sầm của tiểu súc sinh trước mặt khi nhìn thấy bọn họ.