Mẹ Dung lập tức nói với Tần Dư: “Tiểu Dư, cháu ăn từ từ, thím đi mở cửa, chắc là anh họ cháu tới.”
Vốn dĩ Tần Dư định đứng dậy đi mở cửa, nghe thấy câu này thì cậu ấy đành phải ngồi trở lại.
Mẹ Dung đi tới mở cửa.
Ngoài cửa quả nhiên là Tần Chân.
“Thím, chào buổi sáng!”
Mẹ Dung rất nhiệt tình, “Mau bước vào, Tiểu Dư đang ăn sáng, tôi cũng làm phần cho cậu, vào đây cùng ăn đi.”
Bởi vì Tần Chân thật sự xem người nhà này là người trong gia đình, vì thế liền không có chút khách sáo nào.
“Vậy được!”
Lúc anh ấy bước vào sân, cũng nhìn thấy Tần Dã đi ra từ trong phòng.
“Thím, thím cứ bận việc của thím trước, cháu nói chuyện muốn nói với Tần Dã.”
Đương nhiên là mẹ Dung tránh đi.
Tần Chân đi tới bên cạnh Tần Dã, giọng anh ấy có chút nhỏ, “Cái bồn hoa ngày hôm qua……”
Chỉ là anh ấy còn chưa nói xong, Tần Dã đã trực tiếp cướp lời anh ấy, “Có phải anh chọc tới người phụ nữ họ Minh đó không?”
Tần Chân:……
Có cần phải nhạy bén như vậy không?
“A, việc này nói ra thì rất dài……”
Tần Dã mặt vô cảm nhìn chằm chằm anh ấy, “Vậy nói ngắn gọn, chỉ cần nói có hay không là được.”
Tần Chân bị nghẹn một chút, cuối cùng dưới ánh mắt sắc bén lạnh lùng, anh ấy gật đầu, “…… Gần như vậy”.
“Trước đây cô ta muốn làm người yêu của anh, nhưng anh không thích cô ta, không biết sao, ai biết cô ta lại có thể nổi điên tới tìm mọi người gây phiền phức.”
Anh ấy vốn tưởng rằng Tần Dã sẽ nói gì đó, nhưng Tần Dã không nói một lời đi thẳng vào bếp.
Thái độ này khiến Tần Chân hơi khó hiểu.
Đây là ý gì?
Không suy nghĩ nhiều, anh ấy cất bước cùng đi vào bếp.
Mẹ Dung nhìn thấy anh ấy bước vào, thì nhiệt tình tiếp đãi, “Hay là, vào nhà chính ăn cơm đi!”
“Không cần đâu, ở đây cũng vậy.” Tần Chân tự tìm chỗ trống quen thuộc ngồi xuống.
Mẹ Dung lập tức mang lên cho anh ấy.
“Đây là hoành thánh nhỏ, còn có bánh bao, chỗ này là trứng gà……”
Cơm sáng đều phong phú như vậy sao?
Đúng là anh ấy có kiến thức hạn hẹp rồi.
Rõ ràng chất lượng cuộc sống còn tốt hơn so với anh ấy!
“Thím, sau này mỗi buổi sáng cháu đều muốn đến đây ăn cơm sáng.”
“Không được.” Tần Dư lập tức phản đối.
Tần Dã lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ấy một cái, “Nằm mơ.”
Tần Chân: “…… Nói đùa, nói đùa!” Nghiêm túc như vậy làm gì?
Sau khi ăn sáng xong, Tần Dư cầm theo bọc đồ nhỏ của mình đi theo Tần Chân lên xe.
Tần Chân nhìn thoáng qua người không nói tiếng nào đang ngồi ở ghế phó lái, "Làm sao vậy? Luyến tiếc gia đình sao?"
Tần Dư không nói chuyện.
Tần Chân nhìn thấy bộ dạng này của cậu ấy thì chậc một tiếng.
"Năm nay em mười ba tuổi rồi đúng không? Lúc anh bằng tuổi em thì đã là đại ca trong nhóm bọn trẻ, rời nhà chưa bao giờ khóc nhè".
Tần Dư nhịn không được ngoan cố một câu, "Đó là vì từ nhỏ anh đã có nhà." Không thiếu ăn, không thiếu uống lại không phải chịu đói, không phải chỉ cần nghĩ tới việc chơi thôi sao?
Lúc Tần Chân nghe được lời này thì muốn phản bác một câu, trước kia anh cả và em gái của em còn không phải là người nhà em hả?
Nhưng không biết vì sao……Lời đã đến bên miệng, lại nuốt ngược trở vào.
Bởi vì anh ấy nhớ tới khi còn nhỏ ba anh em họ rất khổ, còn bị người khác bắt nạt.
Ít nhất là trước kia anh ấy không phải lo lắng về vấn đề tiền bạc hay đói bụng.
Sau khi im lặng một lúc, anh ấy lại gợi một đề tài mới, "Lần này đi, em có thể kết bạn được với nhiều người mới."
Đối với lời này thì Tần Dư không cho là đúng, cậu ấy đi là để rèn luyện chính mình, chứ không phải đi để kết thêm bạn mới.
……
Sau khi mẹ Dung tiễn người đi thì vẫn có chút buồn bã.
Đột nhiên không có Tần Dư, bà ấy cảm thấy gia đình này thiếu đi một chút ồn ào.
Tầm mắt Tần Dã nhìn qua, "Mẹ, không phải mẹ nói muốn đi mua thịt sao? Con đi cùng với mẹ."
Mẹ Dung vừa nghe thấy lời này thì làm gì còn thời gian rảnh mà phiền muộn này, phiền muộn kia nữa.
"Đúng vậy, mẹ muốn đi mua thịt, đi trễ thì sẽ không còn để mua nữa. Con cũng không cần phải đi theo mẹ, một mình mẹ đi là được rồi."
Bà ấy quyết định đi bằng chiếc xe ba bánh mà con rể đã sửa cho bà ấy.
Vừa lúc có thể đựng được không ít đồ vật.
"Tiểu Tần, con không cần quan tâm những việc này, thời gian còn sớm, con có thể đi ngủ một lát."