Mục lục
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bà lão há hốc mồm, nhìn thấy Tần Dư muốn đi liền vội vàng nói, "Ôi, từ từ, trước tiên cậu phải đỡ tôi đến bên cạnh đã, nếu không, tôi ngồi ở đây sẽ chắn đường đi của người khác……"

"Tôi không đỡ được bà, vẫn là gọi người tới thì tốt hơn, nếu như bà cảm thấy sẽ chắn đường người khác, vậy thì đơn giản……" Giọng nói Tần Dư dứt khoát, "Vậy chờ có người qua đường đi ngang qua, thì để cho bọn họ đỡ bà một chút."

Sau khi nói xong những lời này, cậu ấy lùi lại một bước lớn.

Bà lão nhìn thấy động tác của cậu ấy, trong lòng tức giận.

Biểu cảm trên gương mặt già nua sắp đông cứng lại.

"Chàng trai, cậu không đỡ nổi cũng không sao, cậu và em gái cùng nhau đi tới đỡ là được……Tôi muốn ngồi ở ven đường……"

Tần Dư quyết đoán từ chối, "Vậy thì càng không được, thân thể của em gái tôi rất yếu, em ấy không giúp được, bà vẫn nên chờ một lát đi, tôi đi gọi người tới."

Tần Mai muốn nói cô bé có thể đỡ, dù sao cũng chỉ đỡ một bà lão mà thôi, cũng không cần dùng sức quá mạnh.

Nhưng mà cô bé còn chưa có nói ra khỏi miệng, thì đã thấy anh hai đưa mắt ra hiệu cho mình, vì thế nuốt lại lời sắp nói ra vào.

"Em gái, chúng ta đi……"

Tần Mai muốn hỏi đi đâu.

Tần Dư không nói chuyện, trực tiếp lôi kéo cô bé rời đi.

Bà lão nhìn thấy hai đứa nhãi ranh này cứ muốn chạy đi như thế, bà ta hô to lên: "Còn chờ cái gì nữa, nhanh bắt người lại."

Vốn dĩ kế hoạch là chờ hai đứa bọn họ lại đây giúp bà ta, thì sẽ bắt người đi.

Nhưng mà không nghĩ tới thằng nhóc thối này lại xảo quyệt như vậy.

Một tiếng gọi của bà ta, có hai người đàn ông khỏe mạnh vọt ra từ bên đường.

Mà phản ứng của Tần Dư cũng không chậm, khi cậu ấy nghe được tiếng hét của bà ta.

Thì cậu ấy cũng không quay đầu lại mà trực tiếp kéo em gái chạy đi.

"Chạy mau……"

Tần Mai bị dẫn chạy về phía trước.

Nhưng mà hai người bọn họ sao có thể chạy nhanh hơn hai người đàn ông khỏe mạnh kia được, không chạy được bao nhiêu bước, hai anh em đều bị bắt lại.

Tần Mai còn không kịp giãy giụa, miệng cô bé bị che lại liền trực tiếp ngất xỉu.

Mà Tần Dư bởi vì phản ứng kịch liệt, nên không làm cho người đàn ông kia che được miệng cậu, cậu cắn một cái trên cánh tay người đàn ông đó.

Người đàn ông bị đau, buông lỏng tay, Tần Dư liền nhảy xuống chạy ra xa, cậu ấy vừa chạy vừa hét to: "Cứu mạng! Cứu mang! Có người bắt cóc trẻ con……Cứu mạng!"

Người đàn ông đuổi theo vài bước thì dừng lại, bà lão thấy tình hình không đúng, cũng không thể kéo dài thời gian nữa, bà ta vội vàng nói một câu, "Mặc kệ thằng nhóc thối kia, nhanh đi thôi."

Hai người đàn ông nghe được lời này, bọn họ cũng không kéo dài thời gian thêm nữa, lập tức đi về hướng mình vừa trốn…….

Mà dáng vẻ lúc này của bà lão lại rất mạnh mẽ, bà ta nhanh chóng đuổi kịp hai người đàn ông kia.

Chờ sau khi Tần Dư chạy về, ba người kia đã đưa em gái cậu ấy biến mất ở đám cỏ dại ven đường, đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Trong tích tắc nước mắt của Tần Dư chảy ra, "Em gái, em gái……"

Gọi vài tiếng cũng không có lời đáp lại, cậu ấy cũng biết rõ không thể lãng phí thêm thời gian nữa, cũng biết rõ nếu bây giờ mình đuổi theo cũng vô dụng. Chỉ có một mình cậu ấy thì không thể nào làm được.

Vì vậy dùng tay áo lau nước mắt, nhanh chóng chạy về phía trấn trên.

Cậu ấy cũng không biết anh cả chị dâu đang ở đâu, cũng không thể cứ mù quáng đi tìm, vì thế nên cậu ấy trực tiếp chạy đến đồn công an……

Sau khi cậu ấy chạy tới đồn công an thì xém chút nữa là đụng phải tiếu Lý.

Tiểu Lý kịp thời đỡ được thằng nhóc đang đ.â.m vào mình, "Cậu chạy gấp như vậy để làm cái gì?"

Tần Dư dùng tay nắm lấy tay của Tiểu Lý, giọng điệu vội vàng, "Đồng chí, cứu mạng, em gái tôi đã bị người xấu bắt cóc……"

Tiểu Lý vừa nghe thế liền biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Anh ấy nhìn về phía thằng nhóc, phát hiện là một người quen mặt, "Cậu là……Em trai của Tần Dã ở đại đội Tần gia?"

Trong khoảng thời gian này, chuyện ở đại đội Tần gia rất nhiều, anh ấy đã đi theo đội trưởng Lục đi qua đại đội Tần gia rất nhiều lần, cho nên có chút quen biết thằng nhóc này.

"Đúng vậy, tôi chính là em trai của anh cả, đồng chí, em gái tôi đã bị ba người xấu bắt đi, anh mau đi tìm em ấy về……"

Tần Dư nói xong thì nước mắt lại không thể khống chế mà chảy xuống dưới.

Em gái của cậu ấy rất nhát gan, lúc này lại bị người xấu bắt đi, nhất định em ấy sẽ rất sợ hãi.

Sắc mặt Tiểu Lý biến đổi, "Cậu mau nói rõ ràng xem đã xảy ra chuyện gì."

Tần Dư nói ra chuyện gặp được bà lão ở trấn, sau đó có hai người đàn ông tới bắt bọn họ đi.

"......Đồng chí, mọi người có thể nhanh lên không? Nếu chậm, thì sẽ đuổi không kịp."

Trong giọng nói của Tần Dư lộ ra sự sợ hãi.

"Cậu đừng vội, tôi vào bên trong gọi những người khác." Tiểu Lý nhanh chóng đi vào đại sảnh.

Chỉ trong chốc lát sau, đã có vài người đi ra theo anh ấy, trong đó có đội trưởng Lục vẫn chưa rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK