Dung Yên nghe thấy từ tránh thì lập tức có chút không vui.
Trên đời này chỉ có người khác trốn cô chứ không có chuyện cô trốn người khác.
Chậc một tiếng: “Chú ấy không đủ tư cách để em tránh.”
Lời nói có chút điên cuồng, vẻ mặt cô cũng vậy.
Tần Dã nhìn cô như vậy, không hiểu sao... tim anh lại đập nhanh hơn.
Anh rất thích dáng vẻ không xem người khác ra gì này của vợ.
“... Em nói đúng, chú ấy không đủ tư cách để chúng ta tránh.”
“Dù sao thì chú ấy không gây sự với em thì không sao, nếu chú ấy gây sự với em thì đó sẽ là khởi đầu cho cơn ác mộng của chú ấy. Được rồi, đừng nói về người này nữa. Anh mau đi nghỉ ngơi một lát đi... Miễn cho buổi chiều làm việc quá mệt.”
Khi Tần Dã nghe thấy những lời quan tâm này, vẻ mặt anh trở nên dịu dàng hơn.
“Anh không sao...”
Em không cần phải lo lắng.
Còn chưa nói dứt lời, Dung Yên đã ngắt lời anh, “Ý em là chúng ta không cần phải vất vả như vậy, tạm thời không thiếu tiền, cho nên anh không cần phải cảm thấy có áp lực cuộc sống đâu.”
Dậy sớm như vậy để đi làm, lại tan làm muộn như vậy.
Điều quan trọng nhất là mấy công việc anh được giao dường như đều ở những nơi có địa hình đất cứng rất khó để cày cuốc, còn mệt hơn những người khác nhiều.
Không cần, thực sự không cần.
“Được.” Lúc này trong lòng Tần Dã tràn đầy hạnh phúc.
Làm gì còn có ý kiến gì nữa chứ.
“Vậy anh nằm nghỉ lát đi, em ra ngoài đi châm cứu cho cha.” Buổi sáng lên thị trấn, sau đó về nhà vẫn chưa có thời gian rảnh.
“Được.” Tần Dã vẫn nói một chữ như cũ, nhìn người đi ra ngoài... Ánh mắt có chút lưu luyến không rời.
Đương nhiên là anh hy vọng ở cùng chỗ với vợ anh.
Cho đến khi cánh cửa được đóng lại, anh mới thu hồi tầm mắt.
Trong mắt anh có chút suy tư, xem ra, anh vẫn phải tìm công việc khác, cũng không thể khiến cả nhà không đủ cơm ăn áo mặc được.
Lúc này, anh nghĩ đến Thiết Trụ, quyết định ngày mai lên thị trấn một chuyến.
Bởi vì suy xét đến chuyện ngày mai phải xin nghỉ phép.
Anh quyết định không nghỉ ngơi nữa, dù sao vợ anh cũng không có ở đây.
Mở cửa bước ra ngoài, may mắn là mẹ vợ anh đang ở trong bếp, cho nên anh trực tiếp rời đi.
Dung Yên vừa mới chữa bệnh cho cha xong, lúc cô bước ra thì nhìn thấy mẹ cô.
Mẹ Dung vốn đang đợi con gái, cho nên vừa thấy cô đi ra ngoài, liền hỏi thẳng: “Yên Yên, có phải ngày mai có chợ phiên ở đây không? Mẹ muốn đi xem, có được không?”
Dung Yên có chút ngạc nhiên, “Mẹ, mẹ giỏi thật đó! Vậy mà lại biết khi nào có chợ phiên!”
Nếu như bà ấy không nói thì cô thật sự không nhớ đến chuyện này.
“Chuyện này có gì đâu, mẹ gặp vợ đại đội trưởng, nói chuyện một lúc, sau đó thì biết chuyện này.” Mẹ Dung nhìn con gái, “Thật ra mẹ cũng không muốn mua gì cả, chỉ muốn đi dạo xem thôi.”
“Tất nhiên là được, nhưng mà, ngày mai mẹ phải ngồi xe bò ở trong thôn để đi, ngày tổ chức chợ phiên sẽ có rất nhiều người cùng nhau đi đó.”
Mẹ Dung gật đầu: “Mẹ cũng nghĩ vậy, đi cùng bọn họ.”
Dung Yên cảm thấy mẹ mình mới là một người giao tiếp rất giỏi, cô không thấy bà ấy thường xuyên ra ngoài mà kết quả lại quen nhiều người trong thôn như vậy.
Theo ý nghĩa của những lời này, có lẽ bọn họ đã hẹn với nhau rồi.
“Vậy thì mẹ cứ đi đi, buổi trưa nếu như mẹ không muốn về chung với bọn họ, vậy thì có thể ngồi xe đạp của con về nhà.”
Sáng mai cô vẫn sẽ đưa cặp song sinh đến trường, nhưng khi cô quay về thì sẽ có chỗ ngồi trống rồi.
“Chuyện này ngày mai rồi tính.” Mẹ Dung không thích ngồi xe đạp lắm, nếu như so sánh, bà ấy cảm thấy đi xe bò sẽ thoải mái hơn.
Dung Yên gật đầu, không nói thêm nữa.
Cô bước ra ngoài.
Mẹ Dung nhìn thấy liền hỏi: “Con đi đâu vậy?”
Dung Yên biết bà ấy đang lo lắng điều gì: “Yên tâm, hôm nay con không lên núi.”
Mẹ Dung vừa nghe thấy lời này, liền xua tay nói: “Không lên núi là được.”
Chỉ cần con gái không lên núi, vậy thì bà sẽ không quản con bé đi làm gì nữa.
Khi Dung Yên về phòng, cũng không thấy ngạc nhiên khi Tần Dã không ở trong phòng.
Chỉ cần nhìn vào dáng vẻ tích cực của anh, liền biết rằng anh không phải là người có thể ngừng nghỉ được.