Bọn họ đi tới trước mặt Tần Chân, Dung Yên mở miệng, “Đi thôi!”
“Được.” Tần Chân gật đầu, sau đó anh ấy tạm biệt vợ chồng Dung Văn Minh rồi đi ra ngoài.
Tần Dã và Dung Yên cũng cùng nhau đi ra ngoài.
“Vợ, em ngồi ở ghế phụ đi.” Tần Dã sợ vợ bị say xe.
“Được.” Dung Yên lập tức ngồi vào ghế phụ.
Tần Dã mở cửa ghế sau bước vào.
Tần Chân nhìn hai vợ chồng Tần Dã ngồi ổn định rồi mới lái xe...
Trên đường Tần Chân nhịn không được hỏi một câu: “Hai em không định lắp một cái điện thoại à? Nếu như hai em muốn lắp, vậy thì anh sẽ giúp hai em nộp đơn xin một cái, sau khi có điện thoại... Hai em muốn liên hệ với ai cũng thuận tiện hơn nhiều.”
Nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ cần gọi điện thoại là được rồi.
“Được.” Dung Yên đồng ý không chút do dự, thật ra cô cũng muốn lắp một cái điện thoại, nhưng mấy năm trước khả năng có thể lắp điện thoại cũng không lớn.
Nhưng nếu là bây giờ thì thật sự có thể, chỉ là phí lắp đặt khác đắt mà thôi, nhưng số tiền đối với cô lại không phải là vấn đề gì lớn.
Tần Chân thấy cô đồng ý thì rất vui vẻ: “Ngày mai anh sẽ nộp đơn xin cho hai em.”
Xe chạy đến bệnh viện: “Được rồi, đến nơi rồi, chúng ta xuống xe đi!”
Dung Yên gật đầu, tốc độ của Tần Dã ở phía sau còn nhanh hơn.
Anh nhanh chóng bước xuống xe và tiến tới mở cửa xe cho vợ.
“Vợ, cẩn thận, anh đỡ em xuống xe.”
Dung Yên:……
Không cần phải như vậy đâu.
Cô không yếu đuối đến mức xuống xe còn cần người khác đỡ đâu.
Nhưng nhìn thấy bàn tay đưa ra, cô cũng không phụ lòng anh.
Đặt tay mình vào trong tay Tần Dã, sau đó bước xuống xe....
Tần Chấn nhìn cảnh tượng này, anh ấy cũng không cảm thấy có gì bất thường.
Dù sao, khi vợ của anh ấy mang thai... anh rất mong vợ mình không đi một bước nào cả, anh ấy sẽ trở thành công cụ đi lại cho vợ mình.
Tiếc rằng công việc của anh ấy quá bận rộn, chuyện này chỉ có thể suy nghĩ mà thôi, có lòng nhưng không có sức.
Đàn ông nhà họ Tần... Hình như đều khá yêu thương vợ.
Vì vậy, anh ấy đã quen với chuyện này rồi.
Sau khi Tần Chân xuống xe và khóa cửa lại, anh ấy đi cùng vợ chồng Tần Dã vào sảnh bệnh viện... Thời gian hiện tại, trong bệnh viện cũng không có quá nhiều bệnh nhân.
“Chúng ta đi hướng bên kia đi.”
Dung Yên đi theo hướng anh ấy chỉ...
Không lâu sau, bọn họ đến một phòng bệnh.
Trong phòng bệnh này có khá nhiều người, kể cả bác sĩ, y tá, cũng như những người không mặc quần áo làm việc… Cô đoán những người này là người nhà bệnh nhân.
Có một người đàn ông đang nằm trên giường bệnh... Anh ấy cũng còn rất trẻ, có lẽ khoảng hai lăm hoặc hai mươi sáu tuổi.
Khi người trong phòng nhìn thấy ba người Tần Chân đi vào phòng, mọi người đều nhìn về phía bọn họ.
Một người đàn ông bước tới chỗ Tần Chân.
Tần Chân mở miệng: “Người tôi mời đã đến rồi…”
Chưa kịp nói xong những lời còn lại, một người người đàn ông vô cùng kích động đi đến trước mặt Tần Dã, ông ấy đưa tay ra nắm lấy tay Tần Dã.
“Đồng chí, con trai tôi làm phiền cậu rồi!”
Tần Chân:……
Ông có thể nghe người ta nói hết câu không vậy?
Lúc anh ấy đang định giải thích thì Tần Dã lại mặt không biểu tình nói: “Không phải tôi.”
Khuôn mặt người đàn ông cứng đờ ngay lập tức...A, chuyện này! Không phải sao?
Vậy thì là ai?
Ông ấy có chút bối rối.
Lúc này, ngược lại có một bác sĩ đi đến đây, ánh mắt anh ấy có chút kích động.
Nhưng mà, anh ấy lại nói chuyện với Dung Yên: “Đồng chí Dung, hóa ra người được mời đến chính là cô, cô đến, vậy thì thật tốt quá!”
Dung Yên không nhận ra người này, nhìn có vẻ xa lạ... Cô nghĩ đi nghĩ lại, chắc là cô chưa từng gặp qua anh ấy.
“Anh biết tôi à?”
Bác sĩ gật đầu: “Đồng chí Dung, cô là người mà trưởng khoa chúng tôi luôn nhắc đến, hơn nữa, năm ngoái, cô đã đến bệnh viện của chúng tôi để phẫu thuật mà.” Nhưng mà lúc đó anh ấy không may mắn như vậy, không được vào phòng phẫu thuật cùng cô.
Phẫu thuật năm ngoái? Dung Yên suy nghĩ một lát, năm ngoái đúng là cô đã đến đây phẫu thuật.
Mặc dù không biết người trước mặt là ai, nhưng cô vẫn khẽ gật đầu, sau đó liếc nhìn thẻ công tác được ghim trên bộ quần áo làm việc của anh ấy.
“Bác sĩ Trịnh, bệnh nhân lần này do anh phụ trách phải không?”
Bác sĩ Trịnh nghe thấy cô gọi tên mình, ánh mắt có chút kích động…. Đồng chí Dung vậy mà lại biết mình.
Chỉ là anh ấy quên mất... Sở dĩ Dung Yên có thể nhận ra anh ấy, hoàn toàn là vì trên thẻ công tác có tên của chính anh ấy.
Ổn định tâm trí, anh ấy gật đầu.