Mục lục
Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cha, thật ra thì cái hộp gỗ kia của Tần Dã đang ở chỗ con đó.”

Dung Văn Minh:……

Cha Dung có chút ngạc nhiên: “Không phải Tần Dã nói đã bán rồi sao? Tại sao nó lại ở chỗ con chứ?’

“À, anh ấy đưa nó cho con trước khi con về nhà, anh ấy nói đó là vật gia truyền.” Kể từ khi cô nhìn thấy cái hộp gỗ kia, Dung Yên chưa từng mở ra xem, cô vẫn luôn cất chiếc hộp gỗ nhỏ trong không gian, thật ra nó chỉ là một chiếc hộp gỗ rất nhỏ, không lớn.

Dung Văn Minh:……

Có vẻ như con rể của ông ấy không phải loại cứng nhắc.

Cha Dung thích loại người này, nếu quá thành thật và cứng nhắc... làm người sẽ dễ chịu thiệt thòi.

“Nếu đã đưa cho con, vậy thì con hãy giữ gìn cho tốt, chờ Tần Dã về nhà, con có thể cho thằng bé xem... Cái hộp gỗ này nhất định có điều gì đó đặc biệt, hai đứa nên nghiên cứu kỹ một chút, có lẽ trong đó ẩn chứa manh mối liên quan đến thân thế của bà nội Tần Dã……”

Dung Yên gật đầu: “Con biết rồi, lát nữa anh ấy về, con đưa cho anh ấy tự mình xem thử là được.”

“Được rồi, con đi bận chuyện của mình đi, cha ở đây không sao đâu” Sở dĩ bây giờ ông ấy yếu như vậy, chủ yếu là bởi vì mấy ngày nay ông ấy ngồi tàu hỏa, bây giờ nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe, có lẽ sức khỏe của ông ấy sẽ tốt hơn nhiều.

“Được, vậy cha nằm nghỉ ngơi một lát đi! Lát nữa ăn tối con sẽ đến gọi cha.” Nói xong, Dung Yên bước ra ngoài.

Cô vừa đi tới phòng khách, đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tần Mai, “Sao vậy? Em đang lo lắng cho anh cả à?“

Khi Tần Mai nhìn thấy cô, tựa hồ như nhìn thấy tri kỷ của mình vậy.

Cô bé chạy đến trước mặt Dung Yên, ngẩng đầu gọi một tiếng: “Chị dâu cả!”

Như thể cô ở đó thì tất cả bất an ngay lập tức biến mất không còn bóng dáng.

Dung Yên sờ đầu cô bé một cách trìu mến.

“Đừng lo lắng cho anh cả của em, anh cả của em rất lợi hại đó! Hôm nay chị không thể phối thuốc cho em được, ngày mai chị lại phối cho em ít thuốc mới nhé, đến lúc đó nhớ uống thuốc đúng giờ, chăm sóc cơ thể thật tốt, còn nữa, em học bài cho tốt nhé, mấy ngày nữa chị sẽ cho hai đứa đi học.”

Độ tuổi này của cô bé, không đi học sao mà được?

Tần Mai có chút không muốn đi học, cô bé không thích nơi đông người, nhưng cô bé biết chị dâu cả dường như vô cùng mong đợi cô bé và anh hai đến trường, cho nên cô bé chỉ đành phải cố mà gật đầu.

“……Vâng.”

“Ngoan, lại đây, ăn kẹo cho ngọt miệng đi.” Dung Yên lấy một viên kẹo bơ sữa từ trong túi ra, đưa cho cô bé.

Bây giờ cô hoàn toàn xem hai anh em Tần Dư và Tần Mai như người nhà của cô.

Kiếp trước Dung Yên là con một, không có anh chị em, cũng không có những người thân thích cực phẩm lộn xộn đó, cho nên hiếm khi tìm được người khiến cô nhìn vừa mắt, lại vừa ngoan ngoãn, cô cũng rất quý trọng.

Cho nên, nhìn vừa mắt rất quan trọng trong cuộc đời con người, ít nhất thì lúc trước chưa từng có ai khiến cô thương tiếc đến như vậy.

Cặp anh em này đã khơi dậy tất cả lòng trắc ẩn trong trái tim cô.

Tần Mai cầm viên kẹo trong tay, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, chị dâu cả tốt bụng như vậy, cô bé mong được ở bên chị dâu cả mãi mãi.

“Bên ngoài lạnh lắm, em cứ ở nhà nhé, chị ra ngoài xem thử.” Dung Yên nói xong liền đi ra ngoài.

Đúng lúc này, Tần Dã về tới nhà.

Khi Tần Dã nhìn thấy vợ mình, anh chạy về phía cô nhanh hơn một chút, hai ba bước đã đến gần Dung Yên, “Vợ...”

Dung Yên nhìn anh, “Anh đã làm xong rồi à?”

Tần Dã gật đầu, lấy tờ giấy chứng minh đoạn tuyệt quan hệ viết tay kia ra: “Anh đã viết hết rồi, còn nhờ đội trưởng, kế toán thôn và chú bảy ấn dấu tay nữa.”

Dung Yên cầm lấy nhìn thoáng qua, viết cũng không tệ lắm, cũng rất cẩn thận. Dựa vào những dòng chữ trên đó, liền biết được tờ giấy này do đội trưởng viết.

Sau khi đọc xong, cô đang định trả mảnh giấy lại cho anh, Tần Dã lại đẩy về phía cô, “Vợ à, căn nhà này do em quản lý, mấy thứ này em cứ giữ đi, ngoài ra còn có hai mươi đồng, cũng đưa cho em luôn...”

Tần Dã đưa hai mươi đồng anh lấy được từ chỗ ông Tần đến trước mặt Dung Yên.

Dung Yên nhìn số tiền một đồng, hai đồng này.... Trông có vẻ khá bẩn thỉu, số tiền này được giấu ở chỗ nào vậy chứ?

Khóe miệng cô co giật, không muốn nhận.

“Em cứ cầm số tiền này đi, khoảng thời gian này nếu em muốn lên thị trấn mua đồ thì vừa hay có thể dùng đến.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK